Chương 19: Chương 19

Nàng không nhịn được kêu nhỏ lên tiếng,bởi vì hắn cúi đầu mυ"ŧ lấy đầṳ ѵú non mềm,bàn tay không an phận dao động qua lại trên người nàng,không muốn bỏ qua mỗi một tấc da thịt mê người.

Lôi Hào thỏa thích ngửi mùi thơm thiếu nữ vuốt ve hai vυ",mυ"ŧ lấy,giống như lữ khách khát khao nguồn nước ngọt,thỏa mãn cực độ khát vọng.

“Đừng mà!” Nàng phát ra thanh âm yêu kiều gần như nức nở làm hắn nghe càng thêm hưng phấn.

Hoắc Tiểu Ngọc nắm tay đánh nam nhân bị tìиɧ ɖu͙© làm choáng váng dán sát trên người mình,nhưng ngược lại bị hắn dùng lực bắt được.

“Nắm đấm của nàng không có tác dụng gì với ta đâu .”

“Lôi Hào,để ta đứng lên!” Nàng nghiến răng nghiến lợi hét.

“Không !”

Hắn kéo lấy tóc nàng,ép quay về phía hắn,sau đó môi của hắn không khách khí phủ lên, lưỡi linh hoạt dây dưa lưỡi đinh hương của nàng.

Thấy vùng vẫy không thoát khỏi hắn,nàng không chút suy nghĩ dùng sức cắn môi hắn,hắn đau kêu một tiếng,mới rời đi môi nàng.

“Nàng thật lớn gan,dám cắn ta!”

Lôi Hào nộ khí trùng thiên giày vò môi mềm của nàng,nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người nàng đã sớm bị hắn chặt làm trăm mảnh.

Hoắc Tiểu Ngọc dùng sức đẩy hắn ra,xoay người bỏ chạy nhưng trốn không được mấy bước đã bị hắn bắt lại.

“Buông!”

“Vốn muốn dịu dàng với nàng một chút nhưng nàng làm ta giận.”

“Huynh muốn làm gì? Không. . . . . .”

Nàng hoảng sợ phát hiện đang cỡi y phục trên người,một tay … khác nắm chặt cổ tay cô để cô không thể tránh thoát.

“Không! Thả ta!” Nàng sợ hãi mãnh liệt lắc đầu,phảng kháng muốn trốn khỏi hắn.

“Nếu như nàng sớm cầu xin ta,có lẽ ta còn sẽ xem xét,bất quá bây giờ quá muộn,nàng chọc giận ta,ta không thể dễ dàng bỏ qua nàng.”

Hoắc Tiểu Ngọc tức giận nắm chặt quả đấm,như mưa rơi đánh vào bộ ngực hắn,chỉ tiếc đối với hắn mà nói,quả đấm của nàng giống như miệng con muỗi, — một chút đau cũng không có.

“Cái đồ háo sắc! Bàn tay bẩn của huynh không biết chạm qua bao nhiêu nữ nhân,ta tuyệt sẽ không để huynh động vào ta!”

“Không thích tay bẩn thỉu của ta đυ.ng nàng? Khá lắm nữ nhân chanh chua như nàng rất hợp khẩu vị của ta,ta hôm nay không ăn nàng ta không cam lòng.”

“Tên mập chết bầm! Tên lợn tự đại!” Nàng giận nói không lựa lời.

“Mắng nữa đi,chờ chút nữa nàng sẽ mắng không được.”

Vẻ mặt hắn trở nên lãnh khốc âm trầm,da thịt toàn thân cứng ngắc chứng tỏ hắn tức giận,môi khêu gợi mím thành một đường,ánh mắt chăm chú ngó chừng nàng.

Nàng rốt cục hiểu nàng chọc giận một ác ma.

“Không! Nếu huynh động ta,ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho huynh.”

“Nàng cho rằng nàng đang ra lệnh cho ai? Ta là Lôi thiếu gia.” Trong mắt của hắn lóe tia gian tà,khóe miệng giương nụ cười tự tin bắt được con mồi.

“Cho dù huynh là Thiên hoàng Lão Tử,cũng đừng mong động được ta.”

“Phải không? Vậy thì thử một chút sao.”

“Không . . . . . .”

Hoắc Tiểu Ngọc muốn giãy dụa ngón tay của hắn bá đạo đặt lên ngục nàng,thậm chí dùng sức xoa bóp đầṳ ѵú nhỏ nhạy cảm.

Một dòng điện tê dại nhanh khó nói lên lời chóng xoẹt qua người nàng,đi tới bụng dưới của nàng,giữa hai chân không tự chủ tiết ra ái dịch ngọt ngào.

Trời ạ,thân thể của nàng tại sao trở nên kỳ quái?

Nóng quá, thật nóng,làm cho người ta muốn kêu ra tiếng.

Bất quá nàng kịp thời cắn môi dưới không để miệng bật ra rêи ɾỉ,đổi lấy bị hắn cười nhạo.

Lôi Hào đưa tay chậm rãi trượt vào giữa hai chân nàng,nàng vội vàng kẹp chặc hai chân,trừng to mắt hoảng sợ hỏi: Huynh. . . . . . huynh làm gì a?”

“Ta muốn để nàng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ du͙© vọиɠ,ta bảo đảm nàng sẽ rất thích .” Trên gương mặt anh tuấn treo nụ cười tà ác.

“Không!”

Hắn cười tà,bàn tay to không để ý nàng phản kháng kéo ra chân nàng sau đó đem đầu gối chống đỡ giữa hai chân,để cho nàng không thể kẹp lại hai chân,tiếp theo ngón tay thăm dò sâu vào giữa hai chân nàng.

“Chờ một chút. . . . . .” Nàng thét lên một tiếng.