Hứa Tâm An buồn bã đi về phòng mình lấy mắt kính dự phòng, cô nhớ mình để trong ngăn dưới tủ
áo song tìm cả buổi vẫn không tìm thấy nên rất bực bội, kéo hết ngăn này đến ngăn khác để tìm kiếm.
Lúc này Tất Phương cũng bước vào: “Này, lúc nãy tôi đùa thôi.”
“Cũng hài hước lắm.” Hứa Tâm An nhếch miệng, chẳng buồn nói chuyện phiếm với anh ta.
“Được rồi, chúng ta nghiêm túc nói chuyện nào. Cô thấy tôi rõ lắm là có ý gì?”
“Thì tôi bị cận đó, đáng ra không thể nhìn rõ như thế.”
“Ừ.”
Tất Phương hiểu rồi: “Mọi thứ khác đều không nhìn rõ?”
“Ừ.”
Hứa Tâm An chau mày, khẽ chu môi vì cơn tức trong lòng. Tất Phương nhìn
thấy cảnh tượng đó tự nhiên buồn cười, anh ta đã tưởng sẽ không tìm thấy cô gái hung dữ này nữa. Cũng may, cũng may… Anh ta giơ tay xoa đầu cô
gái đang cúi đầu lục lọi đồ đạc trong ngăn kéo tủ, hỏi: “Cô đang tìm gì
thế?”
“Mắt kính.”
‘Là thứ này à?” Anh ta cầm hộp kính bên góc tủ giơ lên.
“Á, đúng rồi.” Hứa Tâm An giành lấy, người cận thị tìm đồ đúng là khó khăn
mà. Đeo kính vào thật tuyệt, mọi thứ xung quanh tức thì rõ ràng. Tâm
trạng của Hứa Tâm An tốt hơn rất nhanh, thế giới cũng trở nên tươi đẹp
hơn.
Tất Phương thấy chỉ có vậy mà cô gái này cũng cười được, bèn cười theo.
Hứa Tâm An hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi có thể nhìn rõ mọi thứ xung
quanh rồi gỡ kính xuống, lấy khăn lau bề mặt kính rồi lại đeo lên, như
vậy càng nhìn rõ hơn. Khi lau xong, cô ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt của Tất Phương ở ngay trước mắt, đột nhiên cô nhớ ra: “Không liên quan tới
chuyện hôm nay.”
“Cái gì không liên quan?”
“Chuyện tôi có
thể nhìn rõ anh ấy. Tôi nhớ ra rồi, lần đầu tiên anh đến tiệm, tôi cũng
đang lau kính. Lúc đó tôi không để ý thôi, đang lau mắt kinh thì anh
bước vào, vậy mà tôi vẫn thấy rất rõ tướng mạo của anh.”
“Ừm.”
“Đẹp trai lóa mắt.” Hứa Tâm An bày ra bộ mặt khoa trương.
‘Ừm.”
“Tôi đang đùa thôi.” Tất Phương mặt không biểu cảm khiến Hứa Tâm An ngơ ngác, xem ra nên nhấn nhá câu nói hơn rồi.
Tất Phương bật cười lớn: “Câu này mới buồn cười này.”
Con người này đúng là đáng ghét mà, Hứa Tâm An giơ tay vỗ vào người anh ta.
Tất Phương vừa cười vừa nói: “Ai da.”
“Tôi đâu có mạnh tay đâu.” Hứa Tâm An trừng mắt, à, thật ra cũng không nhẹ chút nào.
Tất Phương lại bị cô chọc cười, Hứa Tâm An không thèm để ý tới anh ta,
người bị thần kinh cười cũng khác người. Cô ngồi luôn xuống đất, mặc anh ta cười cho đã.
Tất Phương cười xong cũng ngồi xuống, nhìn cô một hồi, hỏi: “Làm sao liên lạc được người đó?”
Hứa Tâm An kể hết đầu đuôi câu chuyện.
“Tại sao không nói cho tôi biết?” Tất Phương lại hỏi.
