Chương 2: Người vợ bị ruồng bỏ

Nghe 3 tiếng “vợ của con” như sét đánh ngang tai Miên, đôi chân cô loạng choạng, cánh môi run rẩy, lắp bắp.

- Anh Hùng, anh vừa nói gì? cô ta là gì của anh, cô ta là vợ của anh sao?

- Đúng vậy, Nguyệt là vợ của tôi.

- Vậy còn em, em là gì của anh chứ?

Hùng lại câm lặng không thèm trả lời Miên, lấy hết đồ đạc từ trên xe taxi xuống, trả tiền cho tài xế, rồi vênh mặt đưa tay dắt Nguyệt vào trong nhà, cô ta đi qua bà Lụa chỉ mỉm cười cho có lệ, không thèm chào hỏi, đã thế bước vào trong nhà, sau khi ngồi xuống chiếc giường tre ọp ẹp, Nguyệt còn hất cằm nói với Hùng.

- Anh lo đi xử lý mọi chuyện đi, đừng để em phải nói nhiều.

- Anh biết rồi mà, em ngồi xuống đây nghỉ ngơi nhé, hai mẹ con cứ để mọi việc cho anh. Anh lo được hết.

Nịnh vợ xong, Hùng đứng dậy, ra bàn cầm lấy ca nước tu 1 hơi hết sạch, đương lúc đưa tay quệt đi dòng nước chảy ra từ miệng, hắn lại đưa mắt nhìn thấy mâm cơm với 2 đĩa thịt gà luộc, mà Miên vất vả chuẩn bị để mừng hắn trở về, hắn đặt mạnh ca nước xuống bàn, thở dài ngao ngán.

- Đúng là cái đồ nhà quê, không có tí nào chuyên nghiệp, làm ăn thế này thì hỏng bét, ai mà nuốt cho nổi.

- Hùng à. Cô gái kia là ai, con nói cho mẹ biết đi, từ lúc con về tới giờ mẹ không hiểu gì hết.

- Mẹ cứ bình tĩnh ngồi xuống, cả cô ta nữa, rồi nghe con trình bày luôn một thể.

Cô ta trong lời nói của Hùng chính là Miên, cô kéo bé Hạ ngồi lên đùi mình, đôi mắt đã đẫm nước từ bao giờ, nhưng lúc này ngoài kìm nén nó đừng rơi xuống khỏi mi mắt, thì cô chẳng biết phải làm gì. Miên lén thở dài, lấy hết sức bình sinh để nghe người chồng xa lạ giải thích.

- Như con nói khi nãy, Nguyệt là vợ của con, con đưa cô ấy về để giới thiệu với mẹ.

- Con nói vậy là sao Hùng, vậy còn con Miên, nó là gì của anh?

- Con với Miên chưa đăng ký kết hôn, không thể gọi là vợ chồng của nhau được mẹ à.

Nghe đến đây Miên không thể bình tĩnh được nữa, nước mắt cùng không kìm nén thêm cho nặng con ngươi, cô run rẩy, vứt con gái qua bên ghế, đứng lên, hét lớn vào mặt của Hùng.



- Nếu không phải vợ chồng, vậy tôi là gì của anh chứ? Từ lúc bước vào căn nhà này, lấy anh, sinh con cho anh, thân phận của tôi là gì? sau 5 năm trở về, có phải anh bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ rồi không?

- Cô đừng có láo, tôi còn chưa hỏi tội cô đâu? Khi cô đẻ con Hạ ra, tôi đã nghi ngờ lòng chung thủy của cô dành cho tôi rồi, 1 đứa con gái khuyết tật, cô nghĩ nó là con của tôi được sao? dòng máu của thằng này không bao giờ đẻ ra cái loại tạp chủng như nó.

- Anh nói cái gì thế hả, ai là tạp chủng, nó không phải con của anh thì là con của ai? nếu anh không tin nó là con của anh, Anh đưa tiền đây, tôi mang con bé đi xét nghiệm ADN.

