Chương 3

Không biết trải qua bao

lâu, Điền Mật lông mi thật dài chớp chớp mê người, cả người mới yếu ớt tỉnh

dậy.

Cùng lúc tỉnh lại, cô thấy trên cổ truyền đến một trận đau nhức.

“Thật là đau!” Điền Mật không nhịn được đau kêu lên thành tiếng, sau đó đưa tay

vuốt cái cổ đau đớn.

Nhưng vào lúc này, dưới ánh đèn lờ mờ có một bàn tay xoa bóp nhẹ nhàng sau gáy

của cô, “như vậy khá hơn chưa?”

Đυ.ng chạm bất ngờ cùng tiếng nói của đàn ông, khiến cho Điền Mật giống như bị

dòng điện mười nghìn Vôn giật đến nảy lên.

“Người nào?”

Cô còn không kịp phản ứng, Quân Ngạo giống như một con dã thú đói khát nhào về

phía cô.

“Anh nghĩ làm cái gì?” Điền Mật thất kinh kêu thành tiếng.

“Cục cưng bé nhỏ, em chẳng lẽ đã quên chúng ta ngày hôm qua có một cuộc đàm

phám vô cùng hoàn mỹ sao, quên sự tồn tại của tôi sao?” Hắn lười biếng nói,

trong giọng nói lại lộ ra uy hϊếp không cho phép xem nhẹ.

Cô làm sao có thể quên được, một người cơ hồ muốn động thủ bóp chết co hung thủ

ở trước mặt, trừ khi cô mất đi trí nhớ, nếu không dù hắn hóa thành tro bụi cô

cũng phải nhớ thật rõ. Điền Mật nghiến răng nghiến lợi mà suy nghĩ.

“Nhϊếp Quân Ngạo, buông tôi ra!”

Điền Mật chú ý tới cô đang ở một nới xa lạ, hơn nữa còn cùng Quân Ngạo nắm trên

giường, tư thế có vẻ mập mờ, cô cảm giác được trái tim mau nhảy ra ngoài.

“Không thả!” Hắn cố chấp nói: “Tuyệt đối không thả! Em là con mồi của tôi, tôi

nào có lý do buông tha em?”

“Con mồi! Nhϊếp Quân Ngạo, xin anh làm rõ tình huống, cẩn thận mà nhìn cho rõ,

tôi là người! Không phải là con mồi!” Cô cố trấn định nhìn hắn.

“Đối với tôi mà nói, em là dụ người nhất, vật nhỏ xinh đẹp nhất, tôi muốn em!”

Quân Ngạo vướn tay, ngón tay chậm rãi lướt qua khuôn mặt tinh tế của cô, cảm

nhận rõ ràng ngón tay truyền đến cô như cánh hoa hồng làm trói buộc xúc cảm non

nớt.

Hắn cố ý đem thân thể cứng rắn chặt chẽ dán lê thân thể mềm mại của cô, tiếp

xúc mập mờ như thế khiến cô bất giác thở dốc vì kinh ngạc.

“Anh điên rồi sao! Buông tôi ra!” Cô liều mạng giãy dụa, nhưng không di chuyển

được chút nào.

“Cục cưng bé nhỏ, không cần kháng cự tôi!”

“Tôi cảnh cáo anh tốt nhất là thả tôi đi, nếu không Diệp tiên sinh tuyệt đối sẽ

không bỏ qua cho anh!” Cô lạnh lùng cảnh cáo, ý đồ muốn bức lui hắn.

Nhưng mà Quân Ngạo chẳng những không né tránh, còn tệ hại hơn dùng hàm răng cắn

nhẹ lên vành tai xinh xắn dễ thương của cô.

Điền Mật đè nén run rẩy mãnh liệt, khiến cho mình dũng cảm nhìn thẳng vào ánh

mắt hắn.

“Ánh mắt thật hung dữ, tin tưởng tôi có thể lấy được không ít niềm vui trên

người em.”

“Hạ lưu!”

Hắn vươn tay nắm nhẹ cằm của cô: “Cục cưng bé nhỏ, tin tưởng tôi cần phải cho

em hiều một chuyện, chính là một khi tôi muốn lấy được một thứ đồ, liền nhất

định phải lấy được, cho dù không chừa thủ đoạn nào!”

