Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 242: Chạy đi đâu

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đồ đê tiện, cô còn gì để nói!"

Đỗ Yến Thừa đen mặt, cầm xấp tài liệu không ngừng phát run, anh ta ném thật mạnh giám định DNA vào người Ôn Như Cảnh.

Anh ta mới xem trên tờ giám định, những dòng chữ trên đó khắc vào mắt, ngày tháng giám định, tình hình vật mẫu, phương pháp giám định, số liệu DNA, báo cáo bảng biểu đo lường tỉ lệ của anh ta và đứa bé kia...

Phần quan trọng nhất chỉ có một hàng chữ, kết quả giám định: Không có quan hệ huyết thống.

Đứa bé trong bụng Ôn Như Cảnh cũng không phải của anh ta...

Anh ta muốn gϊếŧ kẻ đê tiện này! Anh ta muốn bầm thây cô ta ra làm trăm ngàn mảnh! Cô ta còn gì để nói, còn gì để phản bác! Tất cả đều bày ra trước mắt, nếu những bức hình khiêu da^ʍ kia là giả, nếu cô ta không có người đàn ông khác, vậy đứa bé sao có thể không phải của anh ta!

Khi Ôn Như Cảnh nói cô ta có thai, từ sự hiểu biết và tín nhiệm mười năm với cô ta, anh ta và ba không hề hoài nghi cho rằng đứa bé là của nhà họ Đỗ, chính thức cưới cô ta vào cửa. Nhưng ai có thể ngờ, kẻ đê tiện này lợi dụng sự tin tưởng của họ, dám mang thai thuê, lấy cái thai đó để gả vào nhà họ Đỗ, lừa gạt tình cảm của bọn họ!

Ôn Như Cảnh khó khăn nhặt tờ xét nghiệm lên, vì chờ đợi kết quả này mà tâm thần cô ta gần như sụp đổ, thấy Đỗ Yến Thừa như phát điên, trong lòng cô ta đã tuyệt vọng...

Nhưng cô ta vẫn gắng gượng để đọc, những từ ngữ quá mức chuyên môn, ngón tay cô ta run rẩy lật đến trang cuối cùng.

Bên trên cũng chỉ là mấy hàng chữ ngắn gọn, nhưng thời gian cô ta đọc như qua ngàn năm, không thể tin nhìn những dòng chữ đó, không có quan hệ, không có quan hệ huyết thống!

Thế giới của Ôn Như Cảnh lập tức sụp đổ, ông Trời thật tàn nhẫn, đứa bé trong bụng cô ta lại không phải của chồng cô ta, cô ta, cô ta còn có thể làm gì đây...

Đỗ Yến Thừa ghê tởm nhìn Ôn Như Cảnh hoàn toàn tê liệt, kể từ khi chuyện hình khiêu da^ʍ lộ ra, cô ta đã không còn tư cách hưởng thụ cuộc sống an nhàn phú quý mà sẽ phải sống trong căn mật thất dơ dáy bẩn thỉu tối tăm nhất ở biệt thự.

Trong đó chỉ tràn ngập tro bụi, chứa chất đủ thứ vật phẩm bỏ đi, ngay đến một chiếc giường cũng không có, ba ngày nay Ôn Như Cảnh chỉ co rúc trên nền đất, một bữa chỉ là chút cơm thừa canh cặn. Gương mặt cô ta bây giờ tiều tụy hốc hác, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và tơ máu.

Mất đi dáng vẻ hiền thục dịu dàng ngày xưa, mất đi quần áo trang sực đắt tiền ngày xưa, bây giờ Ôn Như Cảnh chỉ như một người đàn bà bình thường nhất, đâu còn chút bộ dạng để người ta thương yêu.

Đỗ Yến Thừa lửa giận cuồn cuộn nhìn cô ta, anh ta không nhịn được nhấc chân đá cô ta mấy cái, nhìn Ôn Như Cảnh ôm ngực rêи ɾỉ, anh ta mới giảm bớt một chút!

Đỗ Yến Thừa nhìn người đàn bà đó, sao anh ta có thể cưới cô ta? Năm năm trước sao có thể từ bỏ Liên Hoa mà bị cô ta dụ dỗ? Anh ta có bị ma ám không, mấy năm qua bị mẹ con nhà họ Ôn khống chế trong tầm tay, dựa theo sự sắp xếp của bọn họ làm ra những chuyện sai lầm...

