Chương 47

Sau khi Tô Li và William XVIII trở về nhà, họ loáng thoáng nghe được có tiếng nhạc truyền ra từ phòng khách.

Rõ ràng là không có ai ở nhà, cuối cùng chỉ có Lucky được ra khỏi Cửa hàng số ① và bắt đầu cuộc sống của riêng mình trên trái đất.

Tô Li đứng trên hành lang xem một chương trình truyền hình dạy mọi người khiêu vũ trong phòng khách.

Ở phía đối diện bàn trà, có một chú chim sáo nhỏ đang chăm chỉ học tập.

Nhạc nền của điệu nhảy đang phát … “Có Mắt Như Mù ” của JF BROS

Tô Li bí mật liếc sang bên trái nhìn Thân vương điện hạ bên cạnh, thấy hắn tuy rằng mặt không biểu cảm, nhưng cũng không có vẻ tức giận.

Cô nhìn chú chim nhỏ mập mạp đang nhảy múa rất hăng say, vô lực hỏi nó: “Lucky, làm cách nào mà con ra khỏi l*иg chim?”

Lucky một bên tiếp tục vặn vẹo cái mông nhỏ, thỉnh thoảng vỗ cánh theo điệu nhạc , trả lời: “Lucky thông minh ~”

Tô Li: “…”

Cô cầm điều khiển từ xa trên ghế sofa lên và bấm tạm dừng chương trình truyền hình.

“Ồ Ồ ~”

Lucky thất vọng dừng lắc lư khiêu vũ.

Tô Li lại hỏi: “Làm sao em ra được l*иg chim?”

Lucky nghiêng đầu liếc nhìn cô giáo Tô, rồi bay vào l*иg chim sang trọng hai tầng của mình.

Tô Li cảm thấy trong mắt có chút bất lực.

Ngay sau đó, Lucky đã cho cô giáo Tô xem kỹ năng ” Kim bài mở khóa ” của mình.

Cái miệng nhỏ nhắn của nó rất linh hoạt, cùng với móng vuốt nhỏ và chỉ số IQ cao, nó nhanh chóng khóa chốt l*иg chim, rồi nhanh chóng mở khóa, như thể chốt hoàn toàn bị khóa.

Có vẻ như con người muốn sử dụng l*иg chim để hạn chế sự tự do của chú chim nhỏ này giống như một trò đùa.

Lucky dễ dàng vượt ngục bay ra ngoài, ngoan ngoãn đứng ở trên vai cô giáo Tô, nghiêng đầu hỏi: “Cô giáo Tô, Lucky có thể tiếp tục học khiêu vũ không?”

Tô Li tùy ý đặt điều khiển từ xa trở lại ghế sô pha, đối với Lucky nói: “Em tự mở TV thử xem ?”

Cô nhìn thấy Lucky bay tới sô pha rất vui vẻ, điều chỉnh vị trí điều khiển từ xa đối diện với TV, sau đó tìm nút play, cẩn thận dùng cái miệng nhỏ mổ một chút .

Qủa nhiên, Lucky bật TV rất đễ dàng, tiếp tục xem các chương trình TV một cách nghiêm túc, rồi đi theo giáo viên dạy nhảy tùy chỉnh tư thế của mình mà uốn éo vui vẻ.

Tô Li: “…”

Sau bữa tối, Tô Li chuẩn bị nước ấm, mở ra bồn tắm và nói: “Lucky đến đây đi tắm nào…”

Cái l*иg có cấu trúc hai tầng, lúc này Lucky đang ở tầng dưới, lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh William XVIII và xem TV. Trước mặt có một cái đĩa nhỏ với một quả chuối. Lúc này Lucky vẫn chưa xác định được nơi nào trọng điểm làm mình hứng thú, vào thời điểm mà nó không kén chọn tất cả các chương trình TV, cảm thấy mọi thứ rất mới lạ.

Lucky xem TV một cách thích thú, lâu lâu lại cúi đầu mổ chuối vui vẻ. Khi nghe thấy tiếng cô giáo Tô kêu gọi, nó lập tức bay lên tầng hai. Một giây sau nó có vẻ như đã nhớ ra điều gì đó, nó vội vàng bay về, cẩn thận đứng trước mặt William XVIII.

Lucky lưu luyến không rời nhìn qua các tiết mục TV, đáng thương hỏi William XVIII: “Điện hạ, điện hạ cao quý, có thể chờ Lucky trở về cùng nhau xem được không?”

William XVIII mặt không biểu cảm nhìn Lucky bé nhỏ trên bàn trà, từ chối không chút do dự: “Không.”