“Anh thật cho anh là người có thể muốn làm gì thì làm? Trong mắt anh có còn

luật pháp tồn tại hay không? Có hiểu cái gì gọi là quyền tự do thân thể hay

không?”

Điền Mật sau khi nghiến răng nghiến lợi nói xong, quay đầu đi chỗ khác muốn

trốn tránh ánh mắt cuồng vọng tà tứ của hắn.

Nghe vậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Ngạo hiện lên một nụ cười xấu xa.

“Em đã từng nghe người trong xã hội đen tuân thủ luật pháp chưa? Vật nhỏ ngây

thơ khờ khạo.” Nói xong, hắn cưng chiều ấn hạ một cái hôn trên chóp mũi đáng

yêu của cô.

Điền Mật lập tức cảm thấy trên mặt một trận lửa nóng, không chỉ bởi vì lời nói

ngốc nghếch của cô mà còn vì nụ hôn của hắn.

Cho tới bây giờ chưa từng cùng người đàn ông nào dựa sát như vậy, cô rất khó

không để ý tới hơi thở nam tính đặc biệt tinh khiết trên người hắn.

Cô cảm thấy không cách nào hít thở bình thường đươc, sâu trong cơ thể không kìm

chế được dâng lên một cỗ cảm xúc khô nóng bất an.

“Diệp tiên sinh rất nhanh sẽ tới tìm tôi, tôi khuyên anh nên lý trí một chút.”

“Ông ta sẽ đến tìm em, chỉ có điều cũng phải chờ ông ta tìm được em rồi hãy

nói.”

“Anh có ý gì?” Nghe vậy sắc mặt của cô một trận tái nhợt.

“Tôi đem em giấu ở một nơi không ai biết, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện

ra nơi này.”

“Anh sẽ không thật sự muốn tôi đi, tôi thừa nhận lớn lên một chút cũng không

đẹp, tuyệt đối không hơn so với những người phụ nữ bên cạnh anh.”

“Tôi biết em không đẹp.”

Điền Mật trong lúc bất chợt có loại xúc động muốn loạn đao chém chết hắn. Người

đàn ông ghê tởm này, cho hắn ba phần màu sắc cũng không khách khí mở xưởng

nhuộm đi.

“Nếu như anh cũng cho là tôi không đẹp, vậy thì thả tôi, không cần làm loại chuyện

nhàm chán này.” Cô lạnh lùng nói, gương mặt khó chịu vô cùng.

Quân Ngạo làm sao không nhận ra cô tức giận, dù sao cũng không có người phụ nữ

nào bằng lòng nghe người khác nói mình không đẹp.

Nhìn cô tức giận đến đỏ cả mặt, hắn không kìm chế được hôn lên cái miệng nhỏ

nhắn vểnh lên cả buổi, hoàn toàn không để ý tới sự kinh ngạc cùng kháng nghị

của cô.

Hắn nhắm mắt lại mặc cho mình tham lam hấp thu hết thảy ngọt ngào trong miệng

cô, hai tay không chút kiêng kị thăm dò trên đường cong mê người của cô.

Điền Mật cắn chặt môi dưới, mới có thể đè nén được rêи ɾỉ thiếu chút nữa thoát

ra khỏi miệng.

“Anh rút cuộc như thế nào mới bằng lòng thả tôi?”

Hắn to gan đυ.ng chạm làm cho cô cảm giác giống như lửa đốt, mà lại đầy ám hiệu.

Cô cảm giác mình giống như con cừu non mặc cho người làm thịt.

Dạy cho cô hiểu được muốn trốn khỏi sự khống chế của hắn cơ hồ là không có.

“Tôi giống như chưa từng có ý muốn thả em.” Đây là sự thật, ít nhất cho tới bây

giờ cũng chưa có.

“Nhϊếp Quân Ngạo, anh tưởng là tôi sẽ ngây thơ đến mức mặc anh muốn làm gì thì

làm sao? Đừng quên dù cho anh có điều kiện cùng với sức hấp dẫn cũng không thể

thay đổi được suy nghĩ của tôi đối với anh, anh là kẻ đàn ông bạc tình, đàn ông

dám làm không dám chịu!” Cô run rẩy hít một hơi, ánh mắt không dễ dàng thỏa

hiệp cũng trừng lên nhìn thẳng hắn.

