Chương 3

Tối hôm sau, Hứa Tâm

An đi đổ rác, sẵn tiện quét dọn sân vườn, đèn đường cách chỗ này khá xa, một chiếc đèn trong sân còn bị hỏng. Cô nghĩ bụng, đèn bị hỏng coi như

tiết kiệm được chút ít tiền điện, không cần thiết phải sửa. Lúc này

trong góc khuất khá tối, Hứa Tâm An đang quét dọn bỗng nhận thấy có một

ánh mắt đang quan sát mình.

Cô dừng mọi việc đang làm dở, giả vờ

lấy giỏ đựng rác rồi lập tức quay đầu. Ngay góc tường dường như có một

bóng người vụt biến mất. Nói vậy bởi Hứa Tâm An không hề nhìn thấy,

nhưng cô cảm giác được rất rõ ràng, liền nhìn xuống dưới đất, quả nhiên

có một cái bóng, đúng là có người!

Hứa Tâm An không suy nghĩ gì,

chỉ muốn chạy nhanh tới đó xem thực hư. Cô lấy cây chổi làm vũ khí, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, vụt tới đó nhưng lại không nhìn thấy ai.

Bức tường bên góc vườn tối om, yên lặng tĩnh mịch, không có lấy một bóng người.

Hứa Tâm An lùi mấy bước, cúi đầu nhìn cái bóng của mình. Đúng là có bóng,

nếu có người đứng ở đâu nhất định sẽ xuất hiện cái bóng như vậy, cô

không hề nhìn lầm.

Ôi má ơi, tự nhiên cô anh dung chạy tới đây

làm gì! Não úng nước rồi à! Nếu thật sự có yêu ma quỷ quái muốn hại chủ

tiệm Tìm Cái Chết thì đúng là cô tự chui đầu vào rọ. Kiểu gì cũng phải

hét lên một tiếng, đây là phản ứng và tố chất cơ bản khi gặp phải nguy

hiểm cơ mà.

Thôi rồi thôi rồi, cô chẳng những không có tố chất mà phản ứng cũng chậm chạp.

Hứa Tâm An phóng nhanh về nhà với tốc độ hệt như lúc nãy cô chạy tới góc khuất.

Vùa tới trước cửa nhà cô liền thở hổn hển, ngẫm lại thì thấy có gì đó không đúng. Không phải ma, ma không có bóng. Phải không? Dĩ nhiên là không

rồi. Dù sao thì trong sách hay trên ti-vi đều bảo như thế. Chẳng lẽ là

yêu quái? Nhưng nếu là yêu ma quỷ quái muốn hại chết chủ tiệm Tìm Cái

Chết thì lúc nãy đã có thể lấy mạng cô ngay tức thì, tại sao lại không

rat ay.

Hứa Tâm An vội chạy về quên cả việc đặt cây chổi về chỗ

cũ, cầm lăm lăm lao thẳng lên tầng hai. Trước khi lên lầu còn cố ý quay

đầu n hìn lại góc khuất kia lần nữa. Trời ơi, đúng là không có bóng

người nào cả. Lúc nãy thực sự gặp ma rồi, gặp ma rồi.

Cô cầm cây

chổi trong tay, sát khí đùng đùng đi thẳng tới trước mặt Tất Phương đang ngồi xem ti-vi trong phòng khách, còn chưa cất lời thì bỗng nhận ra

trông mình quá dữ dằn. Ừ, dữ thì cũng dữ rồi, phải bình tĩnh lại.

Tất Phương liếc nhìn cô, lên tiếng trước: “Gì thế, gặp ma à?”

“Ma không có bóng đúng không?”

Tất Phương nghĩ một hồi rồi đáp: “Có thể.”

Có, có thể, có thể? Hứa Tâm An lại nổi giận. là yêu quái cũng được, là thần cũng được, chuyện liên quan tới yêu ma quỷ quái, làm ơn trả lời một

cách chuyên môn hơn được không, “Có thể” là cái quái gì?

“Vậy khi nãy chính anh hù họa tôi đúng không?”

Hứa Tâm An thấy không thể bỏ qua giả thiết này, tiên sinh Tất Phương của

chúng ta vừa hay buồn chán, vừa hay nghịch ngợm lại rất gợi đòn, loại

chuyện như thế anh ta dư sức gây ra.

“An An à.” Tất Phương uể oải tựa vào sô-pha, với phong thái vô cùng đẹp trai tuấn tú, anh ta nghiêng đầu khép mắt thở dài: “Cô là loại người ra ngoài thì nhát mà về nhà thì ghê trong truyền thuyết đúng không?”

Hứa Tâm An chau mày, anh ta đang nói gì vậy, tổ lái đến đâu thế này? Hơn nữa An An là tên cho anh ta gọi à?

Tất Phương nhìn biểu cảm của cô, bật cười: “Rõ ràng cô bị hù dọa ở bên ngoài, sau đó mới chạy về nhà trút giận lên tôi.”

