Chương 47

Ở trên trấn dùng xong cơm chiều, sau đó cô liền dẫn đoàn người đi về nhà, tới nửa đường cô đi ra bờ biển không có về nhà, chị mang theo Tứ Bảo cùng Giang Thượng trở về.

Bởi vì thời tiết dần lạnh, trời tối nhanh hơn. Chờ đến khi cô từ bờ biển trở về, sắc trời đã tối đen không nhìn rõ đường đi.

Nhưng cô cũng không bị ảnh hưởng, nhàn nhà mà đi về nhà, đi đến gần cửa thôn, cô lại thấy được một người không muốn gặp.

Người nọ lén lút nhìn xung quanh, cô thoáng cúi người trốn, nhìn người nọ đi từ trong thôn ra. Lông mày đẹp hơi nhăn lại, tùy rằng bóng đêm dày đặc, nhưng cô có thể nhìn rõ, người nọ là người lần trước bị các cô ném ra ngoài đã lâu không xuất hiện Trương Văn Thành.

Cô không rõ tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, nhưng lại biết chỉ cần hắn ở chỗ nào thì nhất định sẽ xảy ra chuyện không tốt. Chờ đến khi Trương Văn Thành rời đi, cô mới đi từ ven đường ra, nhanh chân trở về nhà.

Về đến nhà cũng không nói chuyện này với chị, mấy ngày nay chị luôn đi theo cô lên trấn, cho dù Trương Văn Thành muốn làm gì, tóm lại đều không có nguy hiểm lớn.

Bên kia chị mang theo hài tử đi ngủ, cô cũng dẫn theo Tứ Bảo cùng nhau vào phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hôm nay có lẽ là nàng mệt, cũng lười tự tắm rửa, cứ lôi kéo cô giúp nàng tắm, cô thấy bộ dáng mệt mỏi của nàng, lại sợ lát nữa mình không khống chế được, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.

" Vậy hôm nay liền không tắm, lau mình thôi, có được không?"

Tứ Bảo làm sao chịu, hôm nay nàng ở trong bếp cả buổi trưa, cả người đều là mùi khói, vô cùng dơ, một chút đều không sạch sẽ.

" Không được, muốn tắm"

Thấy Tứ Bảo cố chấp như vậy, cô đành phải đi vào bếp lấy nước ấm tới, giúp nàng đổ đầy thau tắm.

Nước ấm áp bao bọc thân thể mềm mại của nàng, cô đứng ở bên cạnh nhìn mà cổ họng căng lên, nhưng không có cái tâm tư khác, chỉ vì Tứ Bảo ngồi trong thau tắm mơ màng sắp ngủ, cô sợ nàng chất đuối.

" Ngồi vững được không?" Cô đưa tay nâng hai cánh tay nàng lên, không thể làm gì nói.

Ngón tay trắng nõn vịn vào cạnh thau tắm, vô cùng đáng thương nhìn cô:" Ta buồn ngủ quá"

Bị ngữ khí khổ sở này đánh bại cô cũng không biết làm sao, đành phải nắm lấy cánh tay nàng, tăng tốc nhanh chóng tắm cho nàng, hai ba lần liền một tay vớt người từ trong nước ra, cùng chăn lông bao nàng lại.

Mới nằm lên giường nàng liền chịu không nổi, cô buông nàng ra nằm tư thế nào thì vẫn nằm tư thế đó, cũng lười nhúc nhích, khép mắt lại đã ngủ.

Cô giúp nàng mặc quần áo, đau lòng hôn môi khẽ nhếch của nàng, ôm nàng cùng nhau ngủ.

Tứ Bảo cũng không hề phát hiện, ngủ một giấc đến hừng đông, lúc này cô đã thu thập chỉnh tề ngồi ở mép giường nhìn nàng.

Tứ Bảo nghỉ ngơi tốt đã khôi phục sức sống như thường ngày, tỉnh ngủ liền thấy cô, vui vẻ từ trong chăn chui ra, bò lên người cô.