“Tôi không phải!” Hắn nói giọng khẳng định.

“Anh là thế!”

“Em biết tôi không phải thế!” Hắn lắc đầu một cái nói, ngữ điệu giống như đối

mặt với một cô gái nhỏ ồn ào không ngừng.

Điền Mật cảm thấy tức giận: “Anh là thế! Nếu không tại sao không kết hôn với

Diệp Phân?”

“Bởi vì anh căn bản không phải là cha của đứa bé.”

“Anh không cần dùng cách nói vô trách nhiệm này để vứt bỏ trách nhiệm của mình,

anh cho rằng tôi có tin hay không? Diệp Phân cũng không phải là đứa trẻ ba

tuổi, cùng người đàn ông nào lên giường có đứa nhỏ cô ấy cũng không biết sao?”

“Cục cưng bé nhỏ, vấn đề của em thật là nhiều, tôi thật muốn biết em cùng người

đàn ông nào lên giường cũng đều thích đặt câu hỏi như vậy sao?”

“Không có!”

“Không có? Là không có thích đặt câu hỏi như vậy hay vẫn là không có đàn ông?”

Khóe miệng của hắn chậm rãi giơ lên một nụ cuời vui vẻ, trong mắt tràn ngập tò

mò.

Gương mặt tuấn tú của hắn khiến Điền Mật không nhịn được mặt đỏ tim đập, không

tự chủ bị hắn hấp dẫn thật sâu.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô nổi lên một mảnh ửng hồng.

Cô nâng cao hàm ngạo mạn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Cô chưa từng gặp qua kẻ

không biết giữ miệng như hắn vậy, đàn ông tự đại tự cho mình là đúng.

“Hắn bây giờ thật quá đáng!”

“Tôi nói đúng rồi!”

Quân Ngạo cười đến dương dương tự đắc, thấy thế Điền Mật giận đến nhanh hộc

máu.

“Chuyện không liên quan đến anh.”

Điền Mật vung hai quả đấm khong ngừng đánh vào l*иg ngực của hắn, hắn ngay cả

rên cũng không rên một tiếng, khiến cho cô cảm giác giống như đánh vào bức

tường lạnh cứng, bàn tay nhỏ bé mơ hồ đau.

“Dĩ nhiên liên quan đến chuyện của tôi, cục cưng bé nhỏ!” Nói xong Quân Ngạo

chậm rãi vươn tay vuốt ve da thịt của cô, phát hiệnmình tựa hồ si mê cô thật

mềm thật trơn, làm cho người ta cảm giác yêu thích không buông.

Điền Mật lần nữa bởi vì sự đυ.ng chạm của hắn mà lộ ra bất an cùng khẩn trương,

người đàn ông này hình như rất thích động tay động chân đối với cô, sờ tới sờ

lui.

“Tôi hi vọng tôi sẽ là người đàn ông đầu tiên của em. Nghe nói người con gái cả

đời cũng không quên được người đàn ông đầu tiên của mình, tôi hi vọng tôi có

thể khắc sâu vào trong lòng em mãi mãi, ghi dấu vào chỗ sâu nhất trong cơ thể

em, dù em muốn quên cũng không quên được.”

“Anh nói là tình nhân, không tính là bạn đời.” Cô cố ý lạnh lùng nói, cũng có

gắng xem nhẹ hắn giống như muốn đem ánh mắt nóng bỏng hòa tan cả người.

“Cũng giống nhau, bởi vì tôi sẽ trở thành hai người.”

“Nhưng mà chỉ sợ tôi để cho anh thất vọng, bởi vì anh đã mất đi cơ hội trân quý

này, lòng của tôi, đã có người.” Điền Mật nói.

Cô mặc dù cũng không phản đối hành vi tìиɧ ɖu͙© trước hôn nhân, nhưng sâu trong

nội tâm cô cũng hy vọng lần đầu tiên là cam tâm tình nguyện, sẽ không hối hận.

Cho nên đến bây giờ cô vẫn chưa tìm được đối tượng trong lòng phù hợp, đến khi

gặp phải hắn...

Đợi một chút! Cô cũng không phải là muốn hắn đi?

Không được! Tuyệt đối không được!

Đàn ông trong thiên hạ đều có thể muốn, riêng người này tuyệt đối không chạm

vào được.

