Chương 8

Cảm giác tan nát cõi lòng

lần nữa phá hủy Điền Mật.

Mười năm trước, cô đối mặt với cha đẻ vô tình vứt bỏ, mười năm sau, cô cô lực

thừa nhận đối với cô có ân tình thật lớn, cũng là người thân duy nhất thật sự

rời đi.

Cô hỏng mất!

Điền Mật hồn bay phách lạc nằm ở trên giường, con ngươi xinh đẹp không còn sáng

rực rỡ như trước nữa, trên mặt tái nhợt trừ bỏ một mảnh đau thương, cũng không

tìm thấy những biểu cảm khác.

Quân Ngạo lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, con

ngươi đen nhánh tràn đầy không nỡ cùng đau lòng.

“Nói cho anh biết, phải làm sao em mới bằng lòng nói chuyện với anh?” Hắn nhẹ

giọng nói.

Cô vẫn trầm mặc không nói.

Cô gầy, tiều tụy.

Từ ngày hôm qua lúc hắn ôm cô ở bệnh viện trở về, cô cũng chưa từng nói qua một

câu, không ăn không uống, chỉ là trầm mặc mà chết lặng trên giường.

Hắn hiểu cô bị đả kích thật lớn, nhưng cô cố ý phong bế trái tim, không cho hắn

đi vào, điều này càng khiến hắn càng thêm thống khổ cùng khó chịu.

Hai người rõ ràng sát lại nhau như thế, rồi lại có vẻ hết sức xa xôi.

Không, hắn không cho phép cô vứt bỏ hắn ở ngoài phòng.

Hắn không thể mặc cho cô tan nát cõi lòng, hận ý xâm nhập trong cô, càng không

thể khiến cho tịch mịch, cô đơn thiêu đốt ý chí hắn.

“Điền Mật, nhìn anh!” Quân Ngạo dùng sức kéo cô, đột nhiên lắc lắc hai vai cô,

giống như muốn ép cô tỉnh táo lại. “Em muốn hận anh thì đánh anh, mắng anh, anh

sẽ không đánh trả, nhưng anh không cho phép em xem nhẹ anh, cự tuyệt anh!”

Điền Mật không có nhìn hắn, vẫn là bộ dáng thất hồn lạc phách.

Hắn gầm nhẹ một tiếng, đem cô ôm vào ngực, cũng vươn tay đè ót cô, ép cô nghênh

đón nụ hôn của hắn.

Cuối cùng, cô cũng có phản kháng.

“Buông tôi ra! Không nên chạm vào tôi!”

Quân Ngạo nhưng không nghĩ dừng lại, hắn ép buộc cô xóa bro khoảng cách giữa

hai người, dũng cảm đối mặt với hắn, đối mặt với tất cả.

Nụ hôn của hắn không ngừng sâu hơn, máu của hắn vì cô mà sôi trào, linh hồn của

hắn khẩn cầu sự ngọt ngào mềm mại của cô, không cách nào cho phép cô lùi bước

hoặc làm như không thấy.

Điền Mật vẫn như cũ cố ý phong bế trái tim, trầm mặc chết lặng.

Nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của cô, Quân Ngạo chán nản buông cô ra, bước

chân nặng nề rời khỏi phòng.

Nghe được một tiếng cửa đóng, Điền Mật đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn bóng

lưng của hắn.

Giống như cảm nhận được cô chăm chú nhìn, Quân Ngạo xoay người nhìn về phía cửa

sổ, cô không còn kịp tránh né nữa, chỉ có thể đứng tại chỗ đón ánh mắt nóng rực

của hắn.

Hai người bốn mắt chạm nhau, trong ánh mắt trao đổi tình cảm lẫn nhau.

Nhìn trong mắt hắn quan tâm cùng đau thương, Điền Mật cảm thấy cổ họng nghẹn

lại.

Cô hiểu hắn mong đợi cùng hy vọng.

Hắn muốn cô nói chuyện với hắn.

Muốn cô lần nữa tiếp nhận hắn.

Nhưng mà nỗi đau mất người thân nhất định phải cho cô thời gian thích ứng.

Cô quay đầu đi chỗ khác, vội vàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

Nếu như cô quay đầu nhìn lại, cô sẽ thấy trên mặt hắn làm người ta cảm động,

không đành lòng vẻ mặt thất vọng, có lẽ sẽ không đối với hắn lạnh nhạt vô tình.