" Giang Nhị ~"

Trên người cô còn mang theo khí lạnh của sáng sớm, cô theo bản năng ôm Tứ Bảo, Tứ Bảo ở trong lòng ngực bị khí lạnh làm giật mình, cô nhanh tay lấy chăn bông trùm nàng.

" Tỉnh ngủ?"

" Ân ân" Tứ Bảo lười biếng vùi trong ngực cô, sáng sớm đã làm nũng, một cái đầu tóc rối bời, đầu nhỏ cọ cọ trên cằm cô.

Chọc cho cô phải nghiêng đầu, tránh cái đầu nhỏ không nghe lời của nàng, há miệng cắn một cái lên sườn mặt của nàng, nhưng không có dùng lực, ngay cả dấu cũng không có.

Tứ Bảo chỉ thấy ngứa, học theo bộ dáng của cô cũng cắn cằm cô một cái, nhưng không biết khống chế lực đạo, trên cằm mảnh khảnh của cô liền in rõ dấu răng.

Cô không thấy được, không biết trên cằm lưu lại dấu răng, nhưng vẫn cảm nhận được có chút đau, mắt bình tĩnh, nâng đầu Tứ Bảo, hơi cúi xuống hôn.

Hôn không quá sâu, cô nhắm cánh môi nàng, dọc theo khóe miệng vừa mới không nghe lời, trừng phạt cắn cái lưỡi vừa mới tiến ra của nàng.

Tứ Bảo hé miệng thở dốc, đỏ mặt mắt trừng cô, nhìn dấu răng trên cằm cô ấp úng:

" Không, chưa có đánh, đánh răng đâu"

Thật là không sạch sẽ, buổi sáng Tứ Bảo còn chưa có rửa mặt đâu, Giang Nhị xấu xa cư nhiên hôn miệng mình, thật là không yêu sạch sẽ!

" Ta còn không chê ngươi" Cô không quan tâm mím môi, ngữ khí rõ ràng mang theo sủng nịnh.

Tứ Bảo không so đo với cô, giơ tay muốn đẩy cô:

" Ngươi mau đi, thu lưới đi"

Cô không một chút động đậy, tâm tình tốt nắm tay nàng đến bên môi, hôn lên :" Đã thu xong"

Cô thức sớm hơn nàng và cũng đã đi ra biển thu lưới trở về, ngược lại là Tứ Bảo ngủ quên, sau đó còn ở trong phòng nháo với cô một trận, đã sớm bỏ lỡ thời gian lên trấn.

Lúc này Tứ Bảo không có lời nào để nói, để cô giúp nàng mặc quần áo, còn chịu đựng bàn tay cô không thành thật trên người mình, cùng miệng cô không nghe lời hôn xong nơi này tới nơi khác.

Đến khi nàng mặc quần áo xong từ trong phòng bước ra, khuôn mặt đã đỏ ửng đến độ nhỏ máu, vẻ mặt cô thỏa mãn đi theo sau lưng nàng, trên mặt ý cười không kìm được.

Chị chờ ở ngoài phòng, thấy tình huống này, ngây ngốc chớp mắt một cái, ngay sau đó liền phản ứng, cười cười với nàng, dẫn theo người ngồi lên xe ngựa, sau đó trừng mắt nhìn cô.

Cô bị chị trừng mắt liếc, ngượng ngùng sờ sóng mũi cao, sau đó lấy ra một bao đồ ăn cùng nước uống cho nàng.

" Không có thời gian ăn sáng, ăn mấy cái bánh này có được không?"

Buổi sáng chị làm bánh nướng, Tứ Bảo chưa thức, tự nhiên sẽ không có ăn, cô sợ nàng bị đói, chỉ có thể cầm mấy cái để tạm trên xe ngựa.

Tứ Bảo còn bực bội chuyện cô làm với nàng vào buổi sáng, không vui liếc cô một cái, nhưng không chịu nổi bụng đói, vẫn duỗi tay nhận lấy.

Dọc theo đường đi cô đánh xe ngựa chạy như bay, nhưng chờ khi tới trên trấn đã trễ hơn thường ngày rất nhiều, rất nhiều khách quen đã đứng chờ ở cửa.

Lý Sở vừa thấy cô tới giống như thấy cứu tinh, vội vàng tiến lên hỗ trợ.

