Chương 4-3

“Anh mau đến đây! Nơi này sắp sập rồi.” Hứa Tâm An lớn tiếng nói, vừa nói vừa nhanh chóng lùi về sau, hình như là nhảy lên bậc thang. Sàn gỗ tiếp tục nứt ra, cầu

thang cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tương tự.

“Nhảy qua cửa sổ!”

“Cái gì?”

“Cửa sổ!”

Hứa Tâm An vừa lui về sau vừa hoảng hốt nhìn xung quanh, gác lửng có một

cửa sổ họa tiết hoa văn, Cô mặc kệ tất cả lao về phía đó, ở phía sau dấy lên một loạt tiếng động, mặt sàn và cầu thang đều sập xuống. Hứa Tâm An lấy hết sức lực, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa sổ ra. Bên ngoài là một

mảng trắng xóa, không thấy đáy, sâu không tưởng nổi.

“Nhảy đi!”

Tất Phương hét lớn. Hứa Tâm An không do dự nữa liền nhảy xuổng. Tiếng ầm ầm vang lên liên hồi ở phía sau, mọi thứ sập hết rồi.

Hứa Tâm An chỉ cảm thấy như mình rơi xuống một vực sâu không đáy, cô hét lên…

“Bụp”, cô rơi xuống một tấm thảm lông vừa mềm lại vừa rắn chắc. Hứa Tâm An kinh ngạc, cô nhìn thấy…

Cô đang ngồi trên một con chim khổng lồ.

Một con chim khổng lồ! Cô thấy mình có thể chạy bộ trên lưng của nó, cánh

của nó rất lớn không nhìn thấy viền. Hứa Tâm An kinh ngạc, ngơ ngác ngồi thừ người ra.

Quan sát kĩ thấy bộ lông của con chim này ngoài

màu xanh đen còn xen lẫn những phiến lông màu nâu đỏ, vô cùng diễm lệ.

Khi nó giang cánh ra, màu nâu xen đỏ ánh lên rạng ngời và chói mắt. Hứa

Tâm An ngơ ngẩn ngồi trên lưng chim hóng gió trời, mặc nó đưa mình bay

lượn, cuối cùng tiếng gió vi vu bên tai cũng kéo cô về thực tại.

“Cô ồn quá đấy!” Là giọng nói của Tất Phương.

Hứa Tâm An không dám chắc, cô đưa tay sờ vào bộ lông của con chim khổng lồ dưới thân mình hỏi: “Là anh sao? Tất Phương?”

“Là tôi.”

“Đây là nguyên hình của anh? Không ngờ hắn có hẳn hai cánh.” Trong truyền thuyết mô tả Điểu tinh chỉ có một cánh thôi, hư cấu à?

“Cho phép cô được khóc trước vẻ đẹp rực rỡ của tôi.”

Hứa Tâm An đang chuẩn bị nói: “Tôi không thèm khóc”, lại phát hiện nước mắt của mình đã rơi xuống từ khi nào rồi. Thế là cô òa lên, nằm gục trên

lưng của Tất Phương lau nước mắt: “Thật sự là anh sao, đẹp trai quá đi.” Thật ra cô có thấy mặt đâu, hơn nữa cô cũng thấy mặt của một con chim

thì chẳng có chỗ nào đẹp cả, “Không phải tôi khóc vì vẻ đẹp của anh, tôi thấy anh tự tin quá nên mới khóc đó.”

“…”

Tất Phương im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc hỏi: “Tôi ném cô xuống nhé, cô không phản đối chứ?”

Hứa Tâm An lại nghiêm túc hỏi lại: “Anh có thể thu nhỏ lại không? Bay giữa

bầu trời lại không có dây an toàn, tôi thấy bất an. Anh thu nhỏ lại, tôi có thể ôm chặt cổ anh.”

“…” Tất Phương lại im lặng rồi nói: “Cô gái à, cô còn có thể ngạo mạn hơn nữa không?”

“Mau thu nhỏ đi, tôi muốn ôm cổ anh.” Sau đó cô còn bổ sung thêm một câu: “Anh bay chậm một chút được không?”

“…”

Trong lòng vị thần nào đó thoáng đấu tranh một hồi, lúc sau bất chợt thu nhỏ

lại cũng bay chậm dần, nhưng cả buổi vẫn không nói chuyện. Hứa Tâm An

yên tâm ôm chặt cổ vị thần này, “Tôi biết đối đáp thế này rất khó, anh

không nghĩ ra được câu nào thì không cần miễn cưỡng phản bác lại tôi.

Bây giờ tâm trạng của tôi rất tốt, lát nữa chúng ra nói chuyện sau nhé.”

