Chương 53: Tôi làm đại sư huynh

“Đại sư huynh, đại sư huynh, không được rồi, sư phụ bị người Thanh Giản Tông bắt đi mất rồi!"

Lục Thận Hành nằm trên giường bỗng nhiên mở to mắt, cửa gỗ run rẩy bị một trận gió mạnh mẽ mở tung, trong phút chốc, một khối thịt đã chắn ngang ở cửa.

Người tới là một thiếu niên vẻ mặt chân chất, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc một thân trường bào xanh lá, thân hình mập mạp chắc nịch, mặt trắng cổ ngắn như đầu củ cải mới ra lò. Cậu nhóc hồng hộc thở dốc, lắp bắp hoảng sợ la ầm, “Đại...đại sư huynh, không được rồi!”

Lục Thận Hành nhanh chóng thu thập ký ức của thân thể này. Bạch Phong Khởi, thiếu gia được nuông chiều từ bé của Bạch gia. Đồ tới duỗi tay cơm tới há mồm, sống nhàn nhã qua ngày đã lâu rồi, cho tới khi người này bắt đầu gây chuyện sinh sự. Người này tính tình kỳ quái, cho rằng mấy vị tiên sinh dạy mình đều là kẻ ngốc, lại chạy đi tìm mấy cao nhân tu luyện cổ thuật huyền hư bên ngoài. Làm mấy chuyện như tay không nhúng chảo dầu, điều gió khiển sóng hay mấy thứ linh tinh kỳ quái khác, tự nhận là cốt cách thanh kỳ thì liền thật sự là thanh kỳ thật.(*)

(*) nguyên đoạn này khoai quá t phải chém một ít ấy, không hiểu lắm hic, diễn đạt cũng còn lủng củng lắm sau này hoàn chắc t sẽ beta lại nha😞

Bạch Phong Khởi bị cuốn vào, sống chết muốn tu đạo thành tiên, trường sinh bất tử. Bạch gia không cách nào trị được hắn, mắng không được đánh không xong. Họ chỉ có thể nghĩ biện pháp phái người đi ra ngoài tìm tông môn thích hợp, điều kiện là gần nhà, còn lại không quan trọng. Cấp cho vị tiểu tổ tông này một cái biệt viện để ở, cầu cho hắn sớm thấy hết mới mẻ mà bỏ về.

Sau khi Bạch gia bỏ ra một số tiền lớn, Bạch Phong Khởi gia nhập Hành Dương Tông, thành đại đệ tử của Vạn Quán Khiên, truyền nhân đời thứ 18.

Bạch Phong Khởi làm đại sư huynh hơn 10 năm. Hắn trước mặt chúng sư đệ vẫn luôn ít nói ít cười, cao lãnh không thể xâm phạm, tích chữ như vàng, tóm lại là làm màu thì giỏi.

Giữa hàng mày Lục Thận Hành đã phủ một tầng sương mù dày đặc. Hắn không biết được nguyên chủ lần này là mục tiêu nhiệm vụ, nhân vật chính, pháo hôi hay là người qua đường Giáp. Hắn nhắm mắt, "Đi tìm nhị sư huynh.”

Thiếu niên kia nuốt khan, lí nhí trả lời: " “Nhị sư huynh cũng bị Thanh Giản Tông bắt.”

Lục Thận Hành nhấc mắt, ánh mắt sắc bén đảo qua, tựa hai thanh phi đao chém sắt như bùn, "Vậy sao không nói một lần luôn đi?"

Hắn dựa vào trí nhớ của Bạch Phong Khởi biết thằng nhỏ mập đang run rẩy, khϊếp sợ trước mặt mình chính là tam sư đệ Khương Vọng Sơ, là đứa trẻ mồ côi bị Vạn Quán Khiên mang về đây. Thằng nhỏ cũng không có thành tựu gì lớn, không chăm chỉ tu luyện cũng chẳng có ước mơ gì to lớn, càng không làm được mấy chuyện đua đòi tranh giành quyền lợi, chỉ thích ăn.

Hẳn là không phải mục tiêu của hắn, Lục Thận Hành âm thầm kết luận.

