Nghe Lăng Thiên Vũ nói vậy, Thẩm Hạ Lan vội tìm ra viên màu xanh trong số kẹo mà Lăng Thiên Vũ cho cô đưa cho anh ta, Sau khi dùng nước hòa tan, Lăng Thiên Vũ cho vào trong ống tiêm, sau đó không nói gì giơ lên cánh tay Thanh Loan, trực tiếp đâm xuống.
“Anh làm gì thế?”
Thanh Loan muốn giãy dụa, lại không nghĩ rằng tự nhận là thân thủ rất tốt lại chẳng hề có tác dụng gì trước mặt Lăng Thiên Vũ.
Đôi tay mảnh khảnh có vẻ yếu đuối vô lực, nhưng lại giống như là kìm sắt giam chặt lấy Thanh Loan, đến tận khi nước thuốc chảy hết vào cơ thể mình, Lăng Thiên Vũ mới buông cô ta ra, đồng thời thấp giọng nói: “Vừa rồi trong rượu có thuốc kí©ɧ ɖụ©, nếu tôi không tiêm thuốc giải cho cô thì lát nữa cô sẽ làm trò hề. Loại thuốc này hết sức ghê gớm, sẽ khiến người ta mất đi thần trí.”
Anh ta vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan lập tức ngây người.
Chuyện gì đã xảy ra?
Thuốc kí©ɧ ɖụ©?
Hai người Thanh Loan và Lăng Thiên Vũ?
Như vậy rốt cuộc là cô đã cứu Thanh Loan hay là làm hỏng chuyện tốt của bọn họ thế?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không hiểu, cô đang kinh ngạc sững sờ thì đã thấy Thanh Loan có chút nổi giận, rồi đi thẳng về phía Lăng Thiên Vũ.
Thanh Loan không nhiều lời, trực tiếp tấn công vào mặt Lăng Thiên Vũ, nhìn Lăng Thiên Vũ như không để ý nhưng khi Thanh Loan tấn công, anh ta đã lập tức đổi hướng, cánh tay dài túm lấy cánh tay Thanh Loan kéo cô ta vào lòng mình.
“Ngũ công chúa làm gì vậy? Lẽ nào là vì tôi không thể làm thuốc giải cho cô nên cô thẹn quá hoá giận? Nếu ngũ công chúa thật sự có ý này thì tối nay tôi có thể dành cả đêm để thảo luận cùng cô đấy.”
“Không biết xấu hổ!”
Cho dù lúc trước Thanh Loan từng có suy nghĩ này, nhưng bây giờ cô ta cũng sẽ không thừa nhận.
Cô ta đúng là bị mù nên mới cảm thấy Lăng Thiên Vũ thanh cao như ngọc, thậm chí còn hoang tưởng muốn qua đêm với anh ta.
Người đàn ông này bây giờ làm gì có dáng vẻ thanh cao chứ? Anh ta rõ ràng là một con cáo gian xảo, khoác lên mình bộ lông tuyệt đẹp để làm mọi người hoang mang.
Thẩm Hạ Lan nhìn hai người như đang tán tỉnh lẫn nhau thì cảm thấy mình ở đây đúng là dư thừa, nhưng cô lại không thể ra ngoài, làm sao bây giờ?
Cô đang suy nghĩ thì Diệp Ân Tuấn nhảy vào từ cửa sổ, nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sốt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Giọng anh không lớn, anh kéo Thẩm Hạ Lan lại, không quấy rầy hai người đang “đánh nhau”.
Lăng Thiên Vũ đã thấy Diệp Ân Tuấn nhưng không có thời gianh rảnh để nói, còn Thanh Loan thì đang tức giận nên đương nhiên không để ý đến người khác, đây là lần đầu tiên cô ta vì người khác mà xem nhẹ Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng kể lại một lượt, khoé môi Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên.
“Lăng Thiên Vũ, chăm sóc ngũ công chúa cho tốt nhé, cô ấy là em gái tôi đấy.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì ôm Thẩm Hạ Lan quay người nhảy khỏi cửa sổ.
Thanh Loan nghe thấy giọng Diệp Ân Tuấn thì khựng lại, khi quay đầu thì thấy anh đã đưa Thẩm Hạ Lan đi.
Anh cứ vậy bỏ cô lại sao?