Anh ta sai rồi, anh ta mất Liên Hoa, mất đi người vợ tốt nhất, anh ta để hai người phụ nữ độc ác này cướp đi toàn bộ mọi thứ của Liên Hoa. Anh ta bị ba che giấu tất cả, Đỗ Thị mà anh ta chẳng để vào mắt giúp đỗ bọn họ Trợ Trụ Vi Ngược. Ôn Ngữ vì hại con của Liên Hoa mà bây giờ đang bị giam trong bệnh viện tâm thần, đó cũng coi như là báo ứng cho bà ta khi đã tính toán Liên Hoa trong quá khứ...

Còn bây giờ, anh ta bị báo ứng, anh ta cưới một người vợ có hình khiêu da^ʍ truyền khắp cả nước, đứa con mà người vợ mang trong mình cũng không phải của anh ta, ha ha, khi anh ta có được kết quả giám định DNA này không lâu, mọi tờ báo ở thành phố K cũng có được kết quả, chuyện giám định cũng lưu truyền rộng rãi theo chuyện hình khiêu da^ʍ...

Bây giờ tất cả mọi người đang cười nhạo anh ta cười nhạo nhà họ Đỗ, xem đi, người phụ nữ các người cho rằng như báu vật là dạng gì, con dâu mà các người lấy về là loại gì! Ha ha, nếu chuyện này không bị vạch trần, có phải các người cũng coi đứa con hoang là đứa cháu ruột mà nuông chiều nó không?

Nhà họ Đỗ đã không còn chút thể diện lẫn chỗ đứng ở thành phố K...

"Đồ đê tiện, tại sao cô không chết đi!" Đỗ Yến Thừa cầm một cái thùng nhựa đổ nát đánh Ôn Như Cảnh, "Cô còn sống để làm gì, mấy ngày qua sao cô chưa chết đi!" Rồi những vật dụng hỗn tạp liên tiếp ném về phía cô ta.

"A!" Ôn Như Cảnh ôm đầu né tránh xung quanh, cô ta sợ hãi khôn cùng, nếu cô ta bị những cái nồi đồng chậu sắt kia đập vào người sẽ mất mạng, cô ta còn chưa muốn chết, cô ta không muốn chết...

"Yến Thừa..." Cửa phòng đột nhiên mở ra, một giọng nói già nua truyền vào, Đỗ lão gia tử chống ba-toong khó khăn bước tới.

"Ba!" Đỗ Yến Thừa không thể không dừng động tác, anh ta liếc sang Ôn Như Cảnh, sau đó chạy tới đỡ ông cụ, "Ba, cơ thể ba không tốt, phải nằm nghỉ ngơi nhiều, có chuyện gì thì gọi con qua là được, hà cớ gì tự tới đây!"

Ông cụ ho khan mấy tiếng, lại kiên định bước tới, uể oải hỏi: "Yến Thừa, có phải đã có kết quả giám định, như thế nào, kết quả ra sao... Đứa bé đó, rốt cuộc là của ai?"

"Ba..." Đỗ Yến Thừa nghẹn lời, từ lúc ba đọc tin tức về những bức hình thì mặt mũi đã không tốt, sau khi trở về từ bệnh viện thì biến chứng bệnh không dậy nổi, tim ba vốn đã yếu, bây giờ thời khắc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Cho nên có được giấy kết quả xét nghiệm, anh ta liền giấu ba, không dám để ông cụ chịu đả kích.

Cười khổ, Đỗ Yến Thừa nhẹ nhàng nói: "Ba, chuyện này giao cho con xử lý, ba phải dưỡng bệnh cho tốt, đừng để bị tức giận mà hại thân thể..."

"Con nói, đứa bé trong bụng đồ đê tiện này... nó thực sự không phải của con!" Ông cụ nghe xong liền hiểu ý con trai, giận đến nỗi lên cơn suyễn, "Khụ khụ... Có phải không? Phải không... Khụ!"

"Ba! Ba!" Đỗ Yến Thừa sốt ruột vỗ lưng cho ông, "Đồ đê tiện này không đáng để ba tức giận, cô ta đã làm ra nhiều chuyện vô liêm sỉ như thế thì đã không phải là Ôn Như Cảnh mà chúng ta biết trước đây, cô ta không đáng để ba thương tâm, ba phải giữ gìn sức khỏe!"

"Đưa kết quả cho ta xem, đưa đây!" Gương mặt ông cụ đỏ lên, thô giọng quát, "Đưa cho ta xem, mau lên!"

Ôn Như Cảnh trốn ở một bên, lén lút ngước lên nhìn hai người, ông già bệnh sắp chết đứng không vững, Đỗ Yến Thừa đứng bên cạnh đỡ ông ta, cô ta vùng dậy, nhanh như mèo nhân cơ hội chạy ra cửa.

Cô ta không thể sống ở đây, nơi này là hang sói hang cọp, cô ta ở lại chỉ có chết! Hai người đàn ông này sẽ xé nát cô ta, nhất định khiến cô ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong!"

