🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tứ Bảo đem chăn mền lau sạch sẽ, nụ cười trên mặt lại thêm sâu.
Dư đại nương trong phòng bếp cách vách nấu cơm, bếp lửa củi ít nhiều có chút hun khói đến sặc người.
Trên bệ bếp đang nấu cơm, Dư đại nương ngồi xổm ở trước bếp lò thêm lấy củi, trong viện truyền đến tiếng động.
Dư gia lão hán Dư Cần bên ngoài làm việc trở về, tiểu lão đầu thân hình hơi còng xuống, làn da ngăm đen, trên vai khiêng cuốc, trên cổ treo một cái khăn vải lau mồ hôi, trên đầu đầy mồ hôi.
Một tay đem cuốc ném ở góc tường, Dư Cần tiện tay kéo khăn vải qua lau mồ hôi trên mặt một trận, miệng lưỡi khô khốc hùng hùng hổ hổ tiến vào nhà chính.
Đứng tại chỗ nhìn vạc đựng nước trống rỗng thêm vài lần, Dư Cần liếc mắt sang trừng mắt về Dư đại nương phía sát vách đang nấu cơm, một bộ dáng nổi giận đùng đùng, lông mày thô đen nhíu ra từng đạo khe rãnh.
"Ngươi cái lão thái bà đáng chết, trong nhà nước lạnh đâu, không biết dự sẵn nhiều thêm?"
Dư đại nương đang nấu cơm dường như bị hắn mắng đến quen thuộc, vâng vâng dạ dạ khom người từ một bên bếp nhỏ nâng ấm nước vừa nấu ấm lên, đi đến bên nhà chính đem vạc nước rót đầy.
Nhìn vạc nước trên mặt còn bốc hơi nóng, Dư lão hán lại không kiên nhẫn, đá ấm nước của Dư đại nương ở bên chân văng ra ngoài, không kiên nhẫn mắng: "Nóng như thế ngươi bảo ta làm sao uống?"
"Thật sự là bực mình, ta suốt ngày bên ngoài mệt gần chết, hiện tại trở về nhà liền ngụm nước lạnh đều uống không được, ngươi nói một chút ngươi."
Hướng về phía Dư đại nương thổi râu trừng mắt, Dư lão hán một cái ngồi trên ghế, lại chỉ vào cái này nói một trận kia nói một đạo.
Dư đại nương chờ hắn phát bực tức đủ rồi, trừng mắt đủ rồi, lúc này mới thở dài một hơi, cầm lấy chén múc một chén nước ở trong vạc rồi đặt lên trên bàn.
Làm xong những chuyện này rồi lại xoay người trở lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm.
Dư lão hán lần này hài lòng chút, tính tình hòa hoãn lại, không hơn không kém giống nầm liệt ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi.
Một lát sau, Dư gia trưởng tử Dư Đại Bảo mới trở về, khi trở về không sai biệt lắm trời đã màu đen, trên vai khiêng hai gánh cỏ, trên đầu còn mang một cái sọt, mệt đến thở hồng hộc, áo vải thô trên người đều bị mồ hôi thấm ướt.
Dư đại nương thấy đồ ăn đã làm xong vội từ trong phòng đi tới thay hắn cầm sọt ở trên đầu, giúp hắn dỡ đòn gánh xuống.
"Mệt mỏi đi, tranh thủ thời gian dọn dẹp nhanh lên chút rồi vào nhà chuẩn bị ăn cơm"
"Vẫn tốt, nương, ta đi rửa cái tay"
Nói xong Dư Đại Bảo ở trong sân dùng giếng nước múc tràn đầy một chậu nước, lau mặt lại tỉ mỉ đem tay rửa sạch một phen.
Dư lão hán tử nghĩ ngơi ở nhà chính lúc này đã ngồi ở trên bàn cơm chờ ăn cơm, cũng mặc kệ có đủ người hay không.
Chờ đến khi lên bàn ăn cơm tổng cộng có ba người, lúc này Dư lão hán mới mở miệng hỏi:"Ngũ nha đầu kia đâu?"
"Hôm nay nàng lại mang Tứ Bảo đi ra ngoài chơi, ta giáo huấn nàng vài câu liền tức giận không biết đã đi đâu". Tay Dư đại nương gắp thức ăn dừng một chút, ngẫm lại vẫn là nói thật.
Nghe được lời này, Dư lão hán tử cực kỳ không tán thành mắt nhìn Dư đại nương, lại hướng mắt nhìn Tứ Bảo đợi ở trong phòng.