“Em đã có bạn trai?” Hắn tại sao không nghĩ đến khả năng này.

“Không sai! Hơn nữa tôi còn rất yêu anh ấy.”

Giữa hai người người bởi vì lời của cô mà trầm mặc.

Cô ép buộc chính mình nghênh đón ánh mắt của hắn không muốn lộ ra chột dạ,

nhưng hắn là loại đàn ông khôn khéo như thế nào, rất nhanh nhìn rõ trong mắt cô

chột dạ lóe lên rồi biến mất.

Điền Mật còn tưởng hắn trầm mặc đại biểu hắn có ý rút lui.

Bỗng nhiên, ngón tay Quân Ngạo ở viền cổ áo của cô chậm rãi vẽ nhẹ, cũng cố ý

nói: “Tôi không phủ nhận tôi rất thất vọng, chỉ có điều không trở thành người

đàn ông đầu tiên của em, nhưng tôi có thể trở thành người cuối cùng.”

“Cái gì? Không muốn!”

Cô còn chưa kịp phản kháng, hắn đã thô lỗ xé quần áo trên người cô, trong lúc

cô không ngừng phản kháng vẫn bị hắn cởi ra chỉ còn lại áσ ɭóŧ.

“Không muốn!”

Quân Ngạo nhìn thân thể cô mỹ lệ cân xứng gần như trần trụi hiện ra trước mắt,

da thịt trắng như tuyết tựa như vô cùng mịn màng, bộ ngực tròn trịa theo hô hấp

mà nâng lên hạ xuống phập phồng, ánh mắt ngay sau đó chuyển tới vòng eo mảnh

khảnh cùng vùng bụng bằng phẳng của cô, lại đến đùi ngọc hoàn mỹ gợi cảm.

Toàn thân cô tản ra ngọt ngào cùng ấm áp, phảng phất dẫn dụ người đến yêu cô,

đắm chìm trong sự quyến rũ không thể kháng cự.

“Trời ạ! Em thật là đẹp!” Cơ thể con gái của cô tuyết trắng, uyển chuyển, phảng

phất tản mát ra ấm áp cùng sáng bóng mời mọc, làm hắn một hồi ý loạn tình mê.

“Anh đừng có quá đáng!” Điền Mật muốn ra sức giãy dụa phản kháng, nhưng là tốn

công vô ích.

“Em thật là đẹp, lại thơm quá..” Quân Ngạo tham lam vuốt ve da thịt thủy nộn

của cô, cũng tà tứ đưa lưỡi ra khẽ liếʍ cổ của cô.

Tay hắn ở dưới áσ ɭóŧ cô dò vào, một phen bao phủ ở một bên vυ" hoạt nộn, đồng

thời sử dụng lực vừa phải xoa bóp.

“A... Không muốn... Dừng tay...” Cô vô lực phản kháng.

Hơi thở truyền đến từng trận mùi thơm mê người thuộc về thiếu nữ, càng làm hắn

cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể cuồng loạn lên.

Không cách nào kháng cự, áσ ɭóŧ của cô cũng bị hắn cởi ra, dưới ánh đèn mở

nhạt, chỉ thấy trên nhũ phong tuyết trắng cao vυ"t có quầng vυ" phấn hồng, đầu v*

màu hồng dưới ánh nhìn chăm chú nóng rực của hắn cũng nhạy cảm dựng đứng lên,

hơi run rẩy.

“Thật là đẹp!” Hắn nín thở dùng hai tay nhẹ nhàng xoa bóp lấp đầy vυ" co dãn,

hơn nữa còn dùng tay kẹp đầu v* dựng thẳng, không ngừng kéo nhẹ vuốt ve.

“Không muốn...” Hắn vuốt ve làm Điền Mật cảm giác giống bị điện giật mãnh liệt,

làm cho cô không tự chủ được run rẩy.

Quân Ngạo mở miệng ra ngậm đầu v* đứng thẳng của cô, đầu lưỡi nóng rực tà tứ

trêu chọc bú ʍúŧ, còn dùng hàm răng cắn khẽ, lôi kéo.

Điền Mật cảm giác được cô mau ngất đi bởi kɧoáı ©ảʍ tê dại xa lại.

“Thích tôi như vậy chạm em sao?”