Lucky muốn cầu xin thêm vài lời, nhưng William XVIII đã tần nhân thốt lên: “Câm miệng, mau đi tắm rửa.”

Lucky ngậm miệng lại, đập cánh và bay lên tầng hai. Thân vương điện hạ biết hành vi của anh là giận chó đánh mèo, là biểu hiện không mấy là tốt đẹp. Nhưng anh không thể không vui và được hả giận về điều ấy.

Đáng giận, trẻ tuổi như Lucky còn có thể bay tốt lại nhanh nhẹn, vì sao anh không làm được cơ chứ!

Mặt ngoài Thân vương điện hạ hết sức chăm chú xem các chương trình TV, nhưng trong nội tâm, anh đang sử dụng âm điệu đọc diễn cảm bài thơ mới của mình:

A, ghen tị, cắn chặt trái tim ta một phát

Như hạt dẻ rang trên lửa

Nóng quá làm rách vỏ

Ah ghen tị

Nó làm cho ta xấu xa



Chim sáo đen rất thích tắm, nếu thời tiết tốt đẹp thì còn phải tắm hàng ngày.

Tô Li chuẩn bị một chậu nước ấm đặt vào trong phòng tắm, Lucky nhìn thấy được bồn tắm của mình căn bản không cần nhắc nhở mà lập tức nhảy vào. Sau đó nó bắt đầu vui vẻ khua cánh múa chân, nước bắn tung tóe khắp nơi, làm ướt một mảng lớn cổ áo của Tô Li.

Tô Li: “…”

Cô lấy khăn lau cổ, nghiến răng nghiên lợi nói với Lucky: “Nếu không phải vì con đáng yêu, Lucky, con đã bị đánh rồi đó có biết không?”

Chú chim nhỏ lập tức ấp úng nói: “Cô giáo Tô đừng tức giận, Lucky sẽ ngoan ngoãn ~”

Sau đó nó thành thật ngồi xổm xuống bồn tắm không nhúc nhích, đôi mắt nhỏ trông mong Tô Li nhìn, chọc người trìu mến.

Tô Li: “…”

Đáng giận, đối mặt với một thứ nhỏ nhắn đáng yêu mong manh như vậy, căn bản là không tài nào tức giận được! Cô đành phải thở dài nói: “Được rồi, đừng giả bộ đáng thương nữa, ta đứng xa một chút , em nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ nhé!”.

Khi Lucky còn rất nhỏ, nó đã học cách tự tắm, tư thế tắm còn rất hoang dã, cứ nhìn xem mỗi lần tắm xong còn ít nước trong bồn thì sẽ biết.

Thật vất vả chờ Lucky xong việc, Tô Li lấy khăn khô mèm mại nhẹ nhàng lau sạch sẽ lông chim, sau đó hỏi: “Chờ lông chim khô rồi mới đi ra ngoài biết không? Như vậy sẽ tránh được cảm lạnh.”

Lucky ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vẻ mặt đột nhiên thay đổi, đứng lên nghe ngóng.

Tô Li sửng sốt trước hành vi thận trọng của nó, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lucky trả lời rất nghiêm túc: ” Dưới lầu có động tĩnh lỳ lạ!”

Tô Li cẩn thận lắng nghe, nhưng không nghe thấy gì.

“… Đừng ầm ĩ, dưới lầu chỉ có ông chủ của ngươi, sẽ không có tiếng động kỳ quái.”

Không ngờ Lucky lại rất cố chấp, nói với giọng rất nghiêm túc: “Lucky nghe thấy âm thanh lạ, cô giáo Tô, xuống nhà xem thử đi!”

Tô Li dọn dẹp phòng tắm một chút vội nói: “Được, được, ta đi xem…”

Đôi mắt Lucky lóe lên tia sáng, nhanh chóng xin phép: “Ừm, cô giáo Tô, khi đi xem xong trở về, có thể mang chuối giúp lên cho Lucky không?”



Tô Li: “…” – Đầu năm nay chim đã có tài viết kịch bản sâu như vậy sao?

Tô Li thở dài, đi xuống lầu bưng quả chuối lên, thấy chú chim nhỏ vừa gặm chuối vui vẻ vừa nướng lông, bất giác mỉm cười hỏi: “Lucky muốn chủ nhân như thế nào?”

Lucky nghiêng đầu một lúc, trả lời: “Lucky thích cảnh sát Satou. Một người rất mạnh mẽ bắt kẻ xấu anh hùng!”

Đó là bởi vì chú chim nhỏ đã xem một vài tập phim hoạt hình Conan gần đây, rất thích Satou Miwako.