Bên tai truyền đến tiếng cổng khép lại, cô cảm thấy linh hồn mình cũng theo hắn

rời đi mà thoát khỏi.

Trời ạ! Cô nên đối mặt với hắn như thế nào?

Cô nên đối mặt với chính mình như thế nào, tha thứ mình?

Cô núp trong góc, ôm lấy mình thật chặt, khát vọng run rẩy không ngừng cho thân

thể thật nhiều ấm áp.

Nhưng cô hiểu đây hết thảy không thể nào đơn giản như vậy mà có thể quên lãng.

Bởi vì lòng cô sau khi cởi bỏ phòng bị kiên cường, chỉ còn lại sợ hãi, tan nát

cõi lòng, khó coi.

Không biết qua bao lâu, “Phanh” một tiếng, tiếng nổ đầy trời làm Điền Mật giật

mình tỉnh giấc.

Cô nhìn một chút bốn phía, còn không rõ bây giờ là mấy giờ.

Chỉ cảm thấy trời tối.

Trong phòng tối tăm đột nhiên có ánh sáng rực rỡ, cô đưa tay che ánh mắt chói

sáng.

Ngay khi cô chưa kịp phản ứng, một đôi bàn tay đã đem cô chặn lại.

“Tới đây, không cần trốn ở góc phòng.”

“Buông tôi ra!” Cô vô lực muốn phản kháng.

Quân Ngạo cũng không để ý tới cô, đem cô dùng sức đẩy tới trên giường.

Đột nhiên, Điền Mật cảm thấy trời đất quay cuồng.

Tiếp theo một cái chớp mắt, chỉ thấy Quân Ngạo lạnh lùng đem chai rượu mạnh

nhét vào trong tay cô.

“Uông! Toàn bộ uống sạch!”

Điền Mật lẳng lặng nhìn hắn nhưng không có động đậy.

“Uống!”

Hắn mạnh mẽ rót rượu cho cô, rượu mạnh đắng chát cùng chua cay làm cho cô ho

khan không ngừng, nước mắt cũng không rơi xuống.

“Không cần...” Cô thật khó chịu, cô không cần uống.

Quân Ngạo lại giống như người vô tình, không để ý đến phản kháng của cô, buộc

cô phải uống hết rượu trong tay.

Điền Mật không ngừng kháng cự, hai người ở trên giường uốn éo kéo chung một

chỗ, cô như thế nào cũng không tránh được hắn cứng rắn rót khổ sáp vào miệng

cô, cuối cùng cô giống như con mèo hoang nổi điên cào mặt hắn.

Tiếp theo một cái chớp mắt, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Ngạo bị cô

cào chảy máu, tia máu đỏ tươi chậm rãi rỉ ra, hắn cũng không để ý.

“Em đừng cho là anh sẽ buông tha, hôm nay em không uống hết chai rượu này, anh

tuyệt đối không dừng tay!” Hắn ngang ngược chế trụ cằm của cô, ép cô uống hết

rượu mạnh khó có thể vào cổ.

“Không cần... Bỏ tôi ra...”

Rượu từ khóe miệng Điền Mật chảy dọc xuống y phục của cô, làm ướt hai người,

nhưng cô vẫn không tránh thoát được lực kẹp của hắn.

Cô hung ác nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt bùng cháy ngọn lửa tức giận, lại bởi vì

nhục nhã mà chảy nước mắt, khuôn mặt tuyết trắng trướng hồng.

Quân Ngạo giống như biến thành một người khác, lạnh lùng, tàn nhẫn, đối với cô

không có nửa điểm thương tiếc.

Điền Mật đột nhiên dùng hết sức đem chai rượu trong tay hắn đoạt tới, liều lĩnh

hướng trong góc đập.

“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cô thở hôn rhển hỏi, phần bụng truyền đến cảm

giác nóng rực như lửa đốt.

“Nếu như em muốn mặc cho bi thương định đoạt, sống như cái xác không hồn, kia

lấy rượu giải sầu không phải tốt hơn, thống thống khoái khoái mà uống say mèm,

đến lúc đó chẳng phải là cách phát tiết oán hận trong lòng?” Hắn đưa hai tay

bưng mặt của cô, lạnh lùng nhấn mạnh từng câu chữ, “Ngày mai tỉnh dậy, em muốn

tiếp tục hận anh cũng được, muốn tiếp nhận áy náy của anh cũng được, như thế

nào cũng đều được, chính là không cần không để ý tới anh.”

