Quân sư quả nhiên thông tuệ hơn người. Môi nhạt màu của Tân Lương khẽ nhếch lên, nhìn không ra vui buồn, “ Tướng quân, người có thể lấy tay khỏi mặt của thần được không?”
Nghe hệ thống thông báo nhiệm vụ thành công, Lục Thận Hành ngay lập tức lùi về một bước. Hắn cười ha ha leo lên ngựa, vừa quay lưng lại biểu cảm vui vẻ liền đổi thành như bị ai đá vào trứng.
“Không phải tao nên có quyền từ chối nhiệm vụ sao?’
“Ting, vì sao Lục tiên sinh lại có ảo tưởng đó?”
Lục Thận Hành trong lòng cười lạnh, “ Ông không chơi nữa.”
“Ting, Lục tiên sinh đường gây rắc rối nữa.” Giọng nói máy móc tiếp tục vang lên.” Xin hãy tin tưởng 222, ngài rất nhanh sẽ biết cái gì là thiên đường."
Lục Thận Hành không hiểu sao run rẩy, “Dẹp thiên đường đi, tao sợ độ cao.”
Tiếng vó ngựa ngày càng xa, mờ dần rồi chìm vào cát bụi tung lên, ở cổng thành một đám người vẫn còn ngơ ngác.
Mấy bọn lính thậm chí còn không kiểm soát được cái lưỡi của mình, “Tướng quân lúc nãy là chọc ghẹo quân sư?”
Tâm Lương bước chậm lại nửa nhịp, bình tĩnh tự điều chỉnh lại bản thân.
Tiểu thành Tây Lang là thành trì cuối cùng của nước Đại Ương. Nơi này bị Khố Hợi xem là miếng thịt mỡ ngon ngọt muốn nuốt vào, lâu lâu lại chạy đến gây rối.
Lục Thận Hành cưỡi ngựa đi trước đoàn binh, bị bụi đất kín trời bay đầy vào mũi miệng, ai bị thổi trúng gió nồm ở đây đều muốn rơi lệ. Hắn híp mắt, nhìn thấy một mảng màu đỏ từ xa.
Đến mỗi lúc một gần, Lục Thận Thành nhận ra đám màu đỏ ấy đều là người, họ đều ăn mặc như Đạt Lai Lạt Ma(1), rõ ràng lúc đánh nhau cũng không sợ vấp ngã.
Quân binh hai bên đối đầu, không khí áp lực tới cực điểm, đến quân mã cũng phải khẩn trương đạp vó lên mặt đất.
Lục Thận Hành thở hắt một hơi, thời gian một nén nhang sẽ nhanh trôi qua thôi. Hắn hướng đại tướng của quân Khố Hợi đứng trên thành thét lớn: “Ta kêu ngươi một tiếng ngươi có dám đáp lại không?”
Một đám người há hốc mồm
Tướng quân Khố Hợi nghiêng đầu nói gì đó vào tai một người đàn ông lớn tuổi hơn, bẵng một lúc, bên kia đáp lại.
“Không dám!”
“...”
Kế hoạch thất bại, Lục Thận Thành quát,” Ai nguyện giao chiến?”
Binh lính không để một tia lơ là, Tả tướng bên cạnh hắn là người đầu tiên phản ứng. Y mang khuôn mặt nghiêm nghị tiến lên ôm quyền, ”Mạt tướng nguyện làm kẻ xung phong.”
Lục Thận Hành đưa mắt nhìn y, “Đi thôi.”
Hắn nhớ rằng Thường Châu lập được nhiều chiến công hiển hách như vậy sở dĩ cũng vì có hai kỳ tài bên cạnh, một văn một võ, văn có Tân Lương, võ chính là vị tả tướng này, Khang Thạch Phục.
Cho nên lần này chắc thắng.
Khang Thạch Phục cưỡi ngựa đi lên phía trước, bên Khố Hợi cử một tên hói bưu hãn, tay cầm loan đao hình trăng non.
Tiếng trống và kèn dồn dập nổi lên réo rắt, chiến mã hí vang,hai bên lao vào nhau cùng một lúc.
Đại hán đầu trọc kia ở trên ngựa thực hiện mấy cú đá độ khó cao, váy đỏ bay phấp phới không ngừng, chỉ có thể nhìn thấy giữa họ là ánh sáng trắng đen lóe lên của kim loại.
Lục Thận Hành chẹp miệng, người Khố Hợi quá tùy ý rồi.
Hiệp đầu, Đại Ương thắng.
Lục Thận Hành nghiêng đầu không mấy hài lòng, cái gì kết thúc sớm vậy? Các người thua chậm một chút có được hay không?
Khang Thạch Phục trầm mặc trở về. Tướng quân nhất định cho rằng võ thuật của y kém cỏi, xem ra trở về phải khổ luyện thêm.
Trận đấu này làm sĩ khí của Lục Thận Hành tăng mạnh, nếu đại tướng quân Thường Châu còn sống chắc chắn sẽ xông lên như tên lửa.
Nhưng Lục Thận Hành thì án binh bất động.
Một bầy kiến kiếm thức ăn bò ngang qua, cả hai cánh quân đều duy trì hiện trạng ta không động ngươi không động.
Tướng Khố Hợi đem mắt nháy nháy với vị mãnh nam đứng bên trái, mãnh nam ngay lập tức cười khà khà, nói “ Thật không ngờ đại tướng quân của Đại Ương lại là một con rùa rụt cổ!”