Hứa Tâm An lạnh mặt, anh ta đang đùa giỡn hay trêu chọc cô thế? Cô đang hỏi một vấn đề rất nghiêm túc cơ mà, “ra ngoài thì nhát về nhà thì ghê” là

cái quái gì không biết.

“Được rồi, được rồi.” Tất Phương ngồi thẳng người, “Cô nhìn thấy gì nào?”

“Cái bóng.”

Tất Phương học cách nghiêm mặt của cô, giả vờ kinh ngạc: “Ôi sợ quá đi mất!”

Lúc này Hứa Tâm An chỉ muốn cầm chổi đuổi anh ta ra khỏi nhà!

Cuối cùng Tất Phương cũng nói chuyện nghiêm túc: “Tôi không cảm nhận được yêu khí, nên có lẽ đó chỉ là một cái bóng mà thôi.”

“Nhưng phía sau góc khuất đó không có đường, tôi chạy tói đó thì không thấy

ai. Rõ ràng một giây trước tôi còn nhìn thấy một cái bóng.”

“Khoảng cách bao xa, chỉ một giây mà cô đã chạy tới đó rồi? Cô bấm giờ đấy à?”

“Đó không phải là trọng điểm được chứ?” Hứa Tâm An gần như phát điên.

“Trọng điểm là tôi không cảm nhận được yêu khí, lúc nãy tôi đã nói rồi.” Tất

Phương tỏ vẻ vô tội, nét mặt đó như đang nói: “Rõ ràng người nói nhảm

nãy giờ là cô!”.

“Anh có chắc đó không phải là yêu quái hoặc tà ma nào tới gần hãm hại chủ tiệm Tìm Cái Chết không?”

“Chắc. Tôi đã tạo kết giới ở phạm vi một dặm quanh cửa tiệm và ngôi nhà rồi,

nếu có yêu ma quỷ quái thần tiên không phải con người đi vào thì chắc

chắn tôi sẽ biết.”

Hứa Tâm An ngơ ngác, cuối cùng đã nhận ra

trọng điểm mới của chủ đề: “Xin hỏi vị thần này, sách lược cuat anh là

đợi hung thủ tới tận nơi hòng gϊếŧ tôi rồi anh sẽ thuận tay bắt hắn,

phải không?”

“Tuy không có văn bản báo cáo xác nhận nhưng giờ ngẫm lại thì đúng là tôi vẫn đang thực hiện phương án này.”

“Vậy xin hỏi vị thần này, anh có biết đối phương là ai không?”

“Tôi nói từ lâu rồi còn gì? Tôi không biết.”

“Vậy dù kẻ đó có là ai đi chăng nữa thì anh cũng đối phó được đúng không?”

“Nghe cô nói kìa, dù là thần tiên hay yêu ma cũng không có ai là vô địch, đương nhiên tôi không thể đánh thắng tất cả kẻ địch.”

“Thế sao anh không điều tra cho kĩ rồi chuẩn bị mọi thứ, lỡ đối thủ mạnh hơn anh, anh phải làm sao?”

“Chạy thôi. Đánh không thắng chẳng lẽ đứng yên đó chờ chết?”

Hứa Tâm An suýt rớt hàm, quả là nhát gan tới mức thẳng thắn hung hồn.

“Hơn nữa, không thắng được là không thắng được, biết sớm hay muộn thì có gì

khác nhau? Nên giờ mới cần cô tìm ra Nến Hồn chứ. Nếu kẻ đó còn chưa tới mà cô đã tìm ra Nến Hồn và câu thần chú rồi thì chẳng phải mọi người

đều đỡ phiền sao?”

Mọi người cái gì, rõ ràng chỉ có mình anh ta đỡ phiền!

Hứa Tâm An hết nói nổi vị thần trước mặt này, tức giận đùng đùng trở về khu vườn của mình. Nhất định phải kiếm việc gì đó để làm, nếu không cây

chổi của cô lại đập lên người Tất Phương mất. Bình tĩnh, nhất định phải

bình tĩnh, phải suy nghĩ kỹ lại. Đúng vậy, phải nhanh chóng tìm ra Nến

Hồn, nếu nó là sứ mệnh của gia tộc, vậy những bùa chú đó nhất định còn

trong đống sách cổ ở nhà. Bây giờ cô phải nhờ vá Tất Phương, đợi khi tìm được Nến Hồn và câu bùa chú, mọi chuyện sẽ khác thôi. Chẳng phải Nến

Hồn có thể tiêu diệt được tất cả thần tiên yêu ma sao? Kẻ nào dám đến

phá hoại cửa tiệm nhà cô, cô sẽ dùng Nến Hồn tiêu diệt kẻ đó.

Nghĩ thôi đã thấy khí thế bừng bừng rồi, có điều hiện thực rất tàn khốc. Tối đó Hứa Tâm An lại tới kho hàng tìm cả buổi, thu dọn một đống hộp cao ơi là cao mà vẫn không hề thấy bóng dáng của Nến Hồn đâu.

