“Alo, ba, có chuyện gì vậy? Con đang ở bên ngoài, có gì về nhà nói sau, con đang bận.”
“Con bận cái gì!” Giọng ba cô ta ở đầu dây bên kia rất nghiêm khắc.
Từ nhỏ, con gái ông đã được gia đình chiều chuộng, chưa bao giờ gặp phải chuyện gì lớn.
Vừa rồi hắn nhận được cuộc gọi từ lãnh đạo cấp trên, nghe lãnh đạo yêu cầu ông phải quản lý con gái mình, mồ hôi lạnh liền tuôn ra.
“Có phải con đang gây rắc rối cho ai không? Lập tức xin lỗi người ta ngay. Về nhà rồi, trong nửa năm tới con bị cắt tiền sinh hoạt, còn bị cấm túc.”
Sắc mặt Ngụy Khả thay đổi, biết ba cô ta đang nghiêm túc, cô ta hoảng hốt: “Không phải, con không làm gì cả!”
“Mau xin lỗi người ta, sau đó về nhà cấm túc.” Ba cô ta nhắc lại.
Lãnh đạo đã ám chỉ nếu hắn không quản lý tốt con gái, thì tương lai thăng tiến của ông có thể sẽ không thành công, thậm chí giữ được chức vị hiện tại cũng là một vấn đề.
Hơn nữa đây lại không phải do phía đối phương, mà còn là lãnh đạo cao hơn nữa lên tiếng.
“Đừng cúp máy, ba muốn nghe con nói.” Ba cô ta thực sự không hiểu con gái đã gây ra chuyện lớn như thế nào, nên hiện tại không ai có thể cứu cô ta được.
Lâm Tinh Kiểu nhìn thấy người ban đầu đẩy cậu, chính là Ngụy Khả, sau khi cúp điện thoại, cô ta đột nhiên tiến về phía cậu.
Trước khi Lâm Tinh Kiểu kịp phản ứng, Lý Duệ đã chặn Ngụy Khả lại, không cho cô ta tiếp cận: “Cô muốn làm gì?”
“Không sao.” Lâm Tinh Kiểu ra hiệu cho Lý Duệ không cần che chở cậu. Cậu đối diện với Ngụy Khả.
Vừa rồi đối mặt với bọn họ, cậu đã không chạy trốn, bây giờ có Lý Duệ và những người khác ở đây, cậu càng không sợ.
“Cô muốn làm gì?” Lâm Tinh Kiểu hỏi Ngụy Khả, đôi mắt xám nhạt như bị bao phủ bởi sương mù, không có chút khí thế nào.
Vẻ mặt Ngụy Khả cứng đờ, cô ta đưa điện thoại của Lâm Tinh Kiểu trả lại cho cậu: “Xin lỗi, tôi không nên tìm người để gây phiền phức cho cậu.”
Lâm Tinh Kiểu ngạc nhiên, theo bản năng lắc đầu, sau đó lặp lại: “Không sao.”
Lý Duệ đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được mà đỡ trán, nghĩ thầm sao lại không sao, đúng là ngốc, ít nhất cũng nên mắng vài câu chứ.
Lâm Tinh Kiểu lấy lại điện thoại, Ngụy Khả đã giải quyết xong chuyện với ba mình, sau khi cúp điện thoại liền định rời đi cùng đám người của cô ta.
Trước khi đi, cô ta liếc mắt khinh thường nhìn Lâm Tinh Kiểu.
“Hừ, cậu như vậy, cả đời sẽ không bao giờ nổi tiếng, tốt nhất là rút khỏi giới đi, đừng bám lấy Lộ Chỉ nữa!” Ngụy Khả cuối cùng buông một câu đầy ý mỉa mai, sau đó quay người đi thẳng.
Lâm Tinh Kiểu thầm nghĩ, cũng không sao, cậu cũng không muốn nổi tiếng, chắc chắn sẽ rút khỏi giới.
Cậu và Lộ Chỉ không thân thiết, nên cũng sẽ không bám lấy hắn. Cậu chỉ muốn tìm lại người thân của mình trước khi xuyên qua, hơn nữa hiện tại tham gia showbiz cũng chỉ là vì cậu không có tiền để trở về.
“Hừ cái gì mà hừ! Cô cứ đợi mà xem!” Lý Duệ trợn mắt đáp trả, dù không ưa Lâm Tinh Kiểu, nhưng bây giờ rõ ràng có người đáng ghét hơn, nên anh ta cũng không thể để Ngụy Khả bắt nạt Lâm Tinh Kiểu, anh ta thuần túy chỉ không thích Ngụy Khả mà thôi.
Lâm Tinh Kiểu không để ý đến bọn họ, cậu nhận ra nơi này rất khó bắt xe, nên đành đứng chờ.
Sau khi buông lời khó nghe, Lý Duệ vẫn chưa thấy thỏa mãn, quay lại, bực bội mà nói với Lâm Tinh Kiểu: “Không phải cậu rất muốn nổi tiếng sao? Cậu phải nổi tiếng để cô ta xem! Hiểu chưa?”
Lâm Tinh Kiểu ngơ ngác nói: “Không có…”
Lý Duệ vừa nhìn giao diện điện thoại của cậu là đang đợi xe, liền tức giận: “Hủy đi, anh Lộ bảo tôi đưa cậu về.”
Lâm Tinh Kiểu ngăn không cho Lý Duệ bấm hủy: “Tôi không về.”
Lý Duệ quên mất Lâm Tinh Kiểu cứng đầu như vậy, anh ta tức đến nỗi suýt ngất.