"Ồ.” Khương Vọng Sơ cái hiểu cái không.

Sau đó Lục Thận Hành nhìn cậu hai chân nhỏ lại núc ních của cậu nhóc bước ra ngoài, rồi lại đi vào, nghiêm túc nói: "Đại sư huynh, sư phụ và nhị sư huynh đều bị người Thanh Giản Tông bắt đi rồi!"

"..." Khóe miệng Lục Thận Hành co giật.

Khương Vọng Sơ vô tội đứng tại chỗ. Cậu nhóc duỗi tay ngoáy mũi, trong đầu hình thành hai luồn suy nghĩ tách bạch. Một bên là lo lắng tình hình của sư phó và nhị sư huynh, bên kia là tự hỏi tối nay ăn cái gì, nướng khoai lang hay đi nhặt trứng gà.

"Tiểu sư đệ đâu?" Lục Thận Hành đột nhiên hỏi, “Cũng bị bắt rồi?”

Trừ nhị sư đệ Lưu Dương bị bắt ra, còn một tiểu sư đệ nữa tên Ninh Khuyết. Thân thế hai người này trong trí nhớ nguyên chủ chẳng có bao nhiêu, chỉ biết là đều được nhặt về. Lục Thận Hành nghĩ tiểu sư đệ Ninh Khuyết kia hình như có người anh em tên Vô Lạm.

“Không…… Không có.” Khương Vọng Sơ nghĩ nghĩ nói, “Hẳn là tiểu sư đệ đang ở vườn thuốc sau núi."

Tiểu sư đệ còn không chẳng bằng mình nữa, lá gan nhỏ, đến chuột cũng sợ, có đi tìm cũng vô dụng. Khương Vọng Sơ cực kỳ tự nhiên lấy ngón tay vừa móc mũi lau lên trường bào, lại đổi qua ngoáy lỗ mũi còn lại.

Lục Thần Hưng xoa trán ngồi dậy. Hắn cũng là người đạo đức giả. Lúc trước cảm thấy biết trước tương lai, nhìn thấu vận mệnh người khác là không tốt, bây giờ lại hận không thể tìm được cốt truyện, học thuộc làu từ dưới lên.

"222, tao muốn toàn bộ tư liệu của Hành Dương Tông."

"Ting, Lục tiên sinh, đây là một trong những trừng phạt, ngài không có quyền yêu cầu.”

Bắp chân Khương Vọng Sơ run rẩy hết cả lên, sắc mặt đại sư huynh nhìn thật đáng sợ quá đi.

“Tam sư đệ, đệ lui ra phía sau đi.” Lục Thần Hưng vò nát một tờ giấy có khắc phù chú, dáng vẻ thản nhiên như vò một chiếc lá khô. Khương Vọng Sơ không khỏi cảm thấy đau lòng. Đại sư huynh thật là đại nghĩa, trong lòng hoàn toàn không câu nệ, phù triện kia ít nhất cũng phải một trăm linh thạch, nếu là mình còn phải đắn đo một thời gian. Khó trách sư phụ thường nói đại sư huynh có tiên duyên.

Lá bùa nát vụn chấn động kịch liệt trong lòng bàn tay Lục Thận Hành, giống như bị mấy lực gì đó cùng tác động vào. Phù triện hóa thành một đạo ánh sáng trắng, cả căn phòng đột nhiên sáng bừng lên. Lục Thận Hành theo bản năng nhắm chặt mắt, chờ tầm nhìn của hắn khôi phục trở lại, trên hư không trước mặt đã xuất hiện một ảo ảnh.

Cho dù có ký ức của nguyên chủ, Lục Thận Hành vẫn sợ ngây người. Thế giới tu chân quả nhiên danh bất hư truyền, vơ đại một mảnh giấy cũng có thể thần kỳ như vậy. Hắn nhanh chóng kịp thời che giấu tâm lý "tấm chiếu mới" của mình. bày ra vẻ bình tĩnh mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.

“Đại sư huynh, mau nhìn kìa!” Khương Vọng Sơ lớn tiếng hô hào, “Là sư phụ với nhị sư huynh!”

