Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Beta: Hạ Tiểu Phong, Um-um, Thanh Hưng
Tiểu Bạch nhìn Triển Thiếu Khuyh đang ngây ngẩn cả người, ôm tay anh hỏi: “Cha, trong thư viết gì vậy ạ? Mẹ chỉ nói đưa thư cho cha xem, chứ mẹ không nói cho con biết chuyện khác... Hừ, mẹ đúng là xem thường con nhìn không hiểu chữ Hán mà, cha, cha giúp con đọc thư của mẹ đi! Đây là lần đầu tiên con thấy mẹ viết thư, cha đọc cho con nghe đi mà!”
Y tá ở bên cạnh đã xoay người rời đi, để lại toàn bộ không gian cho hai cha con bọn họ.
"Tiểu Bạch..." Triển Thiếu Khuynh bỏ lá thư vào lại bì thư, anh thở dài, đứng dậy ôm lấy con trai rồi nhẹ nhàng nói: “Trong thư, mẹ viết rằng mẹ có việc bận phải ra ngoài rất lâu, trong vòng một tháng, mẹ không có cách nào trở lại được. Do đó trong khoảng thời gian này, Tiểu Bạch phải đi theo sống chung với cha, đừng đi tìm mẹ, mẹ còn cố ý bảo Tiểu Bạch không cần nhớ mẹ, đợi một tháng sau, mẹ sẽ để chúng ta đến tìm.”
Triển Thiếu Khuynh tin lời của Liên Hoa, cô nói một tháng sau thì chắc chắn cô sẽ gửi thư đến nơi này đúng thời hạn!
Mặc dù thời gian một tháng khá dài, mặc dù anh không biết rốt cuộc cô đi làm gì, nhưng có Tiểu Bạch ở bên cạnh làm thế chân, anh không tin Liên Hoa sẽ giống như năm năm trước, biến mất không thấy đâu nữa!
Nhưng đối mặt với sự thăm hỏi của Tiểu Bạch, Triển Thiếu Khuynh đã hết sức ôn hòa để nói rõ chuyện này với cậu bé. Anh biết giữa con trai và Liên Hoa có sự ràng buộc thâm tình, nếu Tiểu Bạch biết Liên Hoa đột nhiên rời đi, hơn nữa chỉ nói một câu bảo anh chăm sóc tốt cho cậu bé, có lẽ phản ứng của cậu bé tuyệt đối không chỉ đơn giản là khóc rống như vậy!
Rất có thể Tiểu Bạch sẽ điều động tất cả tai mắt của mình, nhất quyết không buông tha việc tìm kiếm Liên Hoa, đi làm mấy chuyện quấy rối lằng nhằng các kiểu...
Nhưng nếu như Liên Hoa muốn đi làm chuyện kia và cần để Tiểu Bạch lại, như vậy có thể thấy nó thật sự rất quan trọng. Anh nên vì cô lo trước lo sau, trong khoảng thời gian này, chăm sóc tốt cho Tiểu Bạch, để cậu bé tạm thời không nghĩ đến chuyện của Liên Hoa nữa.
"Không thể nào!" Tiểu Bạch lập tức không tin hét ầm lên: "Mẹ mới không bỏ con lại, mẹ thích Tiểu Bạch nhất!”
Tiểu Bạch ôm cổ của Triển Thiếu Khuynh thật chặt, lắc lắc đầu của anh rồi gào lên: “Con cũng không tin mẹ sẽ rời khỏi con! Nhất định là cha đang gạt con! Cha lại gạt con giống lần đó, ngày ấy cha cũng nói rằng chỉ cần con tin tưởng cha thì ba người chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì! Nhưng sau đó thì sao, chính cha đã xảy ra chuyện! Vết thương kia của cha nặng như vậy, hu hu, có phải nếu lúc ấy con không để cha nhảy xuống, cha cũng sẽ không biến thành như vậy không, ghét, cha ghét con nhất rồi...”
Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt Tiểu Bạch cũng đong đầy nước mắt, cậu bé vùi mặt vào cổ Triển Thiếu Khuynh, oa oa khóc lớn lên: “Cha dọa chết con rồi... Cha hư, cha không biết con sợ nhiều lắm sao! Đêm hôm ấy chúng ta cùng nhau nhảy từ lầu ba xuống vườn hoa, mẹ hôn mê, cha máu me khắp người, căn phòng ở gần đó bị lửa lớn thiêu cháy hừng hực, chỉ một mình con còn tỉnh, con bị dọa sợ... Nhưng cha và mẹ cũng không còn ý thức (bất tỉnh), hu hu... Con chỉ có thể nghĩ cách liên lạc với người khác, may mà điện thoại gọi tới chỗ của ông Lãnh, ông ấy đã chạy tới cứu chúng ta...”
"Bảo bối, là cha không tốt, đều do cha không tốt...” Lần đầu tiên Triển Thiếu Khuynh nghe Tiểu Bạch kể lại mối nguy ngày hôm đó, anh sợ ngây người trong chốc lát, nước mắt anh cũng vương trên khoé mắt.
Thì ra sau khi anh kéo theo Tiểu Bạch và Liên Hoa ngã xuống từ lầu ba, chỉ còn một mình Tiểu Bạch tỉnh táo!
"Tiểu Bạch, cha bị thương vì cha chưa chuẩn bị xong, không liên quan tới Tiểu Bạch, con đừng tự trách... Hơn nữa con xem, bây giờ cha đã hoàn toàn hồi phục, còn khỏe hơn cả trước lúc bị thương ấy!” Triển Thiếu Khuynh ôm lấy Tiểu Bạch, thong thả nhẹ nhàng đi lại trong phòng, anh nhè nhẹ đong đưa con trai, cố hết sức vỗ về Tiểu Bạch đang khóc lớn: “Đừng khóc đừng khóc, cục cưng tuyệt nhất, con là đứa bé tuyệt nhất!”
Trong lòng Triển Thiếu Khuynh chua xót và xúc động, để cho một đứa bé tận mắt nhìn thấy thảm kịch lúc đó, Tiểu Bạch thật sự bị dọa sợ rồi! Anh có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó đáng sợ đến mức nào, địa ngục nhân gian chẳng qua cũng chỉ như thế, Tiểu Bạch trông thấy cả cha lẫn mẹ đều bị thương và hôn mê, phải đối mặt với loại tuyệt cảnh* không nơi nương tựa ấy!
*Tuyệt cảnh: Bước đường cùng, không lối thoát
Đứa trẻ còn tấm bé này đã phải chịu bao nhiêu sự sợ hãi mới có thể dùng thân mình nho nhỏ để kiên trì, mới có thể lâm nguy không sợ, nghĩ tới việc liên lạc với người khác để tự cứu mình, hơn nữa Tiểu Bạch thật sự đã làm được, cậu bé đã liên lạc nhờ người đến cứu bọn họ...
Không hổ là con của anh, khi nguy nan ở trước mắt, phong phạm* đại tướng của Tiểu Bạch mới hiện rõ, cho dù là người trưởng thành đối mặt với loại nguy hiểm ấy cũng chưa chắc sẽ làm tốt hơn Tiểu Bạch!
*Phong phạm: Phong độ, khí phách
Triển Thiếu Khuynh yêu thương ôm lấy Tiểu Bạch, vỗ nhẹ lưng cậu bé, dỗ dành nói: “Tiểu Bạch ngoan nhất, những ngày qua con đều biểu hiện rất tốt, cha có thể hồi phục nhanh như vậy cũng có công lao của con đấy... Bảo bối nhỏ đẹp trai nhất của chúng ta lại khóc thành mèo hoa nhỏ rồi, Tiểu Bạch, con thật sự là dũng sĩ đấy, ngày hôm đó con đã làm được rất lợi hại rồi!”
Tiểu Bạch ngước đôi mắt mông lung đẫm lệ, nghiêm túc hỏi: “Con thật sự là dũng sĩ sao? Nhưng cha mới lợi hại nhất, cha bị nhiều vết thương thế kia nhưng bây giờ cũng hoàn toàn hồi phục rồi..."