- HAHAHA. Tiền á, một con đàn bà chỉ ru rú ở nhà, mở mồm ra là tiền, tôi không thừa tiền để cho cái loại cô, nhìn mặt nó mà xem, nó có điểm nào giống tôi hay không?

Hùng vừa đay nghiến vừa đưa mắt nhìn chằm chằm vào mặt bé Hạ, không đắn đo liền buông những lời sỉ nhục con bé 5 tuổi, bé Hạ co ro, nép mình vào sau lưng Mẹ mà bật khóc, Miên quay người lại ôm lấy con, như an ủi cho con, cũng như tự trấn an lòng mình, Hùng lại tiếp tục nói với bà Lụa.

- Mẹ này, Nguyệt đang có thai con trai của con, con đưa cô ấy về đây cho mẹ chăm sóc.

Nhìn qua mẹ con Miên một lượt bằng ánh mắt khinh thường Hùng lại tiếp tục buông lời cay nghiệt.

- Hai mẹ con nhà cô, đ.é.o phải nói nhiều, nín họng và cút khỏi nhà tôi, tôi nuôi 2 người bao năm như vậy là đủ rồi.

Nỗi tức giận không thể đè nén, cũng không biết phải chôn chặt ở đâu trong cõi lòng, Miên run rẩy gằn giọng.

- Anh nói gì? anh nuôi 2 mẹ con tôi, anh nói câu đó ra mà không biết ngượng mồm sao, trong 6 năm qua, anh nuôi được mẹ con tôi ngày nào? Anh đi làm ăn xa, không một lần gửi tiền về cho tôi chăm lo mẹ già, con nhỏ, thời bình của đất nước từ lâu lắm rồi, mà anh đi như một người lính cụ hồ, anh biệt tăm biệt tích, không thư từ, không điện tín, một mình tôi phải chống chọi với tất cả, giờ anh bảo anh nuôi tôi, anh nói vậy cho sướиɠ mồm có phải không?

Miên không thể nào chịu đựng thêm sự phũ phàng của Hùng, cô quát lớn, tay chỉ vào mặt của Hùng, buông ra những lời căm phẫn, nhưng Hùng không lấy làm ngạc nhiên về hành động này của Miên, anh lại tiếp tục châm chọc cô.

- Cô chỉ tay vào ai đấy, cô không nhà, không cha mẹ, tôi cho 2 mẹ con cô giấu thân ở ngôi nhà này, cho ăn, cho mặc, bây giờ cô quát ai?

- Anh cưới tôi về đây, tuy chúng ta không đăng ký kết hôn nhưng cả cái làng này, ai cũng biết tôi là vợ của anh. Tôi sinh cái Hạ, rồi ở vậy nuôi con, nuôi mẹ anh, chờ anh về, bây giờ anh nói vậy là sao chứ?

- Làm gì có lễ cưới nào? cưới xin gì?, vợ chồng nào ở đây? là cô theo tôi về đây, bám theo tôi, ăn nhờ ở đậu như vậy đủ rồi, giờ thì mời cô đi cho.

- Anh… Anh đối xử với tôi như vậy, anh không thấy hổ thẹn lương tâm mình sao?

- Thôi im đi, nói nhiều, đừng ồn ào làm ảnh hưởng đến con trai của tôi, ảnh hưởng đến vợ của tôi, Mời 2 mẹ con cô cút ngay.



Bà Lụa nhìn 2 vợ chồng bao năm xa cách to tiếng qua lại, trong lòng bà cũng quặn thắt từng cơn, tuy bà không yêu thương Miên, nhưng không thể phủ nhận Miên yêu con trai của bà rất nhiều, chờ đợi bao nhiêu năm, 1 lòng thủy chung với con trai bà, chăm sóc cho bà những ngày ốm đau, tuy bà có nặng lời, mắng chửi thế nào thì cô vẫn 1 dạ 2 vâng, chưa bao giờ khiến bà buồn lòng.

Vậy mà giờ đây Hùng đưa 1 cô gái xa lạ về, còn bắt bà cung phụng, bà thật sự không vừa ý, biết tính con trai nói 1 là 1, 2 là 2, không biết có thể xoay chuyển được không, nhưng bà cũng nhẹ nhàng góp ý.