Tô Li sờ lên lông của nó, tỏ vè cưng chiều và hứa với chú chim nhỏ: “Được rồi ~”

Chú chim nhỏ đã vui vẻ khua tay múa chân, sau đó nhảy một đoạn trong sự phấn khích. Lông chim của Lucky nhanh chóng khô lại, nó sốt ruột vỗ cánh bay xuống cầu thang để tiếp tục xem TV cùng với điện hạ.

Tô Li nhân cơ hội như vậy cũng đi tắm, mới vừa xong thì liền nhìn thấy chồng đứng sau lưng cô. Vừa lau tóc, cô vừa hỏi anh: “Em cho nước nóng vào bồn tắm rồi, anh có muốn tắm không?”

William XVIII mí mắt hơi rũ xuống, vành tai hơi đỏ lên, thản nhiên từ chối: “Không, ta không có chút nào muốn tắm cả không muốn tắm chút nào!”

Tô Li: “…”

Cô đẩy chồng vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi ở bên ngoài nói: “Hôm nay anh đi ra ngoài, nghĩ xem trên da có bao nhiêu thứ là bụi bẩn… Hỡi thân vương điện hạ sạch sẽ kia ơi bây giờ có muốn đi tắm không nào?”

William XVIII nhìn làn nước trong vắt và nóng hổi trong bồn tắm, trầm mặt không nói nên lời. Vừa rồi người trong lòng đã tắm ở đây, Thân vương điện hạ nhất thời không thể kìm nén tâm tình, vươn tay sờ nước tắm bên trong bồn.

Anh tưởng tượng rằng bản thân đang nhẹ nhàng chạm vào làn da của Tô Li. Những giọt nước nơi đây đã từng lướt trên cánh tay, bờ vai, xương quai xanh, cả cơ thể…

William XVIII dường như đột nhiên bị điện giật, lập tức lấy tay đặt ở trong bồn tắm ra, sau đó không khỏi giống như người đàn ông si tình đưa lên chóp mũi ngửi ngửi. Thật là một thứ hương vị mê hoặc, thực sự rất thơm…



Lisa ở nhờ trong nhà giáo sư Tề, không giống Robert khi lên đường đi còn muốn mang theo tất cả đồ chơi, còn Lisa chỉ mang theo vài cuốn album ảnh.

Lúc này nó đang nằm trên thảm mèo, nhìn cuốn album ảnh một cách thích thú, có anh trai Li Hoa Miêu ở bên người, cả hai con mèo đều rất vui. Hôm nay giáo sư Tề không có ở nhà nên gọi lại nói muốn ở phòng thí nghiệm làm việc.

Không biết có phải là ảo giác của Lisa hay không, lúc nào cũng cảm thấy Tề Diệu rất thư thái khi giáo sư Tề không có ở nhà. Có lẽ là vì trước đây nó chỉ ở một mình nên Lisa không quan tâm lắm, tiếp tục xem album ảnh của chính mình.

Nhưng dần dần, nó nhận ra có điều gì đó không ổn. Ví dụ như hôm nay Tề Diệu có chút kỳ lạ, cô liên tục đánh máy tính cả ngày, rồi tắt máy, cô lại ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu hóa trang.

Đã đến giờ đi ngủ, tại sao cô cần phải trang điểm? Có vẻ như trang điểm rất tinh tế.

Lisa lén ngẩng đầu lên quan sát. Sự chú ý của Lisa bị Tề Diệu chú ý tới. Sau đó, nó phát hiện ra một bí mật rất đáng sợ–

Tề Diệu, cô ấy thực sự đã vẽ một nốt ruồi ở khóe mắt bằng một cây bút kỳ lạ trước gương.

Một nốt ruồi!

Lisa biết rất nhiều về trường hợp này, vì vậy cô ấy biết rằng ban đầu cô ấy có một nốt ruồi dưới khóe mắt. Bây giờ đã có rồi, sao phải cố tình dùng bút vẽ thêm cái khác!?

Chỉ có một khả năng, đó là … Nốt ruồi trên mặt ” Tề Diệu” này là giả!

Nói cách khác, cô gái ngồi trước mặt rất có thể không phải là Tề Diệu thật!!!

Lisa choáng váng trước suy đoán của chính mình, cái miệng rộng mở của con mèo dù đóng thế nào cũng không thể đóng khép chặt lại được.

Lúc này, “Tề Diệu” đang trang điểm đột nhiên quay lại cười với Lisa, nhẹ giọng hỏi nó: “Lisa, em bị sao vậy?”

Lisa sợ hãi, cuốn album ảnh “Bang Kỷ” tuột khỏi tấm thảm mèo tạo ra âm thanh.