Điền Mật rất muốn nói không thích, nhưng mở miệng cũng chỉ có tiếng kêu mềm

mại, mắc cỡ truyền ra, cô e lệ nhắm hai mắt lại, cắn chặt môi dưới, ý đồ bảo vệ

tia lý trí cuối cùng.

“Không muốn... xin anh dừng tay... A...” Cô thở dốc phát ra tiếng cầu khẩn.

Trong lòng Quân Ngạo có khao khát mãnh liệt. Hắn nhất định đoạt lấy cô, ở trên

cơ thể ngọc ngà, mê ly dụ người của cô in lại dấu vết của hắn, để cho cô hoàn

toàn trở thành người đàn bà của hắn.

Cục cưng bé nhỏ, em giống ong mật ngọt ngào giống nhau, đừng kháng cự tôi nữa,

tôi sẽ thỏa mãn nhu cầu của em, mà em cũng thỏa mãn khát vọng của tôi.

Không, Điền Mật không giúp lắc đầu, ý đồ bỏ qua cảm giác lửa nóng rục rịch trong

cơ thể.

Du͙© vọиɠ lại giống như một tầng sóng mãnh liệt đánh úp về phía cô, cơ hồ đem cô

bao phủ, cắn nuốt.

Cô tuyệt đối không thể để cho người đàn ông tà ác này đoạt lấy thân thể cô,

nhưng mà vì sao hai tay của cô cứ vô lực yếu ớt thế này, không cách nào đẩy hắn

ra.

Vào lúc mà cô hoảng hốt vô lực mà phản kháng, bàn tay Quân Ngạo đi đến giữa hai

chân cô, muốn thăm dò vườn hoa thiếu nữ đã sớm ẩm ướt của cô.

“Không muốn! Dừng tay!”

Lúc mà cô muốn ngăn cản, hắn đã xé bỏ qυầи ɭóŧ của cô, lộ ra nơi chưa người

đυ.ng chạm, dò xét nơi cấm địa, ngón tay cuả hắn vừa chạm vào thì tiểu hoa hạch

của cô đã trướng nhiệt trở nên cứng rắn, kɧoáı ©ảʍ nhanh như chớp ngay sau đó

làm cô run rẩy, sau đó thoải mái ngửa về phía sau.

Cái miệng của hắn cũng không có nhàn rỗi, há mồm bú, liếʍ đùa giỡn đầu v* của

cô.

Điền Mật đắm chìm tronmg kɧoáı ©ảʍ cực độ, tất cả suy tư lôgic, năng lực ngôn

ngữ tựa hồ cũng rời cô đi.

Ngón tay tà ác của hắn ở trong cánh hoa lây dính nước mật trong suốt của cô bắt

đầu qua lại dao động, sau đó nhanh chóng hướng màu hồng trong cơ thể đâm vào.

“Không muốn!” Cô cố gắng ngăn cản, nhưng ngón tay của hắn đã sớm chen vào vật

nhỏ tràn đầy lửa nóng.

“Thật chặt...” Hắn cảm giác được ngón tay của mình sớm bị cô xiết chặt cùng lửa

nóng hòa tan.

Mỗi lần từ trong rút ra cũng kèm theo dịch mật ướŧ áŧ chảy ra, chẳng những dính

ướt ngón tay hắn, còn dọc theo mông trắng chảy xuống giường.

Điền Mật cảm thấy thân thể cô trở nên nóng quá.

Ham muốn tìиɧ ɖu͙© trong cơ thể cô toàn bộ bị kỹ xảo vuốt ve cao siêu của hắn

khơi mào, hai tay hắn mang đến cho cô cảm giác sung sướиɠ và vui thích vô cùng.

Cô chưa bao giờ biết giữa nam nữ sẽ có cảm giác diệu kì như thế, càng kinh ngạc

bản thân đối với sự bá đạo của hắn có khát vọng mãnh liệt.

Không phải là như vậy, cô nên phản kháng, nên hô to cứu mạng, mà không phải...

Hai tay cô vòng qua cổ hắn, kìm lòng không đặng khom người nghênh hợp, ngón tay

của hắn ở giữa tốc độ của hắn rút ra đưa vào càng nhanh, cái miệng nhỏ hồng nộn

phát ra tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn cùng khẩn cầu.

