i dịch ồ ồ chảy ra như nước suối ấm áp thấm ướt ngón tay đang tàn sát bừa bãi,ngón cái của hắn dùng sức ma sát tiểu hoa hạch nóng bỏng,cả người nàng giống bị điện mạnh chạm vào run rẩy không ngừng,thắt lưng mãnh khảnh giống như rắn giãy giụa,cái miệng nhỏ không nhịn được phát ra yêu kiều đứt quãng.
“Tiểu Ngọc,nàng thật là tiểu mèo hoang nóng bỏng, tiểu Ngọc. . . . . .” Nàng không ngừng bật ra tiếng rên rĩ,khiến Lôi Hào cảm thấy hưng phấn.
Hắn khẩn cấp đáp lại thân thể kiều mỵ đong đưa ,chỉ muốn đoạt lấy nàng,để vật giương cao ham muốn được bù đắp.
Hắn ôm lấy thân thể Hoắc Tiểu Ngọc,để cho cả người nàng ngồi lên hắn,hai tay giữ chặt eo nàng.
“Lôi Hào?”
Nàng không rõ tại sao phải thế,còn hắn lại không ngừng hôn nàng ở bên tai nàng lệnh .
“Nàng dùng hai tay ôm cổ ta,chân mở ra một chút,gần sát ta một chút. . . . . .”
Mặc dù xấu hổ nhưng hắn trêu chọc đã làm nàng xuân tâm đại động,cho nên mềm mại làm theo lệnh hắn.
Hắn để phái nam sưng to cứng rắn chống đỡ trước khe hẹp ướŧ áŧ của nàng,dùng sức động thân một cái, không chút lưu tình đâm sâu vào trong cơ thể nàng.
“A!” Nàng khẽ kêu một tiếng,hai tay càng thêm ôm chặc lấy hắn.
Thân thể hai người đã hợp lại làm một, Hoắc Tiểu Ngọc thở hổn hển cảm giác hắn đang trong cơ thể mình,khổng lồ nóng bỏng.
“Lôi Hào, nóng quá. . . . . . A. . . . . .” Nàng cảm thấy có chút khó chịu.
“Ta biết,hiện tại một mình nàng động.”
Nàng không hiểu nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn,mang theo dục hỏa kí©ɧ ŧìиɧ khiến hắn thoạt nhìn tuấn mỹ đến làm người nín thở.
“Mình động? Ta không hiểu.” Nàng mắc cở đỏ mặt cúi đầu nói.
Nàng ngây ngô thẳng thắn khiến tim hắn không khỏi chấn động,tình cảm đặc biệt lại tăng thêm một phần.
Hắn vốn giải thích một chút hoan ái giữa nam nữ,nhưng bị nàng thật chặc bao trùm mình,cảm thấy một loại hỗn hợp đau đớn xen lẫn vui thích,hắn phải di động. . . . . .
“Chuyển động lên xuống giống như cỡi ngựa.” Lôi Hào giọng khàn khàn thô két,vừa nói vừa vuốt ve hai vυ" trơn mềm,ngón tay trêu chọc đầṳ ѵú nhỏ đỏ bừng của nàng.
Hoắc Tiểu Ngọc quên mất cả thẹn thùng,theo đuổi du͙© vọиɠ trong người mình bắt đầu di động trên người hắn,mỗi một lần di động đều làm nàng không nhịn được phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
“Bây giờ là người nào khi dễ người nào rồi?”
Hắn tự tay bưng lấy cái mông nhỏ trắn mịn co giãn của nàng,một lần lại một lần dùng sức hướng dẫn nàng bao trùm hắn.
“Ghét,là huynh. . . . . . là huynh. . . . . .” Nàng thở gấp thở hổn hển nói,động tác từ chậm rãi biến thành điên cuồng.
“Phải không?”
Hắn mê muội nhìn vẻ mặt e lệ mang theo quyến rũ,biết nàng đã hoàn toàn lâm vào tìиɧ ɖu͙©,hắn cũng yên tâm hưởng thụ thân thể mềm mại xinh đẹp.
Lôi Hào nhếch môi cười nhạt,mυ"ŧ lấy đầṳ ѵú đung đưa,đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt liếʍ láp đầṳ ѵú nhạỵ cảm nhô ra,cho đến hai vυ" trắng như tuyết bị nước miếng của hắn liếʍ ẩm ướt .
“Ta không được. . . . . . Ta sắp ngất xỉu. . . . . .”
Nghe vậy,hắn liền tranh thủ tới cao trào ôm lấy cô gái xụi lơ trong ngực.
Nhưng ngọn lửa ham muốn trong người hắn vẫn còn,không được giải thoát làm soa buông tha cho nàng?
“Không được! Tiểu mèo hoang,nàng không không thể nhanh đầu hàng.”
Hắn lật người nàng,để nàng nằm ngay tại phía dưới mình,một lần nữa tiến vào khe hẹp mấy hồn,khiến cô hít một hơi thật mạnh.
“A! Không được,ta chịu không được .” Nàng giống như cô bé làm nũng nói với hắn.
