Lộ Chỉ thu tay lại, giọng điệu không chút cảm xúc: “Nhớ chưa, tôi đã nói rồi, không cần công khai, cậu cũng đã trả lời có thể.”
Lâm Tinh Kiểu không nói gì, chỉ cúi đầu tựa vào ghế, khi ngẩng lên, trán đã hằn đỏ một vệt, làm cho khí thế vốn mạnh mẽ của cậu tự nhiên yếu đi mấy phần.
Cậu nói: “Dừng xe, tôi không muốn đi cùng anh nữa.”
Lộ Chỉ chỉ đáp: “Tăng tốc đi.”
Lý Duệ lặng lẽ nhấn ga.
Lâm Tinh Kiểu mím môi, đôi mắt to tròn vốn dĩ mang chút ngây thơ và thân thiện bây giờ lại cảnh giác như đôi mắt của một chú nai bị vây hãm, vô tội nhưng đầy thận trọng.
Phát hiện nói chuyện cũng vô ích, cậu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ mở cửa xe ra trong khi xe còn đang chạy rất nhanh, để cho làn gió xuân ùa vào trong xe, ngược lại tạo ra chút ấm áp.
“Chết tiệt, cậu bị làm sao vậy?” Lý Duệ không kìm được mà chửi thề, định phanh xe.
Nhưng Lộ Chỉ lại giơ tay ngăn cản, mái tóc màu bạc của hắn phất phơ trong gió, khuôn mặt nửa khuất trong bóng tối không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Tiếp tục lái.”
Hắn không tin Lâm Tinh Kiểu sẽ nhảy khỏi xe.
Lâm Tinh Kiểu cố gắng bám chặt vào tay vịn để giữ thăng bằng, xe chạy rất nhanh, cậu phải chịu đựng luồng gió mạnh tạt vào người.
Cậu thật sự muốn dùng việc mở cửa xe để buộc họ dừng lại, nhưng khi Lý Duệ có ý định thỏa hiệp thì lại bị Lộ Chỉ ngăn cản. Chiếc xe lao đi trên con đường lớn không một bóng xe nào, Lý Duệ hoàn toàn tuân theo ý của Lộ Chỉ, khi nhận ra Lâm Tinh Kiểu sẽ không nhảy ra ngoài, thậm chí anh ta còn không giảm tốc độ.
Chiếc xe vượt qua cầu lớn, Lâm Tinh Kiểu lặng lẽ nhìn dòng sông đang chảy cuồn cuộn trong bóng đêm. Đôi mắt đen tuyền của cậu lúc này ánh lên chút ánh sáng mờ ảo, giống như thành phố đang suy tàn.
Cậu chợt nhớ tới câu Lý Duệ hỏi đường mà mình vô tình nghe được, hơn nữa còn có cái hộp quà bên cạnh chính là bộ lễ phục đặt may mà Lộ Chỉ sẽ mặc trong hai ngày tới.
Khi xe vượt qua một nửa cầu, đúng lúc dòng nước chảy xiết nhất, Lâm Tinh Kiểu một tay bám vào tay vịn để giữ thăng bằng, tay còn lại với lấy chiếc hộp quà bên cạnh. Sau đó, cậu không chút do dự ném chiếc hộp ra ngoài, vì gió quá lớn nên Lâm Tinh Kiểu không kiểm soát được hướng ném, chỉ có thể đẩy chiếc hộp ra khỏi cửa xe, nhìn nó bay ra ngoài, không biết rơi xuống đâu.
“Má!” Lần này Lý Duệ đã phanh lại một nửa, nghĩ tới giá trị hơn trăm vạn của món quà, anh ta không khỏi giận dữ.
“Tiếp tục lái.” Lộ Chỉ nói.
Lý Duệ mặt mày buồn bực, dù không dám làm trái ý Lộ Chỉ, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Không phải chứ anh, lỡ như nó không rơi xuống sông, chúng ta có thể quay lại nhặt về, sửa lại mà.”
“Không rơi xuống sông đâu, cậu ta không có sức lực lớn như vậy, hơn nữa trên cầu thì không thể dừng xe.”
Lý Duệ không biết phải nói gì nữa, yếu ớt đáp: “Anh, chẳng lẽ lái xe mà có thể mở cửa được sao?”
Lộ Chỉ liếc nhìn phía sau: “Cửa không phải đã đóng lại rồi sao.”
Sau khi Lâm Tinh Kiểu ném đồ xong, lúc Lý Duệ phanh gấp, trán cậu đập vào ghế trước, đau đến mức suýt khóc, nhưng cậu không kêu lên tiếng nào. Thay vào đó, nhân lúc tốc độ xe giảm và gió bớt mạnh, cậu đã đóng cửa xe lại.
Nếu cậu đã báo thù được rồi, thì dù Lộ Chỉ có muốn cậu đi đâu, cậu cũng không sợ!
Lâm Tinh Kiểu tự nhủ, sau đó lại ngồi co ro ở ghế sau.
Sau đó, cậu bất ngờ nhận ra trong xe đã không còn lạnh nữa, như thể nhiệt độ đã được điều chỉnh lại. Lý Duệ vừa rồi vẫn mắng cậu, lại đang lái xe, nên không thể điều chỉnh được. Người duy nhất có thể làm điều đó chỉ có thể là Lộ Chỉ.
Dù rõ ràng chỉ có hai khả năng, Lâm Tinh Kiểu vẫn do dự, không biết Lộ Chỉ có thực sự đáp ứng yêu cầu của mình sau khi mình vừa ném đồ của hắn không?