“Cục cưng bé nhỏ, em xem một chút em đối với tôi làm gì?” Quân Ngạo không ngừng

hôn da thịt trắng như tuyết của cô, nghe từng tiếng kêu vừa mất hồn vừa đáng

yêu của cô, càng khiến hắn cảm thấy hứng thú không thôi.

“Cho dù tôi làm cái gì...cũng kém xa việc anh làm với tôi...” Cô thở gấp không

ngừng trả lời.

“Không sai! Kế tiếp tôi muốn dẫn em vào trong thiên đường, hưởng thụ tư vị dục

tiên dục tử tuyệt vời.”

“Cái gì thiên đường...A” nói xong, chỉ thấy hắn dùng sức tách đùi ngọc của cô

ra, cúi mặt xuống liếʍ cánh hoa ẩn giấu của cô, hấp thu dòng suối ngọt giữa mật

huyệt tiết ra, ngón tay xoa tiểu hoa hạch màu đỏ nhạt cảu cô, kí©h thí©ɧ, trêu

chọc nó. “Không...”

Điền Mật mãnh liệt thở hổn hển, hai tay dùng sức đẩy vai hắn, nhưng không di

chuyển được thân hình cứng như thép của hắn.

Đầu lưỡi nồng nhiệt của Quân Ngạo khát khao hấp thu mật ngọt của cô, giống như

dã thú vĩnh viễn không thỏa mãn.

Cô cố đè nén rêи ɾỉ phóng đãng ngượng ngùng, cứ mỗi lần đầu lưỡi hắn thăm dò

thật sâu trong mật huyệt của cô, mυ"ŧ dòng suối ngọt cuồn cuộn không dứt, cô chỉ

có thể dán vào người hắn, không ngọ nguậy được.

Hắn giống như là say mê liếʍ lộng khắp cánh hoa mềm mại của cô, làm cho cô lạc

đường trong thế giới cảm quan cuồng hoan.

“Tôi thật... nóng... dừng tay...xin anh...” Điền Mật không ngừng cong người

lên, run rẩy nghênh hướng môi của hắn, hướng hắn đòi hỏi tình yêu nhiều hơn.

Quân Ngạo ngẩng đầu lên, kéo cô lại gần, lại đem y phục của mình cởi xuống, lộ

ra dương v*t cường tráng của thân thể hoàn mỹ. (Xì, mình bị nốc ao bởi câu này

đây)

Chưa từng gặp qua đàn ông lõa thể Điền Mật không kỏi bị cơ thể ngang tàng, to

lớn hấp dẫn, cô cũng không biết thân thể đàn ông cũng dễ nhìn như vậy, hấp dẫn

làm cho người khác phải nín thở.

Ánh mắt cô không tự chủ rơi vào vật tượng trưng nam tính sớm đã thũng trướng

giữa hai chân hắn, càng cảm thấy khó thở, mặt tỏ tim dồn dập.

“Thích cái em thấy sao?” Giọng Quân Ngạo khàn khàn để lộ ra kí©ɧ ŧìиɧ mãnh

liệt, gọi sự chú ý của cô.

Điền Mật lấy tốc độ nhanh như chớp xoay người xuống giường, hướng cửa phòng

chạy tới, tay còn chưa kịp đυ.ng tới nắm cửa, liền bị hắn từ phía sau ôm lấy.

“Không muốn!”

“Muốn chạy trốn?” Quân Ngạo dùng sức đem cô ôm vào trong ngực. “Đừng cho là tôi

sẽ để cho em được như ý.”

Hắn đem cô mạnh mẽ đặt trên cánh cửa, ép cô dán vào tấm ván gỗ lạnh như băng,

một tay bừa bãi vuốt ve vυ" của cô, còn tay kia trượt đến giữa hai chân cô, tà

ác trêu chọc, xâm phạm vào chỗ mềm mại của cô.

“Buông tôi ra... A... Không muốn... Dừng tay...” Cô cắn môi dưới, nước mắt

thoáng chốc trào ra viền mắt, thân bất do kỷ phát ra từng tiếng yêu kiều (thân

bất do kỷ: không thể tự làm chủ được).

Nhưng vào lúc này, cô cảm giác được giữa hai chân có một vật cứng rắn lửa nóng

gì đó.