Trong lòng Ôn Như Cảnh đã tuyệt vọng, cô ta rất hiểu Đỗ Yến Thừa mềm lòng nhu nhược, tối đa thì anh ta chỉ đánh chửi cô ta một trận, nhưng lão hồ ly nhà họ Đỗ thì không phải kẻ mềm lòng, ông ta vì đạt được mục đích, gϊếŧ người phóng hỏa cực hình bức cung, không có chuyện nào ông ta không làm được!

Cô ta muốn gọi người tới, những năm qua, cô ta rất quen thuộc và hòa đồng với người làm trong biệt thự nhà họ Đỗ, bọn họ sẽ cứu cô ta, sẽ thả cô ta ra ngoài, sẽ cho cô ta đường sống...

"Cô muốn đi đâu!" Tuy Đỗ Yến Thừa đang lo lắng đỡ ba mình nhưng mắt thấy Ôn Như Cảnh muốn chạy, anh ta quay người khóa cửa phòng lại, giống như ngọn núi chắn trước mặt cô ta, "Cô tưởng rằng sẽ chạy thoát, có thể tìm được cầu cứu được ư!"

Ôn Như Cảnh cũng không biết, từ lúc cô ta trở về từ bệnh viện sau khi nhận kết quả đến lúc bị giam trong căn phòng dưới đất, trong biệt thự nhà họ Đỗ đã không còn mấy người làm và quản gia, Đỗ Yến Thừa và ông cụ đều không chịu nổi những tin đồn lan truyền của người làm, một lúc đuổi việc rất nhiều người, chỉ để lại nhân viên vệ sinh giặt quần áo nấu cơm lớn tuổi nhất, còn cả mười mấy bác sĩ chuyên môn trị liệu cho ông cụ mà thôi.

Bây giờ cửa lớn nhà họ Đỗ đóng chặt, phía sau cánh cửa đóng kín không cho phép bất cứ ai ra vào, cho dù Ôn Như Cảnh có thể chạy ra khỏi tầng hầm thì cũng không thể nào ra ngoài được.

"Như Cảnh, cô... cô thật nham hiểm!" Ông cụ đã hoàn toàn hiểu rõ, cho dù không xem giấy xét nghiệm thì từ sắc mặt con trai, từ hành động của Ôn Như Cảnh thì ông đã biết, sự việc mà mình không mong thấy nhất đã xảy ra, đứa bé mà ông quý trọng như bảo bối lại không phải cháu ông!

Ông cụ giận dữ quên cả ho, chỉ vào Ôn Như Cảnh mắng: "Tôi tự hỏi mấy năm nay đối xử với cô không tệ, cô và cả người mẹ gϊếŧ người kia có thể đứng vững ở Liên Thị đâu thiếu sự giúp đỡ của tôi! Các người gặp phải chuyện, những việc đó không phải do tôi giải quyết giúp hay sao! Tôi cho các người có chỗ đứng ở thành phố K, để Yến Thừa đưa cô tham dự vào xã hội thượng lưu, kiếm tiền cho các người hưởng thụ mà không có chút tâm tư nào, cô báo đáp tôi vậy sao hả!"

"Ba, ba đừng tức giận, trái tim của ba không thể kích động được..." Đỗ Yến Thừa lo lắng kéo ba mình, "Có gì thì chúng ta từ từ nói, con đưa ba đi gặp bác sĩ, ba nghỉ ngơi đã rồi nói sau..."

Ông cụ lại cố chấp không đi, thấy ba đã đến sát biên giới sụp đổ, Đỗ Yến Thừa liền cướp lời ông, chỉ vào Ôn Như Cảnh mắng thay ba mình: "Đồ đê tiện, tim cô đã bị chó tha mất rồi, ba tôi đã làm nhiều chuyện như thế cho các cô, cô lại đối xử với nhà họ Đỗ như thế đấy! Cô trụy lạc với đàn ông trên giường, còn bị người ta chụp lại những bức ảnh khó coi đó, cô còn dám phủ nhận sự thật sao! Cô đã có thai với người khác còn dám giả là cốt nhục của tôi, muốn vào nhà họ Đỗ để làm xáo trộn huyết mạch nhà họ Đỗ chúng tôi, đúng là sau khi lòng dạ rắn rết! Trước hôn nhân cô không đứng đắn, sau khi cưới còn khiến nhà họ Đỗ hổ thẹn thay cô, đúng là mẹ thế nào thì sinh ra con gái như vậy, đều là loại đốn mạt! Lập tức ly hôn, loại người da^ʍ phụ đê tiện như cô không xứng có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Đỗ!"
« Chương TrướcChương Tiếp »