" Lớn nhỏ đều tùy tiện, một đám đều không làm người bớt lo, lão nhị còn phải trễ chút mới trở về,chừa cho hắn và Ngũ Nha đầu một chút cơm, ngươi tranh thủ thời gian ăn nhanh rồi đút lão tứ"
Ngữ khí rất không kiên nhẫn, đũa trong chén lay động vài cái, lại ở thành chén gõ vài cái, ý bảo Dư đại nương ăn nhanh lên.
Dư Đại Bảo có chút không vui nhìn qua cha mình, rồi lại mau cuối đầu thành thật ăn cơm.
Dư đại nương ngược lại không có phản ứng gì, tốc độ ăn cơm nhanh một chút, liền ăn mấy cây rau xanh là đã ăn xong chén cơm.
"Trong nồi đã để lại đồ ăn cho bọn chúng, các ngươi hai người đem đồ ăn trên bàn ăn xong chờ ta lát nữa sẽ tới thủ dọn"
Nói xong lại tới phòng bếp lấy thức ăn cho Tứ Bảo.
Tứ Bảo so với người khác hơi trì độn, sẽ không dùng được đũa, thời điểm lúc nhỏ một chút Dư đại nương phải lấy muỗng đút, lúc này lớn nhưng là sẽ tự chính mình dùng cái muỗng ăn.
Bởi vì lúc Tứ Bảo được vài tuổi sơ sẩy đút cơm thiếu chút nữa đã nghẹn chết, Dư đại nương liền không dám đút đồ ăn quá cứng.Đơn giản mỗi ngày cho nàng ăn cháo.
Kỳ thật uống cháo không quá no, Dư đại nương cũng biết rõ, thế nhưng suốt ngày bận rộn, chỉ phải tới bữa cơm ăn nhiều thêm một chút.
Bưng cháo tới phòng, Tứ Bảo tự mình ngoan ngoãn ngồi trên ghế bên cạnh chờ bà.
Khuôn mặt nhỏ của hài tử giơ lên tươi cười, Dư đại nương thấy đến ấm áp trong lòng.
Chỉ từ tướng mạo cùng nhìn vẻ ngoài, Tứ Bảo lớn lên cực kỳ xinh đẹp đáng tiếc nàng không nói chuyện, hành động so với người thường chậm hơn rất nhiều, phản ứng cũng chậm một nhịp, cả ngày ngồi ngơ ngác.
Trừ lúc sốt ruột lẩm bẩm vài tiếng, còn lại thời gian đều không nói chuyện.
Bất quá cũng may là phần lớn thời gian Tứ Bảo có thể nghe hiểu người khác nói, chỉ là không có nhiều lời đáp lại.
"Tứ Bảo, hôm nay nương nấu cháo có chút nóng, đợi chốc lát nguội mới có thể ăn biết không?"
Nghe được có chút nóng, Tứ Bảo có chút do dự chớp mắt nhìn lên chén trên bàn, chậm rãi bĩu môi tới chén thôi hô hô.
Động tác này trong mắt người ngoài hết sức bình thường, nhưng là vui mừng đến không tả được đối với trong mắt Dư đại nương, đây chính là bà đã dạy Tứ Bảo một lúc lâu mới học được.
Thấy bên này Tứ Bảo không có vấn đề gì, Dư đại nương mới đến nhà chính thu dọn bàn cơm.
Dư Đại Bảo ở trong sân làm việc, đem cỏ ban ngày đem trở về ôm đến bãi nhốt dê trong hậu viện cho dê ăn.
Dư lão hán ngồi ở trong phòng cầm tẩu thuốc hút thuốc lá.
Tứ Bảo một mình ngồi trong phòng, trên bàn là một ngọn nến đang cháy, bên cạnh bàn là chén cháo đã nguội lạnh.
Tay trái cầm cái muỗng, Tứ Bảo múc muỗng cháo uống thật chậm, còn thường xuyên xem ánh nến nhảy lên một cái.
Nhưng cũng may là ăn đến sạch sẽ, không ăn đến dính đầy miệng cũng không rơi ở trên bàn.
Nhìn mặt bàn sạch sẽ, trong lòng Tứ Bảo có chút cao hứng, xoa xoa bụng nhỏ ăn no. Nghĩ hôm nay uống cháo thật ngon.
Gần đây thời tiết nóng bức, bạn đêm đều phải tắm rửa, Dư gia hán tử liền dẫn theo thùng nước đến một cái lều đơn sơ chấp vá đặt ở trong viện dùng để tắm rửa.
Nữ nhi còn lại thì ở trong phòng dùng thau tắm rửa.
Ngày thường đều là Dư Ngũ Nha tắm xong rồi Dư đại nương mới giúp Tứ Bảo tắm, hôm nay đêm tối đen còn không thấy nàng trở về, đành phải lấy nước ấm giúp Tứ Bảo tắm trước.