“Anh muốn làm gi?” Cô thất kinh giãy dụa, cũng không còn kịp rồi.

Quân Ngạo dùng sức thẳng một cái, đem toàn bộ lửa nóng gắng gượng chôn vào

trong cơ thể ấm áp của cô.

Giữa hai chân bị đau đớn, tê liệt làm cô đau kêu thành tiếng, nước mắt lớn

chừng hạt đậu theo khóe mắt lăn xuống.

“Thật là đau... thật là đau...” Cổ họng cô phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn, làm

thế nào cũng không có cách thoát khỏi bàn tay hắn.

“Em là xử nữ?” Quân Ngạo vừa mừngvừa sợ nói, tay không khỏi trở nên ôn nhu rất

nhiều.

Sự phát hiện này giống như vui mừng hạnh phúc nhất, hắn khát vọng đoạt lấy cô,

càng muốn trở thành người đàn ông đầu tiên đưa cô vào thế giới tìиɧ ɖu͙©

Hắn bất động dừng trong cơ thể cô, để cô có đủ thời gian thích ứng với sự hiện

hữu của hắn.

Vậy mà du͙© vọиɠ mãnh liệt cũng khiến cho người ta khó có thể chịu được lâu, của

cô thật chặt giống như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, phảng phất muốn đem hắn hòa

tan.

“Cục cưng bé nhỏ, nhẫn nại một chút, rất nhanh sẽ không đau.” Hắn dụ dỗ, cũng

bắt đầu nhẹ nhàng trên người cô luật động.

Điền Mật cảm giác được đau đớn hung hăng đâm thủng cô từ từ biến mất, thay vào

đó là một loại kɧoáı ©ảʍ tê dại làm cho người ta không nhịn được bật ra tiếng

thét chói tai.

Giai đoạn thống khổ đã qua, nghênh đón cô là sự kí©h thí©ɧ khoái hoạt trước nay

chưa từng có.

Vật to lớn, kiên đĩnh của Quân Ngạo không ngừng đánh thẳng vào cơ thể lần đầu

nếm trải sự đời của cô, đưa cô đến hơi thở hổn hển, nức nở yêu kiều.

Tay của hắn đồng thời vuốt ve nhũ hoa của cô theo luật động dưới thân mà rung

rung, còn dùng hàm răng ở bên tai cô khẽ cắn.

“A... Ừ... A” Điền Mật dán chặt lưng vào trước ngực hắn, hai người dán vào nhau

thật chặt, cô có thể cảm nhận được mỗi lần hắn dùng lực mạnh mẽ chạy nước rút,

khiến cô không nhịn được tiếng thét chói tai.

“Cục cưng bé nhỉ, từ từ cảm thụ hết thảy, em sẽ hiểu được thân thể của em đã không

giống nhau.” Môi Quân Ngạo thăm dò bả vai bóng loáng của cô, hai tay giữ hông

của cô, hướng cô càng sát hắn.

Điền Mật xấu hổ khi nghe tiếng kêu phóng túng thỏa mãn của mình, thân thể càng

vô tình nghênh hợp hắn cùng nhau đong đưa, phối hợp luật động của hắn, khát

vọng của hắn.

Hai người kết hợp tạo thành kɧoáı ©ảʍ đánh thẳng vào cô, hai chân cô run lên,

cơ hồ không đứng được.

“Nhϊếp Quân Ngạo...”

“Gọi anh Quân Ngạo...”

“Quân Ngạo... chân em... đứng không được...”

Cô còn chưa kịp lắng lại ngọn lửa ham muốn trong cơ thể, hắn lần nữa mạnh mẽ

xâm nhập ho huyệt ướt đẫm của cô.

“A... Quân Ngạo... em không được...” Cô hô hấp cuống loạn, da thịt trắng như

tuyết cũng nổi lên sắc đỏ mê người, biểu hiện cô đã đến đỉnh.

Nhưng mà hắn không nghĩ kết thúc quá nhanh.

Nhìn người phía trước dán vào người hắn bởi vì du͙© vọиɠ mà run lên, hắn hận

không thể điên cuồng đoạt lấy cô.

“Em thật là quá tuyệt vời, ngọt ngào làm cho người khác điên cuồng...” Hắn thở

hổn hển nói, mồ hôi đầy trên cơ thể hắn, lại không thấy hắn có ý dừng lại.