“Em để ý hay không để ý tới anh rất trọng yếu hay sao?”

“Trọng yếu.”

Quân Ngạo không cách nào chịu đựng được trong mắt cô tràn đầy cười lạnh, tầm

mắt cố ý trốn tránh hắn, giống như không thể nào chịu đựng được sự xuất hiện

của hắn.

Hắn có loại cảm giác bị vứt bỏ.

Cảm giác bị cô vô tình vứt bỏ bên ngoài phòng.

“Anh yêu em.” Hắn giống như con dã thú bị thương đối với cô rống to lên.

Giờ phút này trong mắt cô chỉ cso sự bá đạo của hắn, chăm chsu cùng khuôn mặt

thâm tình, cũng không nhìn ra bất cứ cái gì nữa.

“Anh...làm sao có thể yêu em? Hai người chúng ta biết nhau không lâu, hiểu rõ

không sâu, hơn nữa em còn rất hận anh...” Cô muốn trốn khỏi hắn, chạy trốn khỏi

lời yêu trong miệng hắn, muốn chạy trốn thật xa tất cả tình cảm của hắn.

“Không cần trốn tránh nữa, nhìn anh.” Quân Ngạo dùng sức nhưng không quên ôn

nhu đem cô đang muốn chạy trốn kéo lại trong ngực, kiên định giữ lấy hai vai

cô, ép cô nhìn hắn. “Nói cho anh biết,” Trong mắt đen của hắn nhìn cô thật sâu,

“Nói cho anh biết trong lòng em cũng quan tâm anh.”

“Em không...”

“Nói cho anh biết.” Hắn gầm nhẹ gần như gào khóc, làm cô sửng sốt cả người.

Nước mắt lần nữa không cầm được rơi xuống, Điền Mật run rẩy môi muốn mở miệng,

rồi lại không biết mở miệng như thế nào.

Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, một cỗ bất đắc dĩ cùng bi ai chen giữa

hai người.

“Anh yêu em, anh hy vọng, cầu xin em cũng có thể yêu anh.” Hắn chưa từng đối

với một người phụ nữ nào nói qua những lời này, cũng chưa từng biểu hiện yếu ớt

như thế trước mặt bất kỳ người phụ nữ nào.

Chỉ có cô.

“Anh tại sao có thể xác định anh yêu em như thế? Anh như thế nào có thể khẳng

định như thế? Em đều không xác định được tình cảm trong lòng mình, lại như thế

nào nói cho anh biết em cũng yêu anh? Đó không phải là lừa gạt anh sao?”

Cô bi ai đầy hắn ra, sau đó bước chân không vững đi tới bên cửa sổ, nhìn ngoài

cửa sổ mưa to giàn giụa, tạo thành một mảnh tối tăm.

“Anh tại sao có thể khẳng định tình cảm của anh đối với em là yêu, mà không

phải là cảm xúc nhất thời, không phải là hấp dẫn trên thân thể lẫn nhau?” Đầu

cô cũng tự lẩm bẩm một hồi.

Nghe vậy, Quân Ngạo thâm tình mà khẳng định nói: “Anh chính là có thể xác định,

phần tình cảm này không ngăn cản được cũng không che giấu được, anh muốn em,

người của em, lòng của e,. linh hồn của em, anh muốn trong lòng em, trong mắt

em cũng không dung nạp một người nào khác nữa, anh muốn em yêu anh.”

Điền Mật chậm rãi xoay người, bị lời nói bá đạo, kiên định, mãnh liệt của hắn

rung chuyển không dứt.

“Anh vì sao phải như thế? Em cũng không đặc biệt.”

“Đối với người khác mà nói, có lẽ em cũng không đặc biệt; nhưng với anh mà nói,

em là duy nhất.”

Trong lúc nhất thời, không khí bốn phía phảng phất ngưng kết, thời gian như

dừng lại vào giờ khắc này.

Cô muốn tìm ra tất cả ngôn ngữ để nói mình không cần tin hắn.

Nhưng cô không tìm được.

Trên thực tế, cô hiểu mình hận hắn cũng không được nữa, có lẽ ban đầu cô đem

tất cả sai lầm toàn bộ đổ lỗi trên người hắn, chính là muốn trốn tránh nội tâm

áy náy.

Nhưng giờ khắc này cô lại bừng tỉnh đại ngộ.