Thau tắm rất cũ kỹ, nhưng rất sạch sẽ, cũng rất lớn, Tứ Bảo ngồi ở bên trong cả người đều được nước che, lộ ra cái đầu ở bên ngoài.
Dư đại nương sợ cả người nàng đều trượt vào trong nước, đành phải dùng một cánh tay lôi kéo bả vai Tứ Bảo, một tay cầm khăn lau người nàng.
Có thể hàng năm không thấy ánh mặt trời, đã thịt trên người Tứ Bảo trắng như tuyết, cứ như vậy Dư đại nương lôi kéo bả vai tuyết trắng đến đỏ bừng.
Khăn ở trên người lau đến chỗ nào là hồng chỗ đó.
Dư đại nương không còn cách nào chỉ đành phải thả nhẹ sức lực một chút.
Một bên khác, Dư Ngũ Nha tức giận chạy đi đã cùng nhị ca nàng Dư Nhị Bảo đang trên đường đi về nhà.
Dư Nhị Bảo làm người giúp chuyển hàng hóa ở gia đình giàu có trong thôn, luôn đi sớm về trễ.
Dư Ngũ Nhà tức giận liền chạy cáo trạng với hắn.
Dọc đường đi, Dư Ngũ Nha đem chuyện nàng bị nương răn dạy bởi vì Dư Tứ Bảo kể hết thảy cho Dư Nhị Bảo nghe, đưa ra một khuôn mặt gầy còn tràn đầy phẫn nộ cùng ủy khuất.
Dư Nhị Bảo xem đến đau lòng không thôi, hắn từ nhỏ liền không thích Dư Tứ Bảo si ngốc kia ngược lại thực bảo vệ Dư Ngũ Nha còn nhỏ tuổi, nghe được nàng nói như vậy, miệng liền đáp ứng khi trở về sẽ xả giận cho nàng.
Chờ đến khi hai người về đến nhà, trong nhà đã đen thui.
Dư lão hán tử đã sớm trở về phòng nghỉ, Dư Đại Bảo ngày mai còn phải đi ra ngoài làm việc sớm liền vào phòng ngủ.
Chỉ còn có phòng Dư đại nương là sáng đèn.
Dư Nhị Bảo Thấy thế cũng không đi vào, chỉ mang theo Dư Ngũ Nha vào phòng bếp ăn cơm còn chừa hồi chiều.
Dư Ngũ Nha rất không vui, nghĩ hôm nay khẩu khí này không cách nào phát ra, thất thần ăn cơm.
Cơm nước xong, hai người cũng không dọn dẹp, đem chén đũa như vậy liền để ở trên bệ bếp.
"Ngũ Nha, hôm nay đã trễ như thế này thôi liền bỏ qua đi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai ban ngày rồi lại nói ngươi xem được không?"
Dư Nhị Nhà xách theo thùng gỗ ở bên cạnh giếng múc nước, nhìn hướng phòng Dư Ngũ Nha nói.
Dư Ngũ Nha vừa định mở miệng, Dư đại nương nghe thấy động tĩnh liền từ trong phòng ra tới.
Mắt nhìn Dư Ngũ Nha ở cửa, Dư Ngũ Nha liền lắc mình một cái trốn vào trong phòng.
Dư đại nương đành phải nhìn về phía viện Dư Nhị Bảo:" Lão nhị ngươi ở kia nói cái gì thế? Đã trễ thế này màu tắm rửa xong rồi đi ngủ "
Thấy Dư đại nương ra tới Dư Nhị Bảo vội vàng im lặng, nghe bà nói như vậy, vội vàng múc nước ở góc lều tắm rửa.
Trong phòng Tứ Bảo đã nằm ở trên giường, nhìn Dư Ngũ Nha đi vào cũng không có phản ứng, chính mình lo ghé vào trên chăn chà sát chân nhỏ, tay nàng bắt lấy một bao cát nhỏ, liền thưởng thức dưới ánh nến mong manh.
Dư Ngũ Nha khinh thường liếc mắt nhìn nàng một cái, lại vô cùng ghét bỏ nhìn thoáng qua tay cầm bao cát kia.
Trong lòng âm thầm chửi rủa:' thiết, còn không phải là một cái bao cát, chơi nhiều năm như vậy không chán sao?
Dư đại nương giúp Dư Ngũ Nha xách nước ấm, lại thúc giục nàng mẫu tắm rửa. Dư Ngũ Nha còn giận dỗi hừ một tiếng, ôm quần áo đi đến thau tắm bên cạnh.