Điền Mật sớm đã không biết trải qua bao nhiêu lần mất hồn, hai tay chỉ có thể

nắm chặt nắm cửa, mê loạn chịu đựng hắn điên cuồng chạy nước rút.

“A... không cần... xin anh đấy...”

Tiếp tục như vậy nữa cô nhất định sẽ chết, chết ngất ở trong kɧoáı ©ảʍ, trong

thế giới giác quan vui sướиɠ, chỉ có thể mặc cho vòng xoáy tìиɧ ɖu͙© không ngừng

hướng về phía cô.

Quân Ngạo cảm giác được một cỗ thủy triều dâng trào khắp thân, hai tay càng

dùng sức đem thân thể gầy yếu của cô ôm lấy.

Sau đó một tiếng gầm nhẹ giống như động vật, toàn thân hắn giật giật một hồi,

một luồng nhiệt nóng rực thật lớn toàn bộ bắn vào trong cơ thể cô.

“A...” Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Điền Mật bật ra tiếng rêи ɾỉ yêu mị. Thật

là nóng!

Thân thể cô cũng đồng thời đạt đến cực điểm.

Quân Ngạo hài lòng tựa vào bờ vai vô cùng mềm mại của cô, bàn tay khẽ vuốt đầu

nhũ (có

một số từ mình mạn phép dùng thay thế cho từ gốc, nghĩa của nó cũng giống nhau

thôi nhưng khi đọc sẽ bớt tục hơn, mọi người thông cảm nhé.), cũng không ngừng hôn khuôn mặt cô bởi vì tình cảm

mãnh liệt mà phiếm hồng.

“Tôi chỉ biết em là người mà tôi muốn, thân thể nhỏ bé của em có ngọn lửa nhiệt

tình, có thể thỏa mãn khát vọng sâu nhất của bất kì người đàn ông nào.”

Cô chậm rãi mở ra cặp mắt cực kì mệt mỏi, lầm bầm nói: “Tôi không phải là công

cụ tiết dục cuả anh, anh có thể ép buộc đoạt lấy tôi, nhưng cái anh đoạt lấy

chẳng qua là thân thể của tôi, vĩnh viễn cũng không đoạt lấy được linh hồn của

tôi!”

Quân Ngạo đưa ngón tay len vào trong mái tóc dày của cô, khuôn mặt tuấn tú dán

sát vào cô, tròng mắt màu đen mê luyến nhìn bộ dáng kiều diễm của cô.

Bất luận kẻ nào cũng có thể nhận ra hai người vừa mới trải qua kí©ɧ ŧìиɧ như

thế nào, mà cô thì như thế nào bị hắn hoàn toàn yêu thương, đoạt lấy.

“Tôi sẽ lấy được tất cả, tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể làm được.”

Sau một lúc lâu, Điền Mật muốn xoay người muốn hất vung cái vẻ mặt nhất định

phải đạt được của hắn, nhưng lí trí bảo phải đè nén xuống.

“Anh đừng cho là giam giữ tôi liền có thể đoạt được tất cả, cũng không phải là

mọi thứ trên đời đều có thể giống ý anh!”

Nghe vậy, trên mặt Quân Ngạo chậm rãi lộ ra một chút cười.

“Có lẽ đi! Bất quá bây giờ là tôi chiếm thế thượng phong, mặc cho em muốn phản

kháng như thế nào, tôi vẫn sẽ không thay đổi tâm ý.”

“Anh rút cuộc muốn giam lỏng tôi đến khi nào? Chờ anh chán ghét tôi sao?” Cô

tức giận hỏi.

Đôi mắt đen của hắn thật sâu ngưng nhìn mắt cô, phảng phất muốn xem thấu tất cả

các ý nghĩ của cô.

“Có lẽ một lúc nào đó tôi sẽ đồng ý để cho em tự do.”

“Lúc nào?”

“Khi nào em rốt cuộc không thể rời xa tôi.” Nói xong, hắn đem người cô lật qua,

ở trên cái miệng nhỏ nhắn của cô hạ xuống nụ hôn say mê bá đạo.

Sự cưng chiều đối với em có khuynh hướng nghiện.

Tựa như thuốc mê từng giọt rót vào máu của tôi.