Mấy người luống cuống tay chân đem đồ vào mở quán, thì mấy người khách hàng mới không tiếp tục oán giận nữa.

Hôm nay cô ở trong phòng phía sau tiếp tục làm xong những cây trúc kia, không ngừng đẩy nhanh tiến độ làm mấy bộ bàn ghế. Bên kia sáng sớm Ngô Thành Anh đã theo cha hắn lên trấn trên, cũng đã bắt đầu làm việc.

Ở vật linh tinh đã được dọn sạch, Ngô Thành Anh cùng cô và Lý Sở cùng nhau làm, tốn hết hai ngày, ở gần cửa có một cái quầy hàng lớn, cách sau quầy hàng còn có mấy cái tủ không.

Lý Sở vô cùng hài lòng, ra vào mấy lần, còn không quên kéo cô theo.

" Ngươi nhìn ta xem, bộ dáng này có giống mấy chưởng quầy lớn kiếm được nhiều tiền không?"

Cô đặc biệt im lặng liếc mắt nhìn nàng, quay đầu khen do Ngô Thành Anh xuất lực:" Chủ yếu vẫn là tay nghề của Ngô đại ca tốt"

Khoảng thời gian này mấy người ở chung nên cũng dần quen thuộc, Ngô Thành Anh so với các cô lớn hơn mấy tuổi, tự nhiên cô và Lý Sở liền kêu một tiếng ca.

" Không có không có, vẫn là ý của các ngươi hay, ta chỉ làm theo lời các ngươi"

Tính cách Ngô Thành ANh chất phác, có chút xấu hổ khoát tay, mang theo ý cười xấu hổ trên mặt.

Lý Sở là một người thực tế, toàn bộ mặt tiền của quán đã trang trí xong, vô cùng hào khí làm mấy bàn đồ ăn ngon chúc mừng, mời mấy hàng xóm xung quanh có quan hệ không tệ tới cùng nhau ăn bữa cơm.

Bữa cơm đi qua, cũng coi như tiệm cơm chính thức khai trương, đại đa số những khách hàng lâu năm mua cá trước đây đều vô cùng ủng hộ, dìu già dắt trẻ tới cửa chiếu cố sinh ý.

Ngày đầu tiên thiếu chút nữa đã làm Lý Sở mệt chết, nhưng lại không thể làm gì, bởi vì chỉ có mình y làm thức ăn, chị cùng cô có thể giúp đỡ một chút, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào một mình Lý Sở.

Tứ Bảo ở nhà Chu thị học cách làm mấy loại bánh ngọt, làm bánh ngọt ở trong tiệm cũng thành một món ăn thu hút, có rất nhiều khách thích, vì thế Tứ Bảo vô cùng cao hứng, hết sức vui vẻ ở trên trấn.

Khổ nhất trừ Lý Sở còn có Giang Nhị.

Lý Sở thì bận bịu trong tiệm, Giang Nhị thì vừa vội vàng trên trấn rồi chạy ra bờ biển, tuy rằng mở bán tiệm cơm, nhưng bán cá cũng không bị các cô bỏ quên, cho nên mỗi buổi tối cô về thôn, buổi sáng lại lên trấn.

Một mình cô qua lại thì không sao cả, Tứ Bảo và chị còn có Giang Thượng thì không được, bởi vì trong tiệm bận rộn, các nàng đến chỗ kia giúp đỡ, cô cũng không nỡ dẫn theo mấy người họ chạy qua chạy lại, cho nên chị cùng Tứ Bảo ở nhà Lý Sở vài ngày.

Lúc này cô không chỉ có mệt mà còn cô đơn, mỗi ngày chỉ có thể thừa dịp ban ngày nhìn tức phụ, mà ban ngày tức phụ còn bận rộn làm bánh ngọt không có thời gian để ý tới cô, tới buổi tối thì một mình cô trông coi tòa nhà lớn trống rỗng.

Hôm nay, cô theo thường lệ từ trên trấn trở về thôn, trước khi đi còn ở trong phòng khách phía sau ôm hôn Tứ Bảo rồi chuẩn bị rời đi, cũng không ngờ rằng Tứ Bảo thái độ khác thường muốn đi theo cô trở về.