Hứa Tâm An cắn môi: “Không muốn anh chết.”
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Không ngờ lại như thế. Nhưng đây là lý do chính đáng mà, tại sao cô lại phải ngại khi nói ra chứ?
Tất Phương không truy hỏi, chỉ nói: “Chuyện cô có thể tâm ý tương thông với tôi rất kỳ lạ. Đây không phải vấn đề pháp lực, thần ma pháp lực cao
cường cũng chưa chắc làm được như vậy. Hai người có thể tâm ý tương
thông với nhau nhất định phải có quan hệ nào đó.”
Oa, nghe có vẻ mờ ám thật đấy. Hứa Tâm An ngẩng mặt lên, cô không thể dễ dàng đỏ mặt vì chuyện hiểu lầm này được.
“Ý anh nói chuyện đó giống như việc chúng ta gọi điện thoại đúng không?
Quan hệ giữa người nấu cơm và người ăn cơm cũng có thể đột phá mọi
chướng ngại mà, quan hệ đó còn khắng khít hơn việc trao đổi số điện
thoại nữa.”
Tất Phương phớt lờ dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô, hỏi: “Đừng nói là cô yêu tôi rồi đấy nhé?”
Hứa Tâm An vừa đờ mặt ra vừa giơ tay chỉ, rất có khí thế: “Câu này buồn
cười ghê.” Cô nhảy lên, đúng là không thể tiếp tục nói chuyện được nữa,
nên đi ra ngoài thì hơn.
“Chẳng lẽ do tôi yêu cô?” Tất Phương nghi ngờ hỏi tiếp.
“Ầm” một tiếng, Hứa Tâm An Văn Âm phải cánh cửa.
Hôm nay nghe nhiều tin sốc quá!!!
“Phản ứng này của cô là kích động khi nhận ra rằng cô yêu tôi, hay là kích
động khi không ngờ tôi lại phát hiện ra tâm ý của cô?”
Cô có tâm ý gì chứ? Hứa Tâm An thật sự rất muốn than một bài, thần linh ơi, mau thu phục tên yêu quái này đi, anh ta lại mặt dày tự luyến kìa thần linh ơi.
Tất Phương – người gánh trên vai hai thân phận: Thần và Yêu không hề phát
hiện ra tâm tư của cô gái phía trước, anh ta theo phía sau, đeo bám dai
dẳng truy hỏi: “Vậy thật sự là sao?”
“Vị thần này.” Hứa Tâm An
quay phắt người, nắm chặt đôi tay của Tất Phương, thành khẩn nói: “Đánh
anh không chết là lỗi của tôi, anh đại nhân đại lượng, tha lỗi cho tôi.”
Tất Phương vừa chau mày vừa dè bỉu cô: “Cô đánh trống lảng gượng gạo quá đó.”
“Không không, vị thần này, anh hiểu lầm rồi. Tôi không hề đánh trống lảng, lúc nãy tôi chỉ tự chế nhạo bản thân và phản bác thôi. Tinh túy trong văn
hóa ngôn ngữ của loài người anh vẫn chưa thể lĩnh hội hết được đâu.” Hứa Tâm An cười rất giả tạo: “Nói gì thì nói, vị thần này, anh có từng suy
nghĩ rằng việc đi tìm cái chết của anh vừa tiêu cực lại thiếu lành mạnh
không, đó là biểu hiện của người có tâm lý bệnh hoạn.” Đây mới là đánh
trống lảng đó, thần à.
Vị thần nào đó vẫn chưa lĩnh hội được, trả lời vấn đề của cô bằng một lý luận phiến diện.
“Con người các cô tìm đến cái chết mới là tiêu cực và thiếu lành mạnh, cuộc
sống ngắn ngủi mà không biết trân trọng. Còn tôi thì không như thế, tôi
đã trải qua ngàn năm, nhìn thấu hết sự biến đổi trên thế gian, sự vĩnh
hằng chẳng hề có ý nghĩa gì với cuộc sống. Chuyện đó cô hiểu không?”