- Ấy, 2 đứa đừng cãi nhau, làng xóm láng giềng người ta cười vào mặt cho, bây giờ ngồi xuống đây, cùng nhau nói rõ mọi chuyện, rồi cùng nhau giải quyết con ạ.

- Có gì để giải quyết hả mẹ, trước đây mẹ không ưng cô ta, nhưng vì con thương hại mà đưa cô ta về đây, giờ con mới thấm thía, là tại sao ngày đó không nghe lời của mẹ đấy ạ.

- Chết, cái thằng, mẹ không ưng hồi nào. Mẹ chỉ nói vậy thôi chứ mẹ luôn xem cái Miên như con gái trong nhà.

- Bây giờ người mẹ nên xem Nguyệt là con dâu, à không phải là con gái của mẹ mới đúng, cháu trai của mẹ đang ở trong bụng của Nguyệt, mẹ nên thực tế lại đi, rằng con trai của mẹ khoẻ mạnh, vạm vỡ không thể nào sinh ra 1 đứa con gái dị tật, mẹ đừng bênh cô ta nữa…

- Thế con nghe mẹ đưa cái Hạ đi xét nghiệm ADN, là biết nó có phải là con của anh hay không? đơn giản mà Hùng.

- Con không thừa tiền thưa mẹ, nhìn vào mặt nó là biết rõ, cần gì phải xét với nghiệm, con yêu cầu mẹ đuổi 2 mẹ con cô ta ra khỏi nhà, con sẽ đưa tiền cho mẹ yên vui tuổi già, không cần nhờ cậy gì đến cô ta nữa.

Nghe những lời cạn tàu ráo máng của Hùng, một cô gái hiền lành, cam chịu như Miên rồi cũng có lúc không thể kiềm chế được, nước mắt của cô cứ vậy tuôn trào, Đây đâu phải là người chồng của cô, không phải là người đàn ông từng nâng niu và yêu thương cô, nhất định đây là một người khác, kẻ nào đó đã cướp đi linh hồn, và chiếm thể xác của anh.

- Nó là Con gái của anh, cái Hạ nó mà máu mủ của anh đấy, con nó làm gì nên tội mà anh hắt hủi nó, anh nhìn mặt nó xem, nó giống ai?

- Giống ai á, giống cái thằng hàng xóm bên cạnh kia kìa, cô cút ngay ra khỏi nhà tôi, nhà tôi cho ăn nhờ, ở nhờ mấy năm qua, là tình nghĩa lắm rồi.

- Anh đuổi tôi và con đi, để rước ả đàn kia về nhà, anh có lương tâm không Hùng.

- Lương tâm của tôi, chính cô lấy hết nó rồi còn đâu nữa, đàn bà quê mùa, rách nát, chỉ biết ăn bám vào thằng này, nói đến như thế rồi, mà cô còn không biết nhục à.

- Được! Tôi đi, để rồi xem, anh sẽ sống như thế nào?. Tôi nhục, rất nhục, tôi nhục nhã vì làm vợ hờ của anh trong mấy năm qua, anh đuổi tôi và con đi chứ gì? tôi sẽ báo với chính quyền, để người ta lấy lại công bằng cho tôi.

Miên nói xong quyết định đứng dậy kéo tay bé Hạ, bước vào căn buồng nhỏ và thu dọn quần áo để rời đi, là anh buông lời sỉ nhục và đuổi mẹ con cô đi, nếu cô còn mặt dày ở lại thì người chịu nhục lại là bé Hạ chứ không phải là cô.

Hùng nhìn theo cười khẩy, đến cuối cùng cũng đuổi được cái thứ của nợ ra khỏi nhà, anh ta bước lại gần Nguyệt, đưa tay vuốt ve chiếc bụng của Ả ta, ở đây có đứa con trai vàng ngọc của hắn, một đứa con trai lành lặn và khoẻ mạnh, hắn không thể sinh ra một đứa con tật nguyền được.