Đáng giận hơn là, khi cô đi hỏi Tất Phương lần nữa, cho dù anh ta không biết

chính xác hình dáng Nến Hồn của mỗi cửa tiệm ra sao, nhưng vẫn phải có

chút manh mối gì chứ. Linh Phù Hồn Hỏa gì gì của anh ta nhất định phải

có ký hiệu đặc biệt nào đó. Thần tiên bọn họ muốn tìm Nến Hồn trong đống nến bình thường cũng phải đánh dấu chứ, kiểu gì chẳng có cách.

Không ngờ lại có thật!

Tất Phương hung hồn nói ra một biện pháp “đơn giản và dễ làm”.

“Chỉ có chủ tiệm Tìm Cái Chết mới thắp sáng được Nến Hồn, tôi sẽ đốt toàn bộ nến trong nhà cô, câu nến cuối cùng còn sót lại chắc chắn là Nến Hồn.”

Hứa Tâm An: “…”

Đây là sáng kiến điên rồ gì thế! Hứa Tâm An lại cầm cây chổi đuổi đánh anh ta chạy nửa con phố.

Mấy hôm sau vẫn không xảy ra chuyện gì, nhưng Hứa Tâm An thấy bản thân càng ngày càng nghi ngờ đủ thứ. Có khi cô đổ rác, lúc đặt túi xuống đất liền nhìn thấy có ánh mắt nào đó đang nhìn mình đăm đăm, nhưng xoay người

lại thì chẳng thấy gì cả. Đôi lúc đi tới chỗ tối, tự nhiên thấy ớn lạnh

sống lưng, nhưng ngoái đầu xem phía sau lại chẳng có gì hết.

Cô không kể chuyện này với Tất Phương, miễn cho anh ta cười nhạo, cô cũng không muốn bị anh ta chọc giận.

Cha Hứa vẫn chưa hồi âm, lá thứ cảnh báo đầu tiên đã được gửi đi mười ngày

rồi, Hứa Tâm An hết sức lo lắng, song lại không thể nói ra, Tất Phương

không phải một người đáng để trút bầu tâm sự, cầu tái ngọc càng không,

cô cũng không muốn bạn bè phải lo lắng cùng mình. Cô tự an ủi bản thân,

dù sao cha luôn như vậy, sau khi cha ra khỏi vùng rừng rú khỉ ho cò gáy

nào đó sẽ gọi điện cho cô, chỉ là vấn đề thời gian thôi, không cần sốt

ruột.

Lại đợi thêm mấy ngày, vẫn chưa tìm ra Nến Hồn, cha cô cũng không gọi điện về, song Hứa Tâm An bỗng nảy ra một ý hay.

Lúc trước cô đúng là quá ngốc, sao lại bị Tất Phương bó hẹp tư duy cơ chứ.

Yêu ma quỷ quái đâu phải thứ gì xa lạ, hiện tại mạng Internet kết nối cả thế giới, công nghệ phát triển như thế rồi. Con người đã có thể lên

được mặt trắng, thống trị vũ trụ này. Ừ, tuy nói như thế có hơi lố,

nhưng không thể phủ nhận những thành tích đáng ngưỡng mộ của loài người, nên cô mà lên mạng tìm kiếm nhất định sẽ tìm được một gia tộc hàng ma

cực giỏi, hoặc pháp sư nào đó, bây giờ mọi người đều kinh doanh trên

mạng mà, biết đâu cô lại tìm được cao thủ giúp mình.

Vả lại tên

Tất Phương não cá vàng kia không nhớ những tiệm Tìm Cái Chết khác, nhưng chắc chắn các chủ tiệm Tìm Cái Chết kia phải biết anh ta. Còn năm gia

tộc nữa cơ mà. Cô lên mạng đăng tin, chỉ nói muốn tìm tiệm Tìm Cái Chết

và Nến Hồn. Nếu thật sự có chủ tiệm Tìm Cái Chết nào nhìn thấy, tự nhiên họ sẽ hiểu điều cô muốn nói.

Cô nên liên kết tất cả các chủ tiệm lại với nhau, thêm cả cao thủ hàng ma, mọi người đoàn kết lại đối phó

với hiểm nguy trước mắt này.

Đây không đơn thuần là vấn đề các

tiệm Tìm Cái Chết bị hãm hại, nếu yêu ma quỷ quái e sợ Nến Hồn đến vậy

thì e rằng đằng sau việc này còn âm mưu gì đó. Chưa biết chừng còn là kế hoạch hủy diệt nhân loại, khống chế địa cầu cũng nên, chẳng phải trong

phim ảnh đều vậy còn gì? Kẻ xấu diệt trừ chướng ngại trước chắc chắn là

có mục đích gì đó.

Người biết trên thế gian có tiệm Tìm Cái Chết

không nhiều, yêu ma muốn đối phó họ nhất địn phải có lai lịch ghê gớm,

may mà từ trước đến nay các cửa tiệm này đều không phô trương, cửa tiệm

của cô là ví dụ điển hình, khiêm tốn tới thất truyền pháp thuật hàng ma, đã đạt đến cảnh giới hoàn toàn không biết nhà mình là tiệm Tìm Cái

Chết.

Tóm lại biện pháp tốt nhất là tìm được người chung cảnh ngộ, đoàn kết lại với nhau.