Chương 7: Người đàn ông thần bí
“Cô bé, nhìn chằm chằm anh như vậy là muốn quyến rũ anh sao?” Người đàn ông rửa tay xong, quay sang huýt sáo với cô.
Đuôi chân mày khẽ nhếch, mang theo chút ngả ngớn và có phần ngang ngạnh.
L*иg ngực Từ Du phập phồng dữ dội, không phải vì anh ta bắt chuyện, mà là giọng nói. Giọng nói người này vô cùng giống với chủ tiệm Trường Sinh, hay có thể nói là cùng một giọng.
“Anh... Anh không nhớ tôi?”
“Tại sao tôi phải nhớ cô? Chẳng lẽ quan hệ của chúng ta đã trên mức bình thường?” Người đàn ông nhướng mày, trêu chọc.
“Anh đừng hòng qua loa cho xong, tối hôm đó anh lừa tôi và bạn của tôi bán một năm tuổi thọ... Rốt cuộc anh là ai?” Từ Du lui về sau hai bước, cố lấy can đảm hỏi.
Cô không tin hai người có thể giống nhau đến mức này, trừ phi... là sinh đôi.
Người đàn ông nhếch nhếch khóe môi, cười gian, nói: “A? Thì ra cô từng tới tiệm Trường Sinh, còn bán tuổi thọ. Có điều, ngại quá, người mua tuổi thọ của cô là anh tôi, tôi không liên quan gì với chuyện của anh ấy.”
Quả nhiên là sinh đôi!
Từ Du trừng người đàn ông, nói như vậy, tiệm Trường Sinh kia thật sự không phải hư cấu, thật sự tồn tại. Mà cô, cũng thật sự từng bán một năm tuổi thọ!
Sống lưng cô bỗng nhiên lạnh toát, nếu người đàn ông ở tiệm Trường Sinh kia là yêu quái, vậy người đàn ông trước mặt này chắc chắn cũng vậy.
Vậy mà cô lại đang truy hỏi một con yêu quái?
“Ừm, cô có nghi vấn gì thì cứ đi tìm anh trai tôi đi, tôi không biết gì cả, bye bye…” Người đàn ông nháy mắt, đẩy cửa nhà vệ sinh một cái liền lủi ra ngoài.
“Đừng chạy!” Một bóng trắng nháy mắt từ trong nhà vệ sinh vọt ra theo, Viên Chỉ Hề đuổi theo nhanh như chớp, Từ Du hoảng sợ, tên nhóc này vừa rồi nghe lén bọn họ nói chuyện?
Cô khẽ nhíu mày, chuyện ở tiệm Trường Sinh cô chưa từng nói với ai, dù Viên Chỉ Hề tự xưng là thầy bắt yêu, nhưng cô chưa bao giờ tin. Nhưng hiện giờ tên nhóc này lại đuổi theo, cậu ta muốn làm gì?
Từ Du cũng bước nhanh đuổi theo, chỉ tiếc đều không thấy bóng dáng hai người, điều này khiến cô rất không an lòng.
Vì sao em trai chủ tiệm Trường Sinh lại xuất hiện ở đây? Người đàn ông này thật sự không biết việc của tiệm Trường Sinh sao? Hoặc là, anh ta tới đây cũng là để mua tuổi thọ của người khác?
Năm phút sau, Viên Chỉ Hề cuối cùng đã trở lại, đuổi theo lâu như vậy, cũng không thấy thở gấp, ngay cả mồ hôi cũng không thấy một giọt. Từ Du đột nhiên có chút tin tưởng cậu ta là thầy bắt yêu rồi.
“Thế nào?”
Viên Chỉ Hề lắc đầu, nhíu mày nói: “Tên yêu quái này công phu rất cao, không hề kém em. Nếu là chỗ không có người, em còn có thể cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp, nhưng ở đây thì không được, để hắn chạy mất rồi.”
“Chạy mất rồi thì thôi, dù sao điều chị muốn biết đã biết được một ít. Nói xem, em không nóng, không mệt sao?” Từ Du sờ sờ trán cậu ta, thật sự không có chút mồ hôi nào.
“Vì sao phải nóng, phải mệt?” Viên Chỉ Hề hỏi ngược lại cô, còn mang theo vẻ mặt vô tội.
Từ Du: “... Quên đi, coi như chị chưa nói. Chờ đã, vừa rồi em nói ‘tên yêu quái này’, em xác định anh ta thật sự là yêu quái?”
Cô biết việc của tiệm Trường Sinh, nghi ngờ thân phận người đàn ông này còn có thể hiểu, nhưng sao Viên Chỉ Hề lại nhìn ra được?
“Trên người hắn có một mùi không bình thường, đó không thể nào là mùi của con người.” Viên Chỉ Hề chăm chú, dường như nghĩ tới việc gì, lại nói: “Ông nội bảo em xuống núi, có lẽ chính là vì bắt tên yêu quái này.”
Đến cô còn cảm thấy ngại thay cho cậu, phải bắt yêu quái gì cũng không biết? Từ Du âm thầm khinh bỉ.
Có điều, yêu quái và bắt yêu, thật sự là quá hoang đường, người đàn ông kia rõ ràng là con người, chẳng lẽ là yêu hóa người?
“Chị, chị nói cho em một chút về việc của tiệm Trường Sinh đi, có lẽ em có thể giúp chị.” Viên Chỉ Hề nghiêng đầu, lại khôi phục vẻ mặt trước đây: “Khó khăn mà chị gặp phải hẳn là việc này đúng không?”