"Ừ, Tiểu Bạch nhà chúng ta đương nhiên là dũng sĩ nhỏ đó! Vết thương của con cũng hoàn toàn hồi phục rồi đấy!” Triển Thiếu Khuynh dịu dàng lau nước mắt giúp Tiểu Bạch, cười với cậu bé: “Cha đoán lúc Tiểu Bạch bị thương, nhất định không khóc có đúng không? Con xem, lúc chúng ta bị thương đau nhất cũng không có khóc, bây giờ cũng đừng khóc, có được hay không?!”
Tiểu Bạch vẫn còn nức nở: "Hu hu, lúc đó con không có khóc... Khi ở bệnh viện, con thấy cha nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chính là trong căn phòng bằng kính ấy, con hoàn toàn không dám khóc, con vừa khóc thì nhất định sẽ khiến mẹ và ông nội đau lòng rất muốn khóc... Cha, lúc ấy ông và mẹ lo lắng cỡ nào, sợ hãi cỡ nào, cha đều không biết, tất cả mọi người đều muốn khóc lớn một trận nhưng cũng không dám khóc thành tiếng... Chỉ tới bây giờ khi cha đã hoàn toàn khỏe lại, con mới có thể khóc, cha là đồ lừa gạt, cha là đồ trứng thối. Mãi cho đến hai ngày trước khi chân của cha hoàn toàn khỏe lại, con mới dám len lén khóc...”
"Đúng đúng, cha là trứng thối, để bảo bối của cha đau lòng như vậy... Thật xin lỗi, đã để con và Liên Hoa, còn cả cha mình (ý nói ông nội của Tiểu Bạch) phải lo lắng đề phòng, cha biết rõ khi ấy mọi người tuyệt vọng muốn sụp đổ đến mức nào, đều do cha không tốt, sẽ không bao giờ như vậy nữa, tuyệt đối không...”
Lúc ông cụ Triển đi vào phòng đã nhìn thấy cảnh tượng ấm áp và hài hòa như thế này: Triển Thiếu Khuynh đứng trước cửa sổ sát đất, anh ôm Tiểu Bạch thật chặt, dùng chóp mũi mình cọ nhẹ vào chóp mũi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch trong lòng anh cũng thật nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cánh tay bé nhỏ của nó ôm chặt lấy cổ Triển Thiếu Khuynh, giống như sợ anh biến mất nên bình thường không dám buông lỏng một chút nào.
Trên mặt hai người vương mấy giọt nước mắt, hình như bọn họ vừa mới khóc lóc tâm sự, bây giờ Tiểu Bạch đã ngủ, yên tĩnh nằm trong lòng cha, an tâm ngủ thϊếp đi.
Hai cha con không nói một câu nào nhưng sự dịu dàng lại nồng nàn dào dạt.
"Khụ khụ, là ai đã chọc bảo bối Tiểu Bạch của tôi khóc?” Ông cụ mất hồn nhìn con trai và cháu trai một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được, mở miệng nhẹ giọng hỏi.
Khóe miệng ông cụ nhếch thành một đường cong thật lớn, mặc dù Tiểu Bạch và Liên Hoa đều thề rằng mình thấy Triển Thiếu Khuynh đi bộ được, hai ngày Thiếu Khuynh hôn mê, bác sĩ cũng nói xác thực, đảm bảo chân anh chắc chắn hồi phục lại như thường, nhưng chỉ tới bây giờ tận mắt trông thấy con trai đứng dậy đi lại được, ông cụ mới chính thức yên tâm.
"Cha!" Triển Thiếu Khuynh quay đầu lại, anh nhẹ nhàng đặt Tiểu Bạch xuống giường, sau đó bước nhanh tới trước mặt cha mình.
Ông cụ đưa tay vuốt tóc Triển Thiếu Khuynh, giống như ngày anh còn bé, ông nhìn con trai mà mắt cũng không nháy một cái nào, hít sâu một hơi, cất giọng run rẩy, thở dài nói: “Thiếu Khuynh, con đã khỏe rồi!”