Hứa Tâm An đang định phản bác, không ngờ Tất Phương lại cướp lời: “Cô không hiểu. Cũng không thể trách cô được, nỗi lòng và suy nghĩ đó của kẻ
trường sinh bất lão, loài người các cô không thể thấu hiểu được đâu. Cô
nói xem cái chết có còn là tiêu cực nữa không?”
Hứa Tâm An nghẹn
lời, nhất thời không nghĩ ra được câu nào đáp trả lại. Vị thần này đã
sống không hề uổng phí những năm tháng qua, rất biết nói chuyện đấy. Cô
vẫn thấy lời anh ta nói không đúng, tuy nhiên không biết chỗ nào không
phải, đáp lại thế nào thì tạm thời cô chưa nghĩ ra,
Hứa Tâm An không phục.
Tối đó cô nằm trên giường cố gắng suy nghĩ không thôi, đột nhiên trong đầu
lóe sáng, cô nghĩ ra rồi. Hứa Tâm An nhảy cẫng lên lao về phía phòng ngủ của Tất Phương, cô gõ cửa rồi mới mở cửa bước vào, vừa thấy Tất Phương
vẫn ngồi trên gường chưa đi ngủ thì nhanh miệng nói: “Tất Phương, tôi
nghĩ ra rồi. Cái tính xấu tham luyến vẫn còn phát triển trên người anh
đấy, anh chết như thế thì vô trách nhiệm quá đi thôi.”
Tất Phương ngơ ngác.
“Anh nghĩ thử xem, anh tham ăn nè. Còn tự luyến nữa. Tự luyến là gì, tham
lam hư vinh. Anh cũng rất lười, lười là thế nào? Ham muốn an lạc. Anh
xem, anh tham lam cỡ nào, anh không thể chết, nhất định phải chiến đấu
tới cùng với những tính xấu đó thì cuộc sống mới có ý nghĩa.”
Tất Phương liếc cô, cả buổi mới thốt ra một câu: “Cô đánh giá tôi cao quá.”
“Không không, đây chỉ là hiểu lầm.” Hứa Tâm An nói: “Anh để tôi nói hết đã.
Anh thử nghĩ xem, trên đời này có những kẻ xấu như Ngô Xuyên, hắn biết
pháp thuật, gϊếŧ người làm chuyện xấu, trong khi anh lại có bản lĩnh đối phó hắn ta, cứu người tốt.” Cô vỗ ngực, tự nhận mình chính là người
tốt.
“Năng lực của anh có thể giúp đỡ rất nhiều người tốt, có thể diệt trừ rất nhiều người xuất. Đây chính là ý nghĩa của cuộc sống.” Hứa Tâm An bổ sung: “Điểm này mới là đánh giá cao, những lời ban nãy đều là chê bai.”
Tất Phương lại liếc cô, Hứa Tâm An ngớ lơ, tiếp tục
nói: “Nên đừng tìm tiệm Tìm Cái Chết đều cầu chết mà hãy làm một vị thần tích cực và lạc quan đi. Tôi đã nói xong, ngủ ngon nhé!”
Hứa Tâm An đóng cửa chạy về phòng mình.
Trút được một tràng dài như vậy đúng là thoải mái lắm, Hứa Tâm An đắp chăn
định ngủ một giấc ngon lành chợt có tiếng gõ cửa, sau đó cửa mở ra. Tất
Phương đứng trước cửa phòng cô.
“Người tốt rồi cũng thành kẻ xấu, kẻ xấu cũng có thể thay đổi bản thân, không có người tốt tuyệt đối cũng không có kẻ xấu mãi mãi. Nên mới có pháp luật, có quy định, có tiêu
chuẩn đạo đức. Kẻ xấu luôn luôn tồn tại, ngày xưa có, bây giờ có, sau
này vẫn sẽ có, không phải người này thì là kẻ khác. Từ thuở ban sơ, đã
tồn tại những thứ như vậy rồi, đây cũng là điều vĩnh hằng không thể thay đổi trong thế gian này, vì thế sự tồn tại của thần không thay đổi được
gì cả. Nói nhiều như vậy cô có hiểu không?”