Hữu Tướng Đồng Nghĩa sáp lại gần, thấp giọng thầm thì vào tai hắn: “Tướng quân, hắn gọi người là con rùa.”
Lục Thận Hành chỉ vào lỗ tai của mình, u ám hỏi, “Ngươi nghĩ đây là thứ gì?”
“Lỗ tai”
Đồng Nghĩa trở về vị trí, mặt mày xám tro.
Lục Thận Hành khép mắt, môi hắn hấp háy, bắt đầu đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh.
Bẵng đi một lúc, Hữu tướng dưới áp lực chồng chất từ binh lính phải đi hỏi chuyện,”Tướng quân, mạt tướng không rõ ý định của ngài, tại sao ta phải đứng đây đánh thái cực quyền với chúng?”
“Địch bất động, ta bất động. Khi địch động…”Lục Thận Hành cong môi, “Thì ta động trước.”
Đồng Nghĩa bừng tỉnh đại ngộ, y thở dài, “Quân sư quả nhiên thông tuệ hơn người.”
Có cái rắm, mặt Lục Thận Hành co giật.
Lục Thận Hành bị phơi đến miệng lưỡi đều khô, hai bên thái dương trong mũ giáp đều ướt nhẹp mồ hôi. Hắn thậm chí có thể cảm nhận từng giọt mồ hôi đang nhỏ xuống dọc theo bờ lưng.
Hắn đã nhìn ra, quân Khố Hợi đối diện đang không ngừng khıêυ khí©h chờ hắn xuất binh, chơi trò mèo bắt chuột. Tân Lương quả nhiên nói đúng.
Khuôn mặt đại tướng quân Khố Hạ trở nên khó coi, bọn họ đã thăm dò tính khí của Thường Châu từ trước, cẩn thận bố trí cái bẫy này, chỉ cần đối phương làm theo đúng như kế hoạch, mọi thứ đều không cần bàn cãi.
Ai mà ngờ lần này Thường Châu lại không phát binh.
Để so với sự bình tĩnh của Lục Thận Hành, tướng quân Khố Hợi chỉ trở càng khẩn trương và bất an hơn.
“Báo—”
Một lính truyền tin Khố Hợi chạy bổ nhào vào ngựa của đại tướng quân, lát sau liền thấy biểu cảm của tướng Khố Hợi trở nên hoảng hốt, màu mặt như màu đất, vội vã quay đầu.
Lục Thận Hành chứng kiến quân địch loạn thành một đoàn.
Tân Lương biết đại tướng quân Khố Hợi là kẻ hiếu thảo, xem mẫu thân như mạng sống. Nghe tin hang ổ bị tập kích, tinh thần chắc chắn rối loạn.
Tin hỏa mù hoàn toàn làm quân Khố Hợi trở nên mất khống chế. Bọn chúng vì muốn cứu gia đình và lương thực đã chọn con đường gần nhất mà chạy, cũng là con đường dễ gặp phục kích nhất.
Thuộc hạ của Tân Lương đã sớm chờ sẵn, chỉ sợ người Khố Hợi còn sống trở về không nhiều.
Lục Thận Hành ngẩng đầu nhìn trời, thật lòng cầu nguyện muốn làm con chó thời bình hơn là tướng quân thời loạn.
Khang Thạch Phục ngầm ghi nhớ lời nịnh hót của Đồng Nghĩa. Đồng Nghĩa quay sang hỏi Lục Thận Hành, “Tướng quân, chúng ta đuổi theo không?”
Lục Thận Hành đá vào bụng ngựa, xoay người nhìn quét một vòng, trầm giọng nói, “ Trở về.”
May mắn, hắn còn biết cưỡi ngựa, bằng không đã té chết từ lâu rồi.
Dù ai cũng phân vân, nhưng không ai dám phản đối, “Tuân Lệnh.”
Trở về thành, Lục Thận Hành đã đổi khôi giáp thành thường phục, vừa nhấp trà vừa hỏi người hầu kế bên, “ Quân sư đâu rồi?”
Người hầu trung thực đáp “Bẩm, để chúc mừng chiến thắng của ngài, Quân sư đã đi thêu hoa rồi.”
Phụt. Lục Thận Hành lau nước trà trên miệng, bước vào phòng Tân Lương với tâm trạng phức tạp. Khi nhìn thấy một màn bên trong, hắn sợ ngây người.
“Nguyên tác đâu có nói Tân Lương biết thêu thùa.”
“Ting, để giữ gìn sự hài hòa của Tấn Giang, tác giả đã chỉnh sửa một số chi tiết, lược bỏ ‘beep’, lại thêm vào nội dung mới. Bản Lục tiên sinh đã xem là cái ban đầu.”
Lục Thận Hành đau đầu, “ ‘Beep’ là cái gì?”
“Ting, là trò chơi đối kháng hai người, nhưng mà bây giờ không giới hạn số lượng người chơi nữa.”
Lục Thận Hành cũng không có tâm tư trêu chọc. Một người mù có thể thêu thùa, hắn lo lắng việc mấy tình huống kỳ lạ bị thêm vào hơn.
“Ting, Lục tiên sinh, hãy hoàn thành nhiệm vụ may vá với mục tiêu trong vòng năm phút.”
Mẹ nó, lại nữa. Lục Thận Hành nhấc vạt áo lên xé ra một lỗ hổng. Xong, hắn đỡ khung cửa tiến vào, “Quân sư này.”
Chú thích:
1:Tenzin Gyatso là tên thật của Đạt-lai Lạt-ma thứ 14, nhà lãnh đạo thế quyền và giáo quyền của nhân dân Tây Tạng.