Cô càng muốn ôm ấp cùng an ủi của hắn. Khi ở trong ngực hắn, cô dễ dàng quên

hết tất cả những việc không tốt trước đây, khi hắn vuốt ve hôn cô cô có thể có

được toàn bộ bình an cùng yêu thương.

Cô cũng không có cách nào lừa gạt mình nữa, nói cô không thương hắn, nói cô hận

hắn.

Cô thương hắn!

Không có bất kỳ lý do nào, nhưng cô chính là biết mình thương hắn.

Quân Ngạo nhìn ra được nội tâm của cô giãy dụa, hắn nín thở mà đợi, hắn muốn

kiên nhẫn chờ đợi cô phá bỏ cái gông xiềng trong lòng đi.

“Em...thật là đau khổ...Em không biết nên đối mặt như thế nào...cho nên

em...đem tất cả sai lầm đổ lỗi lên đầu anh...” Cô nhỏ giọng, nghẹn ngào nói

thầm.

Hắn đè nén kích động bước lên trước ôm lấy cô, vẫn lẳng lặng nghe tiếp.

Điền Mật hít một hơi thật sâu. “Thật xin lỗi, em thật xấu tính.”

Cô lo lắng nhìn vẻ mặt tuấn tú không chút thay đổi của hắn, cô phát hiện thật

là sợ hắn không để ý tới cô nữa.

Giờ khắc này, cô mới hiểu được hắn mấy ngày nay cũng đồng dạng chịu nhiều bất

an cùng khó chịu. Nếu như hắn thật theo lời hắn nói quan tâm cô, yêu cô sâu

sắc, kia cô thật đối với hắn rất không công bằng.

Vậy mà Quân Ngạo chỉ giang hai cánh tay đối mặt với cô.

“Thầm nghĩ áy náy, đền bù anh mấy ngày này tan nát cõi lòng chùng giày vò, chỉ

có một cách, em nên hiểu anh muốn.”

Nghe vậy, khuôn mặt đáng yêu của cô thẹn thùng. “Anh thật quá đáng, yêu cầu vô

lễ như vậy...”

Hắn không trả lời, chẳng qua là dùng tròng mắt đen như ánh sao ban đêm nhìn

chăm chú vào cô, mà trong mắt không chút nào che giấu thâm tình làm cô rung

động.

“Người đàn ông quá đáng!” Cô mắng hắn một câu, mới phá ra mỉm cười lao vào

trong ngực hắn.

Lực đạo của cô quá lớn khiến ngay cả hắn cũng cùng té vào giường.

“Nhẹ một chút, em như vậy giống hổ đói nhào về phía dê.”

“Phải thì như thế nào? Trước kia đều là anh ăn em, hiện tại thay đổi người

haha, anh có lời oán hận sao?”

“Không có. Cịc cưng bé nhỏ, mấy ngày nay em khiến anh sống không bằng chết, anh

muốn em phải hết sức thương anh, an ủi anh.”

“Em...” Lời cô còn chưa nói hết, liền bị hắn lật người đè phía dưới.

Đột nhiên, một trận thiên địa hôn ám hướng cô đánh tới. Thực bất tỉnh. Rượu

tính phát tác.

“Quân Ngạo, đầu em thực choáng váng, giống như không được.”

Bàn tay Quân Ngạo ôm chặt lấy cô, cúi đầu đói khát hôn cô, ép cô mở miệng

nghênh đón hắn.

“Cục cưng bé nhỏ, em có biết anh nhớ em nhiều, nhớ nhiều, nhớ nhiều em không?”

Quân Ngạo say sưa hôn ở trên cổ quen thuộc của cô.

“Quân Ngạo...” Cái miệng nhỏ hồng nộn không khỏi tự chủ rên ra từng tiếng kiều

mị.

Bàn tay hắn cách áo khoác đặt lên hai vυ" cô, còn bừa bãi xoa nắn, trêu chọc cái

đẫy đà mềm mại tràn đầy co dãn của cô.

Một trận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cô không ngừng run rẩy, nhất thời cảm thấy hô

hấp dồn dập đứng lên, hai tay chỉ có thể bám thật chặt vào cánh tay mạnh mẽ của

hắn.

“Không cần, đầu người ta thực choáng váng nga!” Điền Mật làm nũng.

Cô cảm giác toàn thân giống như một đống bùn nhão, bị hai tay tràn đầy ma lực

cùng nụ hôn của hắn hòa tan.

