Chương 15: Chương 15

“Huynh ..tên vô lại này!” Nàng căm giận hét một câu. Nhưng ngay sau đó lo lắng hỏi: “Huynh muốn làm gì?”

Nghe vậy trên mặt Lôi Hào chậm rãi nở nụ cười gian tà, “Ta muốn làm nàng hoàn toàn biến thành nữ nhân của ta”

“Không ——”

Hắn không để ý lời nàng,bàn tay to cầm thật chặc eo nhỏ,chuẩn bị đem khổng lồ của mình hướng về phía tràn đầy mật dịch dùng sức đâm vào——

“Cô nương muốn tìm ai?”

Canh giữ ở cửa tàng thư quán ngoài thư đồng A Cửu lớn tiếng hỏi,giống như báo cho Lôi Hào ở bên trong.

“Có người tới,ngươi đi mau.” Hoắc Tiểu Ngọc khẩn trương đẩy hắn.

Vạn nhất bị nhìn thấy,hậu quả nhất định sẽ tệ lắm,nàng sau này làm sau gặp người đây.

“Không! Ta dừng không được,ta muốn.”

Lôi Hào cố ý muốn tiếp tục động tác,nhưng bên ngoài lần nữa truyền đến thanh âm A Cửu,lần này lớn tiếng hơn.

“Cái gì? Ngươi nói chuyện quan trọng,nhất định phải tìm Hoắc cô nương sao?”

“Lôi Hào,coi như ta xin huynh.” Nàng gấp đến độ nước mắt sắp chảy xuống.

Đột nhiên một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến,mắt thấy người đi gần đến cửa,Lôi Hào thấp nguyền rủa một tiếng, không cam lòng nhưng phải buông cô ra đứng lên.

“Ta sẽ đến tìm nàng.”

Hắn bá đạo in một nụ hôn bảo đảm lên môi nàng,sau đó nắm y phục trốn trong góc.

Hoắc Tiểu Ngọc vội vội vàng vàng kéo tốt y phục,ngay cả mở miệng thở gấp cũng không kịp,liền thấy Đường Tiểu Mi xách cái giỏ đẩy cửa vào.

“Tiểu Ngọc,muội ở đâu?”

“Ta ở chỗ này.” Hoắc Tiểu Ngọc lớn tiếng đáp lại, ý đồ hấp dẫn chú ý của nàng,để tránh nàng tìm chung quanh không cẩn thận phát hiện Lôi Hào thì nguy rồi.

Quả nhiên,Đường Tiểu Mi lập tức đi theo tiếng nói phát ra,nhưng cách Hoắc Tiểu Ngọc mấy bước ngừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn áo nàng không ngay ngắn .

“Muội làm sao vậy? Tóc tai bù xù ?”

“Ách. . . . . . Muội sửa sang lại sách,nơi này tro bụi rất nhiều,làm sao có thể chỉnh tề sạch sẽ?” Nàng vội vàng tìm lấy cớ qua loa lãng tránh.

Đường Tiểu Mi không hoài nghi gật đầu, “Cũng đúng.”

Thấy nàng tin tưởng cớ vụng về của mình,Hoắc Tiểu Ngọc không khỏi thở phào nhẹ nhỏm,thừa dịp nàng không chú ý,len lén mắt liếc chỗ núp Lôi Hào .

Không bóng người,nói vậy hắn đã đi rồi.

Nguy hiểm thật! Hoắc Tiểu Ngọc thở mạnh một hơi.

“Tại sao?” Đường Tiểu Mi mày cau mày hỏi,không biết nàng tại sao than thở.

“Không có, không có.” Hoắc Tiểu Ngọc vội vàng lắc đầu,trong lòng có một thanh âm nho nhỏ không ngừng nhắc nhở nàng,tốt nhất cách xa nam nhân này một chút.

Tiếp theo,có lẽ vận khí nàng không tốt như vậy,và . . . .cũng không có kiên trì như thế.

***

Sáng hôm sau,Hoắc Tiểu Ngọc sắp xếp thu dọn túi y phục,chuẩn bị về nhà chịu đòn nhận tội.Nếu như phụ thân giận muốn gả nàng ra ngoài,nàng cũng sẽ không nói một câu.

Bởi vì nàng đã chết tâm

Không si tâm vọng tưởng muốn đi học,trở về biết điều lập gia đình.

Vừa mở cửa ra,Hoắc Tiểu Ngọc cúi đầu đi ra,nhưng đυ.ng vào một bức tường thịt cao lớn.

“A! Đau quá!”

“Dám đυ.ng Bổn thiếu gia,Hoắc Tiểu Ngọc,nàng không muốn sống?” Lôi Hào khẩu khí vẫn bá đạo chuyên chế như trước.

Hoắc Tiểu Ngọc vốn muốn mắng trở lại,nhưng ngay sau đó nghĩ mình phải về nhà,tốt nhất không nên ầm ĩ với người này,mới vừa dâng lên tức giận thoáng cái tiêu tan.

“Cút ngay,ta không có thời gian nói chuyện tào lao.” Nàng hữu khí vô lực đẩy ra hắn,sau khi phát hiện đẩy không ra,liền vòng qua người hắn.

“Chờ một chút.” Lôi Hào bắt được tay nàng,hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn chằm chằm túi quần áo trong tay nàng.

“Nàng mang theo túi y phục muốn làm gì?”

“Ai cần ngươi lo.”

“Đi nơi nào?”

“Ai cần ngươi lo.”

“Không đi học nữa sao?”

“Ai cần ngươi lo.”

“Muốn về nhà rồi?”

“Ai cần ngươi lo.”

“Nàng ——”

“Ai cần ngươi lo!” Hoắc Tiểu Ngọc hỏa lớn hét lớn, “Huynh cho huynh là ai mà quản nhiều thế?”