Chương 22

“Haizz, dì chỉ cảm thấy như vậy quá nguy hiểm.” Dì Mạnh thở dài, sau đó nói tiếp: “Trước đó đứa nhỏ này còn trò chuyện với dì, nói là không có nơi nào để đi. Dì liền nghĩ, chẳng phải chỗ chúng ta vẫn còn một phòng trống sao? Nếu con đồng ý, dì thu xếp cho cậu ấy ở đây được không?”

Ban đầu Lâm Tinh Kiểu còn chưa kịp phản ứng với đề nghị của dì Mạnh, nhưng sau đó cậu phát hiện Lộ Chỉ cười như không cười nhìn mình.

Lâm Tinh Kiểu đang cố gắng đọc hiểu cảm xúc trong đôi mắt phượng của Lộ Chỉ, thì hắn đã không còn nhìn cậu nữa.

Lộ Chỉ nói: “Dì đã nói vậy, con không thể không đồng ý. Đúng không, minh tinh?”

Lâm Tinh Kiểu im lặng, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Lộ Chỉ đã đồng ý rất nhanh chóng, hẳn là hắn cũng hoan nghênh cậu ở lại. Có thể cảm giác kỳ lạ này chỉ là ảo giác của cậu. Nếu Lộ Chỉ không ngại, thì ở lại đây là lựa chọn tốt nhất lúc này.

Nếu không, cậu sẽ phải liên lạc với Vương Hoa để thử hỏi xem nhà của nguyên chủ ở đâu, nhưng có vẻ như khả năng này rất nhỏ.

“Ai, không phải chứ.” Lý Duệ ngồi bên cạnh cảm thấy rất kỳ lạ: “Chỗ nào có phòng chứ, chẳng phải đều có người ở rồi sao?”

“Hai người các con cả ngày không về nhà, đương nhiên không rõ ràng như dì. Phòng thu âm bên cạnh không phải còn trống sao?”

“Phòng đó...” Lý Duệ dường như đang nhớ lại, sau đó đột nhiên cao giọng nói: “Phòng đó sao được, anh Lộ còn cần dùng mà.”

“Con đó, có gì mà không được, hiện tại không phải Chỉ Chỉ nói muốn chuyển hình nên không cần dùng đến nữa sao. Hơn nữa, cả ngày các con không ở nhà, trong nhà có bao nhiêu người, con có rõ không?” Dì Mạnh bị Lý Duệ làm cho nghẹn họng, lúc này lại nói rất hăng hái.

“Con ở đâu cũng được.” Lâm Tinh Kiểu nhỏ giọng nói.

Thấy ba người gần như sắp cãi nhau, chủ yếu là dì Mạnh và Lý Duệ đấu khẩu, Lâm Tinh Kiểu định khuyên can nhưng không ai nghe cậu, kết quả là hai bên đều không nhượng bộ.

“Được rồi.” Lộ Chỉ đột nhiên đứng dậy, hai người đang cãi lập tức im lặng nhìn hắn.

Lộ Chỉ nhìn Lâm Tinh Kiểu, nói: “Đừng khóc nữa.”

Lâm Tinh Kiểu chớp đôi mắt mờ mịt, cố gắng không để nước mắt chảy ra.

“Cứ ở lại đi, không có gì.” Lộ Chỉ dời mắt đi, kết thúc câu chuyện.

Dì Mạnh hài lòng, Lý Duệ cũng không còn gì để phản đối.

Lộ Chỉ nói xong liền rời đi, Lý Duệ cũng đi theo. Đến giờ ăn trưa, bọn họ cũng không xuống lầu.

Dường như dì Mạnh đã quen với chuyện này, sau khi Lâm Tinh Kiểu ăn xong, bà liền dẫn cậu đi xem căn phòng bên cạnh phòng thu âm. Trước đây căn phòng này là một thư phòng nhỏ, có đầy đủ giường và bàn làm việc. Tuy không lớn nhưng tiện nghi đầy đủ, chỉ là vì ở cạnh phòng thu âm nên không có cửa sổ.

“Trước kia nơi này là một thư phòng nhỏ.” Dì Mạnh chỉ vào kệ sách chất đầy sách, sau đó nói tiếp, giọng điệu có chút tự hào: “Rất nhiều bài hát của Chỉ Chỉ đều được viết ở đây.”

Dì Mạnh liệt kê một vài bài hát nổi tiếng, trong đó có một bài mà Lâm Tinh Kiểu đã nghe trong buổi biểu diễn. Lúc đó, cậu rời đi trước khi buổi biểu diễn kết thúc. Bây giờ nghĩ lại, cậu cảm thấy có chút tiếc nuối, Lộ Chỉ thật sự hát rất hay. Nếu biết trước mình sẽ không thể quay về, có lẽ cậu đã không vội vã rời đi như thế.

“Anh ấy biểu diễn đều là hát những ca khúc tự mình sáng tác ạ?” Lâm Tinh Kiểu hỏi.

“Đúng vậy.” Dì Mạnh đáp: “Dì chỉ xem buổi biểu diễn qua phát sóng trực tiếp ở nhà thôi, không đến hiện trường. Dì già rồi, ngại cùng một đám người trẻ tuổi chen chúc.”

“Có phát sóng trực tiếp ạ?” Hai mắt Lâm Tinh Kiểu sáng lên: “Vậy có thể xem lại không?”

“Được chứ, trong phòng thu âm bên cạnh có thể xem, hiệu quả rất tốt. Khoa học kỹ thuật bây giờ thật sự rất phát triển.” Dì Mạnh cảm thán.