Phòng không tính là nhỏ, thau tắm cùng giường ngủ ngăn cách nhau bởi một vách ngăn. Trong phòng có hai giường, một giường nhỏ cho Tứ Bảo một ngủ mình, mặt khác giường lớn hơn cho Dư đại nương và Dư Ngũ Nha ngủ.
Chờ đến khi Dư Ngũ Nha tắm rửa xong ra tiến tới lên giường, Dư đại nương lúc này mới thổi tắt nến, chuẩn bị ngủ.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ khiến trong phòng không quá tối.
Dư đại nương dựa theo ánh trăng bên cửa sổ lên giường trước lại không yên tâm Tứ Bảo dịch chăn:" Tứ Bảo ban đêm đi ngủ phải đem chăn đắp kín bụng".
Không chờ được Tứ Bảo đáp lại, Dư Ngũ Nha bên trên giường mở miệng:"Nương, trời nóng như vậy đắp chăn kỹ không cần thiết".
"Ngươi mau ngủ, lần sau ngươi mang tỷ ngươi ra ngoài bị người ta bắt nạt mà để ta phát hiện, nhìn xem ta có lấy dây mây đánh ngươi không".
Dư đại nương không cao hứng khiển trách Dư Ngũ Nha nên đã bỏ lỡ động tác nhẹ nhàng gật đầu của Tứ Bảo. Một bên khác, Dư Ngũ Nha chịu mắng đến vô cùng tức giận, lại càng thêm khả năng bà không thấy được.
Một đêm gà bay chó sủa cứ thế đi qua, trời vừa sáng, âm thanh gà gáy đánh thức người đi làm việc.
Giờ Mẹo, Dư đại nương liền bắt đầu bận rộn trên bệ bếp, chuẩn bị cơm sáng cho cả nhà.
Trước tiên một bên làm mọi việc làm xong, Dư đại nương đi ra vườn rau hái mấy cây hành lá rửa sạch rồi cắt ra.
Một nhà mấy người trừ Dư Tứ Bảo không thể làm việc thì phải đi ra ngoài làm việc, cũng chỉ còn dư lại Dư Ngũ Nha tuổi còn nhỏ, những người khác phải đợi đến lúc chạng vạng mới trở về.
Bánh nướng áp chảo là thức ăn thuận khi đói, Dư đại nương một hơi làm mười mấy cái bánh.
Dư Đại Bảo cùng Dư lão hán hai người phải đi ra ngoài ruộng làm việc liền mang theo sáu cái bánh, Dư đại nương còn phải đi đến hồ sen làm việc nên cũng mang theo ba cái bánh. Còn thừa lại năm cái bánh khác đưa cho Dư Nhị Bảo ra ngoài làm công cùng Dư Ngũ Nha ở nhà ăn. Tứ Bảo phải làm một phần khác.
Mặt trời còn chưa ló dạng, Dư lão hán cùng Dư Đại Bảo liền vội vàng đi ra cửa.
Dư đại nương đem cháo nấu xong để trong chén đặt sẵn trong phòng của Tứ Bảo, nghĩ số lượng đủ hai bữa ăn của Tứ Bảo cũng không đói, lập tức an tâm đi ra ngoài.
Không đợi Tứ bảo tỉnh dậy, Dư đại nương vừa bước chân ra khỏi cửa, Dư Ngũ Nha liền từ trên giường trở mình đứng dậy, rón rén đi đến trước bàn đem cháo của Tứ Bảo bưng ra ngoài.
Dư Nhị Nha còn ở trong viện chuẩn bị đồ đạc đi làm việc thì thấy nàng bưng chén đi tới, không khỏi hỏi:" Ngươi bưng chén cháo Dư Tứ Bảo làm gì?"
"Nhị ca!" Dư Ngũ Nha bưng chén đi đến trước mặt Dư Nhị Bảo, không có ý tốt nói: " Hai chúng ta uống đi, nàng đói một hai bữa cũng không sao".
" Ngũ Nha không tốt lắm, một hai bữa mặc dù không đói chết nhưng nếu nương biết sẽ không đánh chết ngươi" Dư Nhị Bảo không tán thành liếc nhìn một cái rồi lắc đầu.
Dư Ngũ Nha lập tức liền không vui lòng: "Ca tối hôm qua nói muốn giúp ta bớt giận xong, giờ nói chuyện không tính toán gì hết?".
Nói xong hết sức tức giận đi vào nhà chính, Dư Nhị Bảo có chút đau đầu, không còn cách nào đành phải đi theo nàng vào nhà chính.
"Được được được, muốn uống liền tranh thủ thời gian uống."
Nghe xong lời này, Dư Ngũ Nha liền không kịp chờ đợi bắt đầu uống.
- ---------------------------------------------------------------
Cái vạc