Hứa Tâm An định lên
tiếng lại bị Tất Phương cắt ngang: “Cô không hiểu, cũng không thể trách
cô. Nỗi lòng và suy nghĩ đó của kẻ trường sinh bất lão, loài người các
cô không thấu hiểu được đâu, ngủ ngon nhé!”
Tất Phương nói xong đóng cửa đi mất.
Hứa Tâm An ngơ ngác, lại bị chặn họng, như vậy làm sao ngủ ngon được chứ.
Hứa Tâm An nghĩ cả buổi, lại chạy sang đó,
“Quả thật trên đời luôn tồn tại thiện ác đối lập, nhưng chuyện đó không ngăn được việc anh trừ gian diệt bạo. Người có năng lực thì phải có trách
nhiệm, mỗi thứ mà cuộc sống ban cho anh đều có ý nghĩa cả. Anh nên theo
đuổi nó mới phải.”
“Tại sao tôi phải nhận nó chứ? Chẳng phải cô chê tôi lười biếng sao? Lười cũng là một sự theo đuổi tích cực.”
“…”
Hứa Tâm An lại cứng họng, cô nghĩ một hồi, lúc nãy quả thật nói không đúng, thế là lại chạy sang nói tiếp.
“Chết rồi thì không thể ăn món ngon được nữa.” - Chiêu này chắc là hiệu nghiệm nhỉ?
“Chết cũng chết rồi, ai còn nhớ đến ăn uống.”
“…”
Hứa Tâm An lại cứng họng. Một lát sau, cô lại dựng cờ khua trống, chạy vào phòng Tất Phương lần nữa.
“Anh nghĩ thử xem, nếu anh thật sự chết đi, thế gian này sẽ không còn người
đẹp trai như anh để ngắm nữa rồi.” – Khiến anh ta thỏa mãn chút hư vinh
của mình có thể giúp anh ta tích cực đối diện với cuộc sống không nhỉ?
“Nên cô thật sự đã yêu tôi rồi đúng không?”
“…”
“Không ngờ tôi chịu đựng ngồi nghe cô nói nhảm lâu như thế, chẳng lẽ tôi cũng lại yêu cô rồi?”
“…”
Hứa Tâm An lại muốn ngẩng đầu than thở, việc gì dùng từ “lại” làm chi, ai mà thèm yêu anh chứ.
“Thôi bỏ đi, anh chết đi cho rồi.” Hứa Tâm An vẫy tay, quay về phòng ngủ.
Không biết não mình úng bao nhiêu lít nước mới hết lời khuyên anh ta như thế, nhất định do hôm nay cô chịu nhiều kinh hãi quá, nên mới ngốc vậy. Đi
ngủ thôi!
Hôm sau Hứa Tâm An thức dậy với đôi mắt gấu trúc, cả đẻm ngủ không ngon, chắc vì bị vị thần nào đó hù dọa mà ra.
Hứa Tâm An uể oải, trưng bộ mặt khó coi tới bàn ăn sáng.
Tất Phương đang vui vẻ ăn cháo trắng thịt nạc, trứng muối với bánh quẩy, khuôn mặt vô cùng hạnh phúc.
Hứa Tâm An nhìn dáng vẻ đó thì bao nhiêu khó chịu cũng tan theo mây khói.
Thôi bỏ đi, tính toán với anh ta làm gì. Có lẽ anh ta nói đúng, nỗi lòng và suy nghĩ của kẻ trường sinh bất lão ấy cô không thể thấu hiểu được,
cũng có thể anh ta đơn giản nên dễ thỏa mãn. Đúng như những gì anh ta
nói, mọi thứ như vậy, là quá đủ rồi, chỉ cần như thế thôi.
Nhưng cô vẫn thấy đáng tiếc.
“Tôi nói cô nghe này, tôi thấy mình không yêu cô.” Tất Phương đột nhiên nói.
Hứa Tâm An nhếch miệng, được thôi, chẳng có gì đáng tiếc cả.