“Ai thèm nói chuyện với cô.” Tất Phương dường như mất kiên nhẫn: “Tôi đang

nghĩ nên bắt cô làm món gò. Nhà hết đồ ăn rồi. Cô còn nhớ không vậy?”

“…”

Cô nhớ chứ, bây giờ tâm trạng của cô tốt hơn nhiều lắm, cô để ý thấy Tất Phương không bay xa mà đang xoay vòng.

Anh ta cõng cô bay mấy lượt xung quanh tầng lầu đó, cảnh vật xung quanh dần dần trở lại bình thường. Hứa Tâm An biết đó là dấu hiệu chứng tỏ phép

thuật của Ngô Xuyên trên người cô đang dần tan biến. Thì ra chỗ ấy là

một tòa nhà cũ kĩ, nhìn có vẻ như nằm ở ngoại ô, co cây có núi, tuy

nhiên Hứa Tâm An không biết cụ thể mình đang ở đâu, cũng không nhìn rõ

được cảnh vật xung quanh.

“Tất Phương, tôi bị rơi mất mắt kính rồi.” Giọng nói chẳng khác gì đứa bé chịu ấm ức.

“Muốn trở lại đó tìm không?” Tất Phương hỏi cô, “Có lẽ còn nằm ở gác lửng trong nhà ấy.”

Hứa Tâm An lắc đầu lia lịa, không muốn trở vào nơi quỷ quái đó chút nào.

“Tôi muốn về nhà.”

“Được, tôi đưa cô về nhà.”

Tất Phương tiếp tục bay, Hứa Tâm An nghe tiếng gió vi vu bên tai, ôm chặt

cổ Tất Phương, vừa thả lỏng tinh thần cô liền thấy mỏi mệt hơn lúc nào

hết, cũng chả biết mình thϊếp đi từ lúc nào. Lúc mở mắt cô đã thấy mình

đã ở trong nhà rồi, Tất Phương đang chuẩn bị bế cô đặt trên sô-pha. Thấy cô mở mắt, anh ta liền hỏi: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm.” Cô vẫn còn hơi mơ màng.

“Tỉnh rồi thì tốt, không cần bế nữa.” Tất Phương không hề do dự vứt cô xuống, anh ta còn dang cánh tay thả lỏng: “Cô cũng không nhẹ nhỉ?”

Hứa

Tâm An tỉnh táo hẳn, đúng là cô đang ở nhà mình, người kia đúng là Tất

Phương. Cái cảm giác muốn đấm ai đó thật quá đỗi quen thuộc.

Thoát chết trong gang tấc. Cô về nhà rồi!

Hứa Tâm An lao đến ôm chặt lấy Tất Phương.

Tất Phương cũng dịu dàng vòng tay ôm cô, khẽ vuốt ve đỉnh đầu cô an ủi,

nhưng miệng lại nói: “Tôi nói cô nghe này, đừng thừa dịp sờ mó thân thể

tôi.”

Mặc kệ! Hứa Tâm An còn siết chặt hơn thêm nữa, đã thoát khỏi hiểm nguy rồi, bỗng dưng lúc này cô thấy sợ hãi.

“Nếu tôi không nhảy xuống thì sẽ thế nào?”

“Nếu cô bị rơi xuống lỗ hổng trong căn nhà đó thì sẽ bị đưa đến một nơi

khác, tôi lại phải tìm kiếm từ đầu, trong khi tình trạng của cô ngày

càng bất ổn. Tôi đã nói rồi, những xúc cảm như mệt mỏi, sợ sệt sẽ làm

giảm ý chí của cô, như vậy hắn ta sẽ dễ dàng đoạt được hồn phách của

cô.”

“Đoạt hồn phách của tôi làm gì?”

“Có thể để tu luyện, biến nó thành của mình, hoặc tăng cường pháp lực gì đó.”

Hứa Tâm An ngơ ngac: “Còn có chuyện thế nữa à? Giống như những việc lấy âm

bù dương, ăn thịt đồng nam đồng nữ để trường sinh bất lão như trong tiểu huyết hay đề cập sao?”

“Giống vậy đó. Trong giới thần ma cũng có những chuyện như thế, có điều không phải hồn nào cũng có hiệu quả. Hồn

phách của yêu quái hạ đẳng không có ích với thần, pháp lực càng mạnh thì càng có lợi, nhưng còn phải xem xét tới mặt giống loài nữa. Ví dụ tôi

nuốt hồn phách của ma quái thuộc hệ thủy thì pháp lực của tôi không thể

tăng lên, hiệu quả chỉ như ăn vitamin thôi. Những chuyện như vậy luôn bị khinh thường nên rất ít người làm, lỡ làm rồi mà bị phát hiện thì sẽ bị tiêu diệt.”

