"Đồ quỷ tham ăn! Đi,
chúng ta về nhà." Liên Hoa ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, "Trở về chỗ ở
trước kia của mẹ, mẹ tự mình nấu cơm cho con ăn được không?"
Tiểu Bạch liên tục gật đầu, cười đến vô cùng đáng yêu.
Liên Hoa yêu thương hôn lên trán con trai một cái, lần này cô về là vì báo
thù, nhưng bây giờ trong lòng của cô ngoại trừ báo thù, còn lại đều là
tràn đầy tình thương sâu nặng của người mẹ, cô dốc xuống toàn bộ trên
người Tiểu Bạch.
Trong lòng là con trai của cô – Liên Tĩnh Bạch,
sinh mệnh nhỏ này cùng với cô huyết mạch tương liên, là một đêm phóng
túng ngoài ý muốn vào năm năm trước, cũng là báu vật trân quý nhất của
cô trong năm năm nay, sinh mạng nho nhỏ từ một viên trứng thụ tinh lớn
lên đến bây giờ đã là đứa bé bốn tuổi, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu
cũng mang cho cô động lực sung sướиɠ và hi vọng.
Điều này làm cho cô dù gặp khó khăn cản trở, chết cũng không cúi đầu, để cho cô chịu
đựng khoảng thời gian khó khăn nhất ở nước Pháp, nhanh chóng hoà hợp vào hoàn cảnh để hoàn thành việc học. Trong một trăm ngày, cô chuẩn bị quà
tặng cho Tiểu Bạch là một màn kịch xúc động ngắn 《ba¬by bai》 thành khởi
đầu sự nghiệp của cô, làm cho cô giành giải thưởng và nổi tiếng, "Bách
Bảo" trở thành phổ biến toàn cầu, kiểu người Anime, càng làm cho cô nhân cơ hội này, đầu tiên sáng lập tập đoàn FL ở nước Mĩ, từ đó sự nghiệp
thành công.
Là Tiểu Bạch cùng tập đoàn FL làm cho cô không hoàn
toàn rơi vào cảnh tối tăm giống như lúc đầu nghĩ rời đi, dù sao, cô thân là mẹ, chủ yếu nên vì Tiểu Bạch mà sống, thân là tổng giám đốc của mấy
ngàn công nhân viên, cô cũng muốn không bận lòng về sự nghiệp mà nhìn rõ mọi việc, chỉ huy cấp dưới làm ra tất cả thiết kế, không để cho bất kỳ
khách hàng nào thất vọng.
Những thứ này cũng làm cho cô vì báo
thù mà đòi hỏi phải tạo ra vốn liếng vững vàng, cho nên, năm năm sau cô
mới trở về, con trai bốn tuổi của cô đủ thông minh để hiểu chuyện, tập
đoàn FL đã có thể trở thành chỗ để cô dựa vào muốn làm gì thì làm, hiện
tại cô muốn toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần để báo thù!
Liên Hoa xuống xe taxi, sau khi đến siêu thị một phen, dắt Tiểu Bạch đi đến
căn phòng của mẹ cô lưu lại, nhẹ nhàng nhấn chuông cửa, cửa rất nhanh mở ra.
"Liên tiểu thư, cô khỏe chứ." Một phụ nhân khoảng bốn mươi
tuổi, gương mặt thật thà, hiền lành mở cửa phòng, nhận lấy vật trong tay Liên Hoa, cười nói, "Vị này là Tiểu Bạch đi, mời vào! Biết hôm nay cô
xuống máy bay, căn phòng đã được quét sạch sẽ và trang trí mới lại."
"Cảm ơn." Liên Hoa nhẹ nhàng gật đầu, nói với Tiểu Bạch: "Gọi dì Ngô, từ nay về sau bà ấy là bảo mẫu, khoảng thời gian này mẹ rất bận, bà ấy sẽ chăm sóc con."
Ở nước Mĩ thì cô đã dự định mướn bảo mẫu, chuẩn bị
quét dọn căn phòng và chăm sóc Tiểu Bạch. Sau khi về nước cô sẽ rất bận, mặc dù Tiểu Bạch thông minh hiểu chuyện, nhưng đứa bé bốn tuổi làm cho
cô không yên tâm, dì Ngô là ứng của viên được nhất trong một ngàn người, trải qua video phỏng vấn, kiểm tra đánh giá tầng tầng lớp lớp, Liên Hoa mới chịu nhận bà, ở nơi này hai mươi bốn giờ để chăm sóc Tiểu Bạch.
Bên trong gian phòng đã được dì Ngô quét dọn không còn một hạt bụi, hình
như thời gian 5 năm không có lưu lại bất kì dấu vết gì ở nơi này, Liên
Hoa thuần thục nấu một bàn thức ăn, hai mẹ con ăn một bữa, liền lên
giường nghỉ ngơi thật sớm.