“Cái gì sẽ không thua, anh cho rằng là giành giật món đồ chơi sao?” Liên Hoa không vui nói.
Giờ phút này, cô chỉ có thể cười đùa như vậy để chấm dứt đề tài. Nếu như
tại đây cô nói với Mục Thần câu gì đó, có lẽ sẽ là thời điểm chấm dứt
quan hệ của hai người, dù sao cũng là bạn bè hợp tác bốn năm, cô thật
không hi vọng hai công ty sẽ ở giữa hận thù bởi vì tình cảm cá nhân.
“Đúng, hơn nữa còn vì món đồ chơi đó mà chiến đấu với vạn người” Mục Thần bị
lời nói đùa giỡn của Liên Hoa làm ủ rũ, không có ý chí chiến đấu, “Hừ,
bất quá tôi sẽ cố gắng chiến thắng, sẽ không thua bất cứ ai. Tôi không
có nói đùa, Tiểu Bạch cũng được, FL cũng được, Thịnh Thế Liên hoa cũng
được, tôi đều có ý đồ với bọn họ”
Mục Thần tràn đầy tự tin đá
lông nheo với Liên Hoa, khẽ cười nói: “Liên Hoa, mặc dù em làm như không nghe thấy lời của tôi, nhưng bây giờ không nên nói bất cứ chuyện gì,
chúng ta đều không biết trước được tương lai, em thấy thế nào?”
Liên Hoa cười gật đầu một cái, thả lỏng nói, “Tôi không dự tính cho tương
lai, giống như anh cũng không cần phải đặt ra tương lai, ngày mai có rất nhiều khả năng, lúc nào anh cũng có thể thay đổi ý định. Mặc kệ là như
thế nào, tôi hi vọng anh có được hạnh phúc, hạnh phúc có nghìn vạn khả
năng, à, có câu nói như thế nào. . . . Ồ! Hiện tại anh không tìm được
người đàn ông mình yêu trước, nên anh cứ nghĩ là mình thích phụ nữ. . .
Ha ha!”
Mục Thần lấy tay búng trán Liên Hoa một cái: “Tôi không
biết em nói khéo như vậy, lấy những lời như vậy ra đùa giỡn, tới chặn
tôi phải không? Mặc kệ em tin hay không, tôi biết tôi nên làm cái gì,
không cần giả dụ thay tôi, tôi suy nghĩ tình cảm của mình rất rõ ràng
trong ba năm qua, nhân tiện theo đuổi sau mười năm kéo dài.”
“Muốn theo đuổi ai vậy? Coi người khác là con mồi đúng không, không có ai rời sanh cần người quan trọng tới chăm sóc nha.” Cơ thể Liên Hoa ngồi xong, tiếp tục nói châm chọc một hồi cười nói, “Mặc dù dội nước lạnh vào anh, nhưng tôi vẫn nói, nếu không may tôi là con mồi, thì tôi và anh là
không có khả năng đấy!” Những lời này không phải đùa giỡn, ít nhất Mục
Thần không thể nào qua được cửa ải của Tiểu Bạch, cô không thể tiếp nhận một người Tiểu Bạch không thích
"Ai biết được, tôi cũng không dễ dàng buông tha cho em, tôi là người rõ ràng nhất.” Mục Thần khởi động
xe lần nữa, “Không nói chuyện này nữa, tối nay, tôi biết rõ chuyện này
có ích với tôi, cũng không được gì.” Ít nhất, cô không có động lòng với
ai, nếu như cạnh tranh công bằng với bất cứ ai, hắn vẫn tự tin chiếm ưu
thế.
Mục Thần nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, em bắt đầu sáng
lập Thịnh Thế Liên hoa khi nào? Vẫn luôn lừa chúng tôi, cũng vì đang đối phó với kẻ thù của em sao? Quản lí đồng thời công ty ở nước Mĩ và ở
thành phố K, tôi hiểu rõ hai nơi như vậy rất mệt mỏi, thì ra vài năm nay em phân tâm rất vất vả”
"Ách. . . . . . Thịnh Thế Liên Hoa cũng
mới thành lập được gần hai năm, tôi đều giao cho thi Hoan và Thi Nhạc
quản lí, không có bận tâm lắm. Ai cũng không bỏ qua thị trường Trung
Quốc, tôi cũng suy tính một chút, không phải chỉ vì trả thù.” Liên Hoa
thấy chuyển sang đề tài, mới lộ vẻ mặt thả lỏng nói, “Đây là lần đầu
tiên tôi trở về thành phố K sau mấy năm, anh chạy tới lui hai nơi Mĩ và
Trung Quốc mới cực khổ.”
"Sớm biết Thịnh Thế Liên Hoa là công ty
của em, Mộ Nguyệt sẽ không còn phiền chuyện thiết kế và quảng cáo sản
phẩm. Em giấu giếm làm cho tôi thật khổ” Mục Thần cố ý trách cứ nói, “
Đơn đặt hàng của FL xếp thành hàng, không phải em đồng ý hợp tác lâu dài với Mộ Nguyệt sao, chẳng lẽ em cũng không đồng ý để Thịnh Thế Liên Hoa
và Mộ Nguyệt hợp tác với nhau?”
Liên Hoa lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: “Không phải là tôi không muốn mà là điều kiện không cho phép.”