Lục Thận Hành nhìn bóng hình hư ảo nhẹ nhàng lướt qua, tựa như một mảnh lông ngỗng đáp trên mặt hồ phẳng lặng. Sau từng đợt gợn sóng, hai bóng người dần dần lộ ra. Nếu không phải hắn biết Vạn Quán Khiên quen xõa mái tóc dài trắng như tuyết thì đã tưởng rằng nam tử phong tư quyến rũ có đôi măt như nước kia là tiểu quan* đầu bảng trong lầu nào chạy đến.

(*) Tiểu quan aka money boy thời cổ đại=))

Bên cạnh người nọ là nam tử khoanh chân ngồi thiền, tay ôm kiếm gỗ, thanh niên có ngũ quan anh tuấn kia chính là Lưu Dương. Chẳng những lông tóc không hao tổn gì, thoạt nhìn cũng không vẻ quẫn bách.

“Đại sư huynh, vì sao Thanh Giản Tông lại muốn bắt sư phụ và nhị sư huynh nhỉ?” Khương Vọng Sơ buồn bực.

“Đệ hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?” Lục Thận Hành lạnh lùng nói.

Đại sư huynh đừng nói chuyện thì càng tốt! Khương Vọng Sơ uất ức bĩu môi, biểu cảm đáng yêu ở trên gương mặt mũm mĩm kia chỉ có vẻ ngu ngốc.

Ảo ảnh mờ dần đến khi không còn dấu vết gì nữa. Lục Thận Hành kiềm chế lại khát vọng muốn chạy ra ngoài, ngẩng đầu đánh thức Khương Vọng Sơ còn đang ngẩn người, "Đi gọi tiểu sư đệ tới đây."

Khương Vọng Sơ đáp lời, dùng tốc độ của trình diễn xem một người mập mạp có thể chạy nhanh cỡ nào.

Theo thanh âm của Lục Thận Hành, cửa nhẹ nhàng đẩy ra, hai thiếu nữ váy đỏ lanh lợi rũ đầu tiến vào hầu hạ hắn thay quần áo.

Một lúc sau, Khương Vọng Sơ mang theo một cậu bé trạc tuổi nhưng chỉ bằng một nửa mình, ngoại hình đáng yêu như búp bê sứ. Hai thiếu niên quy củ nói, "Đại sư huynh."

Lục Thận Hành hơi nheo mắt, trắng trợn đánh giá Ninh Khuyết, muốn tìm trên người cậu một hương vị quen thuộc, có thể là mục tiêu nhiệm vụ không đây?

Bỗng nhiên, Lục Thận Hành đi đến trước mặt Ninh Khuyết, hai tay ôm gối ngồi xổm xuống. Từ khoảng cách này, hắn nhìn được bên trong mắt thiếu niên đen láy, có chút ngẩn người, nhưng bên trong lại không có gì quen thuộc.

Mặt đệ dính bẩn à? Ninh Khuyết siết chặt bàn tay dưới ống tay áo, nhanh chóng lau mặt, mím môi nhìn Lục Thận Hành, lộ ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Ngay sau đó cậu trừng lớn mắt, có bàn tay sờ lên cằm mình.

Khương Vọng Sơ đứng xem mà hai tròng mắt muốn rớt xuống. Đại sư huynh làm gì vậy? Đùa giỡn tiểu sư đệ á? Chắc mình mù mất rồi.

Độ ấm trong phòng hạ xuống rất nhiều, Lục Thận Hành thu liễm lại nét thô bạo trong đáy mắt, "Đi thôi."

Khương Vọng Sơ há hốc miệng, “Đại sư huynh, đi đâu?”

“Thanh Giản Tông.” Bước chân Lục Thận Hành không ngừng.

“À dạ dạ.” Khương Vọng Sơ lập tức đi theo.

Ninh Khuyết đi phía cuối có chút hoang mang khịt khịt mũi, sờ cằm mình giống Lục Thận Hành.

Dưới sự phân phó của Lục Thận Hành, toàn bộ đệ tử Hành Dương Tông đều tập hợp ở một mảnh đất trống, đệ tử ngoại môn đứng phía sau, nam tả nữ hữu.