" Ta cũng muốn trở về" Tứ Bảo ôm theo túi vải nhỏ mà cô mang tới, nhắm mắt đi theo sau lưng cô.

Tuy rằng cô muốn ở cùng Tứ Bảo, nhưng cũng không phải không thể cách xa nàng, nay đã gần tháng 12, thời tiết ngày càng lạnh, theo như dự đoán thì mấy ngày tới sẽ có tuyết rơi, tự nhiên cô sẽ không nỡ để nàng đi theo chịu khổ.

Vì thế cô liền mở miêng dỗ nàng.

" Cùng ta trở về có thể không ngủ nướng, buổi sáng thật lạnh"

Hôm nay Tứ Bảo lại quyết tâm cùng cô trở về, cũng không nói lời nào chính là muốn đi theo cô.

Cuối cùng vẫn là chị nhìn không được, liếc muội muội không biết cố gắng của mình:" Tứ Bảo muốn trở về thì ngươi dẫn nàng về, nhăn nhó cái gì? Ngươi đừng để nàng bị đông lạnh là được"

Lần này cô không dám nói tiếp nữa, vô cùng cao hứng dẫn nàng về Giang gia.

Về đến nhà cô mới sáng tỏ, hôm nay Tứ Bảo tới nguyệt sự, ở trước mặt chị xấu hổ, lúc này mới kiên quyết theo cô về nhà.

Cô đau lòng cho Tứ Bảo, nàng hiểu chuyện trễ, nguyệt sự cũng tới muộn, cơ thể không tốt lắm, mổi lần tới đều giống như bị bệnh; trong khoảng thời gian này đi theo cô bận việc, cũng là vô cùng mệt, buổi tối ở trong lòng cô ngủ vô cùng say.

Ban đêm cô lo lắng Tứ Bảo không thoải mái, còn lục tìm bình nước nóng không dùng, rót đầy nước ấm rồi bọc trong vải bố, nhét lên bụng nàng cùng hai bên chân của nàng.

Buổi sáng cô đã tính toán là nàng sẽ ngủ nướng, nhưng không nghĩ là khi cô vừa đứng dậy lát sau Tứ Bảo liền tỉnh, mơ màng từ trên giường bò dậy, ngoan ngoãn cầm áo khoác mặc lên người.

Cô nhìn thấy mà đầu quả tim nhũn ra, Tứ Bảo thật đúng là chưa bao giờ làm loạn với cô lần nào, từ lúc cô cùng Lý Sở bắt đầu chuẩn bị, bận đến hiện tại, Tứ Bảo cũng không có phàn nàng lần nào, còn đi theo sau lưng các cô giúp đỡ làm việc.

Đưa tay ôm chầm Tứ Bảo , cô hôn lên mặt nàng một cái, đau lòng vuốt vuốt đầu Tứ Bảo.

" Buồn ngủ không?"

Tứ Bảo thuận thế dựa vào người cô, nhẹ nhàng lắc đầu, nàng không mệt, mỗi ngày đi theo cô, nàng cảm thấy rất vui, không có người ghét bỏ nàng, đánh nàng, mắng nàng. Thậm chí còn có người khen bánh ngọt nàng làm ngon, đây là việc trước đây nàng chưa từng trải qua, cho nên Tứ Bảo không cảm thấy mệt.

Hai người dính nhau một trận, sau đó lại đón gió đi lên trấn.

Cứ như vậy gần một tháng, đoàn người mới miễn cưỡng rảnh một chút, bởi vì, cô thật sự không chịu nổi, đau lòng cho tức phụ cùng chị, vì thế đã giúp đỡ Lý Sở tiêu tiền thuê một đầu bếp tay nghề không tệ và một tiểu nhị tay chân nhanh nhẹn.

Vừa vặn thời gian cũng đã đến tháng chạp, trời đông giá rét tuyết cũng đã rơi.

----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện này có độ dài không dài, sắp kết thúc công việc, cho nên mấy chương sau tiết tấu nhanh một chút.