Nhìn nụ cười trên mặt cha mình, Triển Thiểu Khuynh cũng đáp lại bằng một nụ cười xán lạn cả khuôn mặt: “Cha, con hồi phục rồi! Hoàn toàn khỏe lắm, con cảm thấy bản thân mình còn khỏe hơn hồi xảy ra sự cố bốn năm trước!”
"Được, tốt!" Ông cụ không nhịn được tiến lên ôm lấy Triển Thiếu Khuynh, mái đầu bạc trắng vùi vào vai anh, ông cảm kích đến mức suýt nữa nước mắt người già tung hoành: “Thiếu Khuynh, rốt cuộc con cũng khỏe lại rồi, những năm gần đây, con đã chịu khổ rồi...”
"Cha..." Triển Thiếu Khuynh lại không kìm được nước mắt muốn trào ra, anh nghẹn ngào mấy tiếng, cố gắng ép nước mắt trở về. Ôm người cha đã lớn tuổi thật chặt, cõi lòng anh tràn đầy áy náy, anh thì thầm: “Con rất xin lỗi cha, con đã khiến cha lo lắng, con rất rất xin lỗi, sau này, sau này con nhất định không để cha phải đau lòng như vậy nữa, sẽ không như vậy nữa...”
"Thằng nhóc thối, con cũng biết sẽ làm chúng ta lo lắng cơ đấy!” Ông cụ dùng sức đánh một cái vào mông Triển Thiếu Khuynh: "Để cho thằng nhóc như con gặp xui xẻo, sao có thể không nghe lời chứ! Rốt cuộc thì con cũng hoàn toàn hồi phục rồi!”
"Cha..." Triển Thiếu Khuynh cảm nhận được mình lâu rồi không bị cha mình đánh, anh càng cười rực rỡ hơn: “Cha, con không dám, thật sự không dám làm chuyện như vậy nữa...”
Ông cụ cười rộ lên, cảm thấy thời gian thật sự ngược dòng trở lại hai mươi năm trước, thời kỳ mà Thiểu Khuynh chính trực phản nghịch làm đủ mọi chuyện xấu, khi đó ông tự cầm chổi lông gà rượt đuổi con trai khắp sân, Triển Thiếu Khuynh đúng là vừa kêu vừa rên, cầu xin tha thứ như vậy.
Buông con trai ra, ông cụ vui mừng vỗ vỗ bả vai Triển Thiếu Khuynh: “Được, không dám là tốt rồi! Tốt nhất con nên vì trái tim của lão già này mà suy nghĩ một chút, cha già rồi, thật sự không thể chịu nổi kí©h thí©ɧ nào nữa đâu!”
"Dạ!" Triển Thiếu Khuynh nghiêm túc gật đầu một cái, nhìn vào mắt cha mình, hiếm khi nói lời buồn nôn thế này: “Cha, con yêu cha, có người cha tốt như cha, con đúng là hạnh phúc suốt đời!”
"Hừ, đừng tưởng rằng nói lời dễ nghe thì cha có thể tha cho con!” Ông cụ cũng xấu hổ quay đầu đi, ông chưa từng trực tiếp thổ lộ lời yêu thương với con trai, không thể nào có thói quen trực tiếp biểu đạt tràn trề như vậy. Mặc dù trong lòng ông vui sướиɠ ngọt ngào như mật, nhưng trên mặt ông lại lộ ra vẻ không thèm để ý chút nào, cả đời tranh đấu với con trai cũng vì quan tâm anh, ông không thể kéo mặt mo xuống rồi thản nhiên tiếp nhận mấy trò dịu dàng như vậy.
Ông cụ ho khan mấy tiếng, nói nhẹ nhàng: "Nếu như con thật sự có lòng thì làm chút chuyện chân thực khiến cha vui vẻ đi! Dịu dàng này, rốt cuộc con học từ chỗ nào hả?!”