Bên phải có nhóm tiểu sư muội đứng thành hai hàng, eo nhỏ mày chàm, thuần một vẻ tú lệ, muôn hồng nghìn tía tựa cảnh xuân. Lục Thận Hành bị ánh mắt kính sợ và sùng bái của các cô nhìn chăm chú, hắn sinh ra một cảm giác vô cùng ảo diệu, giống như mấy em gái này đều là của hắn. Đúng vậy, giống như hắn đang xây cái hậu cung cỡ lớn.

"Đại sư huynh!” Các đệ tử đồng thanh kêu.

Lục Thần Hưng đứng trên bậc thang nhìn xuống. Hắn vốn dĩ đang cân nhắc tính toán xem mặt để tìm mục tiêu công lược. Xong cuối cùng lại phát hiện ra người trong môn phái này trừ Khương Vọng Sơ ra, cả nam lẫn nữ, từ đứa nhỏ bảy tám tuổi đến người già đoán không ra tuổi, những người kẹt trên con đường tu chân này đều có một bộ bề ngoài đẹp đẽ, ai tùy tiện bước ra cũng đều thanh tú.

Hiện tại chỉ còn hai cách là sờ mắt cá chân và sờ cửa. Dựa theo nhiệm vụ trước kia căn bản là cùng một người. Hàng mày kiếm của Lục Thận Hành nhíu chặt, người tu chân thoát khỏi hồng trần tục sự có năm giác quan khác hẳn người bình thường, e là không thể thực hiện được.

“Đại sư huynh, sắc trời đã không còn sớm rồi."

Thanh âm bên cạnh đưa Lục Thận Hành trở về hiện thực, những mặt trái cảm xúc cũng ồ ạt trào ra, hơi thở trên người lạnh lẽo.

Ninh Khuyết sửng sốt, hình như cậu nhóc lại làm đại sư huynh không vui rồi.

Sau một hồi cân nhắc, Lục Thần Hưng dựa trên trí nhớ chọn ra mấy chục đệ tử. Mọi người đều đang chờ hắn truyền đi, không khí có điểm lúng túng.

Các người muốn ngự kiếm phi hành à? Lục Thận Hành đau trứng, nhớ đến thế giới thứ nhất lấy danh nghĩa là đại tướng quân của mình.

Trong đầu hiện lên một chuỗi tâm pháp. Lục Thận Hành hạ quyết tâm, niệm chú rồi duỗi ra một lóng tay, lục kiếm toàn thân xanh biếc bay lên không hề báo trước, cũng theo ý niệm của hắn biến lớn, càng lớn, lớn đến mức mang diện tích có thể chở theo mấy chục người.

Tất cả đệ tử theo thứ tự lên kiếm, Lục Thận Hành là cuối cùng. Chân dẫm lên kiếm, hô hấp hắn dồn dập, ha ha ha ha ha, ta bay lên rồi.

Lục Thận Hành cười ngu trong lòng, tuy rằng đã cố nén mặt mũi, cố gắng duy trì thái độ lạnh lùng cao lãnh thường ngày, xong hắn thật sự quá hưng phấn, cho ra hiệu quả lệch lạc. Vì vậy đám người Ninh Khuyết đều nhìn thấy bộ mặt vặn vẹo dọa người của đại sư huynh.

Ai cũng từng có mấy giấc mơ thần tiên, có thể bay lên trời, thích đi chỗ nào thì bay đến chỗ đó, Lục Thận Hành cũng không ngoại lệ. Lo lắng trong lòng đã hóa thành hư không, giờ đây chỉ cảm thấy đã ghiền.

Gió thổi qua bên tai, phả vào má, vạn vật đều ở dưới chân. Ngẩng đầu có thể thấy được trời xanh mây trắng, có bạch hạc thành đàn đảo cánh ngang qua. Quá tuyệt mỹ, Lục Thận Hành nhất thời không kiềm được, giữa khóe môi xuất hiện một khe hở, khe hở ngày càng rộng, hắn bật cười ra tiếng.

Ninh Khuyết đứng gần hắn nhất vừa lúc thấy được cảnh này, người cậu run lên, từ trên thân kiếm rớt xuống.