“Việc này để sau rồi nói, tiệc cưới sắp bắt đầu rồi, chúng ta ra đại sảnh đi.” Từ Du thở dài, việc của tiệm Trường Sinh là bí mật lớn nhất của cô, dù muốn nói thì cũng phải tìm cơ hội thích hợp.
Hai người ngồi ở đại sảnh không lâu, tiệc cưới liền chính thức bắt đầu. Từ đầu đến cuối không chỉ có thợ chụp ảnh chụp, còn có không ít người trẻ tuổi cầm di động live stream. Từ Du nhìn thấy cũng ngứa ngáy trong lòng, thầm nghĩ sau khi trở về có nên mở một kênh phát trực tiếp hay không. Có điều cô nghĩ một lát liền từ bỏ, cô không có sở trường gì, live stream về cái gì bây giờ? Viên Chỉ Hề sao?
Mở đầu tiệc cưới chính là mấy cô em lên nhảy múa làm nóng, khuấy động không khí hội trường. Ngay sau đó, người dẫn chương trình mới lên bục đọc diễn văn. Người dẫn chương trình ăn nói lưu loát, di dỏm, dáng vẻ đường hoàng, nghe anh ta nói chuyện cũng rất thú vị.
Dần dần, Từ Du cũng tạm quên đi chuyện vừa rồi, vô cùng hào hứng theo dõi nghi thức.
Lúc Chu Nhược Trăn đi lên sân khấu, hai mắt Từ Du tỏa sáng nhìn chằm chằm cô, trong lòng thầm chúc phúc. Chu Nhược Trăn tay ôm hoa tươi, từng bước một đi về phía chú rể, không khí hội trường nóng thêm vài phần.
“Thật lãng mạn.” Từ Du khẽ ngưỡng mộ.
“Có gì lãng mạn chứ? Đám cưới ở thôn bọn em mới gọi là lãng mạn...”
“Em im miệng.” Từ Du kịp thời cắt ngang Viên Chỉ Hề, tên nhóc kia liền mất hứng.
Viên Chỉ Hề không phục, trừng mắt liếc cô một cái, người thôn bọn họ làm đám cưới vốn cũng rất lãng mạn mà!
“Mời chú rể và cô dâu trao nhẫn cho nhau.”
Chu Nhược Trăn và Hạ Luân nhìn đối phương, vẻ mặt hạnh phúc rồi lấy nhẫn trên người ra, đeo cho đối phương.
“Nhẫn cưới là tín vật tình yêu của những người có tình, đeo nhẫn cưới sẽ khiến trái tim hai người có tình kết chặt với nhau...” Người dẫn chương trình nói lời chúc phúc, kết hợp với nhạc nền lãng mạn, thật sự khiến Từ Du cảm động.
Chu Nhược Trăn đã tìm được hạnh phúc của mình, cô mừng cho cô ấy.
Tiếp theo hai người lại cùng nhau rót rượu, uống chén rượu giao bôi. Mọi việc tiến hành xong, cuối cùng mời bố mẹ hai bên lên.
“Ý...” Viên Chỉ Hề bỗng nhiên khẽ hô một tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên sân khấu, vẻ mặt nghi hoặc.
“Em làm sao vậy?” Từ Du thuận miệng hỏi.
Viên Chỉ Hề: “Không có gì, có thể là nhìn lầm thôi.”
Từ Du lảm nhảm dạy bảo: “Sau này đừng thể hiện vẻ ngạc nhiên lố như vậy, ảnh hưởng người khác biết không? Đứa nhỏ như em mới từ trên núi xuống, sợ là không hiểu nhiều đạo lý đối nhân xử thế, có điều không sao, chờ sau khi trở về chị có thể dạy cho em, em cũng không cần cảm ơn chị đâu, chị đây coi việc giúp người làm niềm vui thôi...”
“Chị còn dông dài hơn cả mẹ em.” Viên Chỉ Hề nghe xong trợn mắt, vừa rồi cậu chỉ “Ý” một tiếng, Từ Du lại nói một tràng dài, rốt cuộc là ai đang làm ảnh hưởng đến người khác?
“Em còn tranh luận với chị, hừ, lần sau chị không dẫn em đi chơi nữa, em đúng là không có lương tâm. Hừ, lúc trước chị không nên mềm lòng giữ em lại, để em chết đói đầu đường cho rồi, em còn học người ta ăn xong không trả tiền, em nói xem em...”
Viên Chỉ Hề khổ sở che lỗ tai, cậu sai rồi, cậu thật sự sai rồi, đáng ra không nên hô một tiếng “Ý” kia.
Trên sân khấu, bố mẹ Chu Nhược Trăn đang phát biểu, hai ông bà đều là người bình thường, thời điểm này không khỏi có chút căng thẳng. Có điều, lời nói hết sức chân thành, Từ Du thấy khóe mắt Chu Nhược Trăn cũng đã ươn ướt.
Cô không khỏi nghĩ đến bố mẹ mình, căn bản là cả năm chỉ ở cùng nhau vài ngày, nếu nói về tình thân, thật sự là không có bao nhiêu. Thế nhưng đương nhiên, bố mẹ chưa bao giờ để cô thiếu thốn vật chất, cô học xong không đi làm ngay, cả ngày chơi bời lêu lổng cũng không trách mắng cô.
Từ Du khe khẽ nhếch khóe môi, thật ra bản thân như vậy đã tốt lắm rồi, tự do tự tại, lại không thiếu tiền tiêu.
“Tiếp theo mời bố mẹ chú rể lên phát biểu đôi lời.” Người dẫn chương trình tiến hành theo trình tự, chờ sau khi bố mẹ chú rể phát biểu, nghi thức sẽ kết thúc.