Hứa Tâm An nghĩ đến những chuyện Ngô Xuyên làm với

mình: “Anh ta đã kiểm tra tôi, nói là năng lực linh hồn của tôi rất

mạnh, còn nói năng lực linh hồn của chủ tiệm Tìm Cái Chết đều rất mạnh.” Hứa Tâm An ngẫm nghĩ, đưa ra suy đoán: “Nói không chừng, những vụ án

kia đều do anh ta gây ra chứ không phải yêu ma. Anh ta muốn đoạt hồn

phách của chủ tiệm Tìm Cái Chết, mục tiêu của anh ta không phải Nến

Hồn.”

Hứa Tâm An buông Tất Phương ra, đi đi lại lại trong phòng khách, càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình không sai.

“Anh ta nắm rõ chuyện của tiệm Tìm Cái Chết, còn biết chuyện chỉ có chủ tiệm mới có thể đốt cháy Nến Hồn, nên có cướp Nến Hồn của người khác cũng

không có lợi ích gì cho anh ta. Nếu anh ta không nói dối về chuyện tiệm

Tìm Cái Chết, vậy chắc chắn anh ta có Nến Hồn của riêng mình. Bất luận

đúng hay sau thì Nến Hồn của các nhà khác cũng chẳng có ích với anh ta.

Thứ anh ta muốn chính là năng lực linh hồn mạnh nhất. Anh ta hút năng

lực linh hồn để tăng cừơng pháp lực gì đó cho bản thân.”

Tất Phương ngồi trên sô-pha nhìn cô, cô gái này đúng là thú vị, vừa mới thoát khỏi cái chết đã phấn chấn như thế.

Hứa Tâm An tiếp tục phân tích: “Có lẽ những vụ án đó đều do anh ta gây ra,

nên mới bảo tôi xóa bài viết. Anh ta không muốn người khác chú ý đến

chuyện này, nếu tiếp tục truy cứu anh ta sẽ bại lộ. Rồi anh ta kiểm tra

năng lực linh hồn của tôi, sau khi xác định tôi có ích mới dẫn tôi đi,

nhốt tôi trong kết giới hòng đoạt năng lực linh hồn của tôi.”

“Thật ra là hắn ra quá cẩn thận nên cuối cùng xôi hỏng bỏng không. Nếu hắn ta thẳng tay bóp cổ cô, nhằm lúc giữa ngưỡng sống chết, ý thức của cô mơ

hồ nhất sẽ dễ dàng đoạt lấy hồn phách.” Tất Phương lạnh lùng nói.

“Cảm ơn ý kiến chuyên môn của anh.” Hứa Tâm An không còn lòng dạ nào đáp lại.

Tất Phương nhún vai: “Sự thật là thế mà, hoặc có lẽ hắn sợ cô phản kháng sẽ để lại manh mối trên vết thương.”

“Không đúng.” Hứa Tâm An nhớ đến chuyện khi sáng: “Anh ta không bóp cổ tôi bởi vì định chuốc thuốc tôi. Lúc nãy chính anh cũng nói, khi ý thức mơ hồ

thì ý niệm sẽ trở nên yếu ớt, lúc ấy sẽ dễ dàng đoạt lấy hồn tôi hơn,

đúng không? Vậy cốc nước đó nhất định có vấn đề. Anh ta nghĩ mọi cách dụ dỗ tôi uống thêm nước.” Nói đến nước cô liền thấy hơi khát, quay đầu

định đi rót nước mới phát hiện ra một chuyện rất quan trọng – Cô không

đeo kính, chẳng trách mọi thứ trong nhà đều mơ hồ.

“Tôi đi lấy mắt kính dự phòng.” Cô vừa nói vừa đi về phía phòng mình.

Đi được vài bước đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô đứng yên tại chỗ, chầm chậm xoay người.

Quả nhiên.

Nhìn về hướng sô-pha, cô chỉ thấy Tất Phương là rõ mồn một, những vật khác

đều mơ mơ hồ hồ do cô không đeo kính. Cô thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.

“Sao thế?” Anh ta hỏi.

Hứa Tâm An mở to miệng, không che giấu nỗi kinh ngạc: “Tất Phương, tôi thấy anh rõ lắm.”

“Ý cô muốn nói đến vẻ ngoài anh tuấn hay nội hàm sâu sắc của tôi?”

Hứa Tâm An đờ mặt ra: “Không có gì mắc cười cả.”

Tất Phương dang rộng hai tay: “Là cô nói đó, thấy tôi rõ mồn một.”

Đúng là không thể đứng đắn nổi, Hứa Tâm An thở dài: “Có lẽ sự tự tin của anh làm mờ mắt của tôi rồi.”