Nhưng hắn không để ý gì tới nàng kháng nghị,cuồng dã luật động trên người nàng,khiến cô lần nữa rơi vào bể dục,cũng không cách nào kháng cự,chỉ có thể thở gấp thừa nhận hắn chạy nước rút.
“Ừ. . . . . . Không. . . . . . Ta. . . . . . A. . . . . .”
Cực độ vui thích chảy vào trong người như muốn xuyên thấu thân thể nàng,làm mỗi sợi dây thần kinh đều tê dại,không còn thuộc về mình.
Nàng nhắm lại đôi mắt đẹp,cắn môi dưới,hai tay ôm thật chặc hắn.Mỗi lần hắn đâm mạnh vào,nàng cảm thấy mình bắt đầu hoa mắt xoay tròn.
“Lôi Hào. . . . . .” Nàng say mê lớn tiếng ngâm gọi không tự chủ đong đưa thân thể luật động cùng hắn.
Theo động tác nguyên thủy,hai người đồng thời tới Thiên đường,chiếm được thỏa mãn vui thích.
Lôi Hào đưa tay ôm chặt nàng,để cho vui vẻ rung động kia hóa thành nóng hổi nhiệt tình tiến vào chỗ sâu nhất thân thể nàng . . . . . .
Khi Hoắc Tiểu Ngọc cảm thấy chất lỏng nóng phóng vào trong người mình,nàng không nhịn được phát ra một tiếng mê người,thân thể run rẩy lần nữa đạt tới cao trào.
Lôi Hào sau khi kí©ɧ ŧìиɧ vẫn bá đạo ôm nàng không buông,hơi thở tản ra mùi kí©ɧ ŧìиɧ.
Còn nàng không có lập tức đẩy hắn,trong lòng nàng đang khϊếp sợ xen lẫn bất an,cầm bàn tay ấm áp của hắn an ủi nàng.
Nàng phải rời khỏi hắn,nếu không dây dưa tiếp nữa,nàng sẽ không biết sau này sẽ ra sao…
Cô thật không biết bản thân mình có lực ảnh hưởng với hắn,ngược lại hắn đã bất tri bất giác in sâu trong lòng nàng,sâu đến đủ để nàng tan nát cõi lòng.
Sau khi để mình quyến luyến tựa vào ngực hắn hồi lâu, Hoắc Tiểu Ngọc nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
“Ta phải đi.”
“Không nên đi.” Lôi Hào không chút nghĩ ngợi đưa tay bắt lấy tay nàng.
“Không đi,chẳng lẽ huynh muốn lấy ta?” Nàng lấy ánh mắt kỳ vọng nhìn thẳng vào hắn.
“Này. . . . . .” Hắn trong lúc nhất thời nói không ra lời,nhưng tay vẫn siết chặt tay nàng.
Nàng trầm mặc hắn đột nhiên trong lòng quặn đau.
“Buông ra!” Nàng lạnh lùng nói.
Hắn không nói gì buông tay nàng ra,trơ mắt nhìn nàng mặc xong y phục, sau đó đi ra cửa.
Nàng không quay đầu lại bóng lưng cứng rắn rời đi,rồi lại để lộ trong lòng nàng khổ sở và cô đơn.
“Tiểu. . . . . .” Lôi Hào cố gắng ngăn cản mình gọi nàng lại,chỉ muốn ôm nàng vào lòng,yêu thương nàng thật nhiều,nhưng mà. . . . . .
Cho dù có thể ngăn cản nàng rời đi,đối với câu hỏi của hắn nàng vẫn không thể trả lời.
“Buông ra,để cho ta đi con đường ta chọn.”
“Đi học quan trọng với nàng vậy sao?”
“Quan trọng.”
“So với ta quan trọng hơn sao?”
Hắn không muốn so sánh,cũng không có ý bức bách nàng ra lựa chọn,nhưng hắn không còn cách nào.
Hoắc Tiểu Ngọc dừng bước lại,xoay người lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không biết nói sao để hắn hiểu.
“Quan trọng.” Qua một hồi lâu,nàng khổ sở nói ra hai chữ.
Nhìn nàng biến mất ở cửa,Lôi Hào cảm thấy tim dường như bị cô mang đi một phần.
Đúng vậy,hắn quan tâm nàng.
Hắn chưa từng có kinh nghiệm quan tâm một nữ nhân,nhận thức hoàn toàn mới khiến hắn rung động nhưng cũng mười phần không yên tĩnh.
Hắn lẳng lặng nhắm mắt lại,quyết tâm không để nàng ảnh hưởng đến cuộc sống tự do của mình.
Chẳng qua . . . . .
Trong phòng còn lưu lại mùi thơm nhàn nhạt của nàng,trong lúc vô tình xông vào tâm hồn tự do không bị ràng buộc.
Khi hắn chưa kịp phát hiện đã lặng lẽ xâm chiếm tim hắn,suy nghĩ của hắn,từng hơi thở. . . . . .
Giống như chất gây nghiện,đợi đến lúc phát giác đã nghiện,phòng cũng phòng không được,bỏ cũng không xong.
“Nữ nhân chết tiệt!”