“Cục cưng bé nhỏ, còn không được nghỉ ngơi, tối nay anh muốn từ từ mà thưởng

thức tư vị ngọt ngào của em.” Trong giọng nói của hắn bộc lộ du͙© vọиɠ rõ ràng.

Hắn vội vã cởϊ qυầи áo trên người cô xuống, lộ ra da thịt trắng như tuyết, lúc

cô e lệ muốn che kín thân thể, hắn đã cúi đầu cách áo ngực thật mỏng bú, liếʍ

khiến cho đầu v* cô đột nhiên trở nên cứng rắn.

“A... Quân Ngạo... em... không được...”

Không thắng nổi rượu tính cô chỉ có thể thở phì phò mà hứng lấy khao khát cùng

nhiệt tình của hắn, chỉ cảm thấy vui sướиɠ kɧoáı ©ảʍ trước ngực cô tiến vào,

sau đó truyền đến toàn thân mỗi tế bào đều muốn hắn.

Cô mở hai mắt ra, nhìn phía trên hắn, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, trong

lòng cô tràn đầy tình yêu say đắm đối với hắn.

“Quân Ngạo, đáp ứng em, anh phải yêu em, sau này mãi mãi cũng không được vứt bỏ

em, có được không?” Cô ôm lấy hắn thật chặt.

Run rẩy cùng bất an làm môi cô phát run.

Lần đầu tiên cô mở miệng ra nói khát vọng nội tâm, cũng lần đầu tiên cô yêu cầu

như thế đối với đàn ông.

Cô buông xuống tất cả phòng bị cùng căng thẳng, chỉ vì đòi hỏi tình yêu của

hắn.

Có lẽ tương lai cô có thể sẽ bị tổn thương sâu sắc, nhưng giờ khắc này...

Cô chỉ muốn tiến sát ngực hắn, coi như cả đời trầm mê ở đây cũng không tiếc.

Ánh mắt say đắm của Quân Ngạo không cách nào di chuyển khỏi người cô, nhìn da

thịt trắng như tuyết dưới ánh đèn mờ nhạt, mái tóc đen nhánh xõa trên gối, từng

sợi giống như mềm mại nhất, trơn bóng nhất.

“Cục cưng bé nhỏ, anh đáp ứng em, anh mãi mãi đối với em không chút nào thay

đổi, nếu như có, để cho anh bị thiên lôi đánh, chết không toàn thây có được hay

không?”

Ánh mắt cô lấp lánh theo dõi vẻ mặt nghiêm túc của hắn, sau đó chậm rãi nở nụ

cười mê hồn.

“Tốt nhất là như thế, nếu không...” Ngón tay cô chậm rãi chuyển về phía tim

hắn. Em sẽ tự tay cắt thân thể anh ra, xem một chút lòng của anh có phải bị chó

cắn hay không?”

“Thật là người phụ nữ độc ác, người ta nói độc nhất tâm phụ nữ, quả nhiên không

có sai.”

“Chỉ có anh mới có vinh hạnh này, anh nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng.”

“Đúng thế. Đây chỉ anh mới có thể có.” Ánh mắt Quân Ngạo tràn đầy tình yêu say

đắm nói: “Bởi vì cả thế giới này không có người nào yêu em hơn anh.”

Nghe được những lời này, Điền Mật chỉ cảm thấy hốc mắt một trận nóng rực.

Cô cũng hiểu mình không thoát khỏi lưới tình của hắn được nữa, mà tình yêu của

hắn cũng tạo cho cô niềm tin.

Cô cầm bàn tay thật to của hắn, cảm nhận được lòng bàn tay có chút thô ráp,

giống như cảm nhận được hạnh phúc tương lai.

“Quân Ngạo, chứng minh cho em, chứng minh anh yêu em.”

“Không thành vấn đề!” Hắn cúi đầu xuống, cho cô một nụ hôn cơ hồ muốn đoạt đi

hô hấp lẫn nhau.

Hắn rất thích làm như vậy, cũng tin chắc cuộc sống trong tương lai, hắn nhất

định sẽ thường xuyên làm như vậy.

Hắn sẽ làm cho cô lúc nào cũng cảm nhận được tình yêu của hắn,.

Để cho cô không có nửa điểm hoài nghi.

Để cho cô không bao giờ... có thể kháng cự tình yêu của hắn nữa.

Để cho cô cam tâm tình nguyện ở lại bên hắn.

Hắn sẽ không trói buộc tự do của cô nữa, mà dùng tình yêu trói chặt lòng cô.