Chương 17

Giọng nói của em trai Tô trầm khàn, ẩn chứa sợ hãi và tuyệt vọng.

Bệnh Huntington là một loại bệnh di truyền, hệ thần kinh của người bệnh sẽ từ từ thoái hóa, tinh thần rối loạn, cử động mất cân bằng, lên cơn co giật không thể khống chế, nặng hơn sẽ khiến người bệnh trở nên ngây dại, nghiêm trọng nhất sẽ dẫn tới tử vong.

Bệnh này hiện nay vẫn chưa có cách trị. Điều duy nhất mà người mắc bệnh này có thể làm là… cầu nguyện.

Cầu cho thời gian bản thân phát bệnh có thể tới chậm hơn, cầu cho con cái mình không bị di truyền căn bệnh đáng sợ này.

Động vật nhỏ ở khu nghỉ ngơi đang ngủ say, Lục Khiên che lại ổ thú cưng để ngừa chúng bò ra khỏi ổ, sau đó có thể bị cảm lạnh.

Ba tiếng sau phải đút sữa lần hai cho mèo con và chó nhỏ, Tô Li không biết mình có thể từ bệnh viện về kịp không.

“Có cách nào có thể mang Cửa hàng số ① theo bên người không?” Cô hỏi trí tuệ nhân tạo A Nhất.

[Thu nhỏ lại thì có thể dễ dàng mang theo.]

“Thu nhỏ?”

[Sau khi cửa hàng trưởng ra Cửa hàng số ①, dùng mật mã âm thanh “Tiến hành thu nhỏ Cửa hàng số ①” là có thể thực hiện việc thu nhỏ.]

Tô Li nghe xong vội vã rời khỏi cùng Lục Khiên.

Hai người ra đứng trên ban công rộng lớn, ánh mặt trời không kiêng nể gì chiếu thẳng vào mô hình 3D của Cửa hàng số ①, bị lọ mật mặt trời không ngừng hấp thu chứa đựng năng lượng.

Tô Li thử hô: “Tiến hành thu nhỏ Cửa hàng số ①.”

Vừa dứt lời, mô hình 3D của Cửa hàng số ① bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại, dần biến thành mô hình 2D, cuối cùng bị cố định bên trong một khối cầu màu hổ phách.

Tô Li lấy một sợi dây treo Cửa hàng số ① đeo vào cổ, Cửa hàng số ① như một viên ngọc thạch hình thù kỳ lạ, tản ra cảm giác mát lạnh, kề sát da thịt cô.

Lục Khiên thấy vợ mình nắm chặt khối hổ phách trước ngực, anh ôm cổ cô, khẽ vuốt sau lưng cô, an ủi: “Đừng lo, A Li đừng lo… Chúng ta đã nhận được thuốc chữa trị gen, mẹ chắc chắn sẽ không có chuyện gì. A Li, chúng ta phải tin tưởng vào khoa học kỹ thuật của tương lai, chắc chắn sẽ không có việc gì.”

Tô Li dựa vào ngực anh, liều mạng gật đầu.

Hai người chạy như điên một mạch đến bệnh viện, tại phòng VIP nhìn thấy mẹ Tô được tiêm thuốc an thần và em trai Tô hoảng hốt lo lắng đứng một bên.

Tóc em trai Tô bị vò rối như tổ chim, lộn xộn chả ra hình dạng gì. Cậu như kiến bò trên chảo, cứ liên tục đi quanh giường bệnh mẹ Tô, lúc thì giúp mẹ Tô chỉnh góc chăn, lúc lại bỗng nhiên cầm cổ tay bà kiểm tra tới lui.

Khi thấy hai người vào phòng, mắt cậu sáng ngời, viền mắt nhanh chóng trào ra nước mắt, nức nở gọi: “Chị, anh rể…”

Tô Li dẫn đứa em bị bệnh Huntington ra khỏi phòng bệnh, vội vàng hỏi: “Mẹ sao rồi?”

Lục Khiên nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra sau Tô Li, ôm eo cô, dùng thân thể to lớn của gấu trúc lặng lẽ cho cô ủng hộ và sức mạnh.

Em trai Tô nói liên thanh: “Trường học cho nghỉ ngày 1/5 nên em về nhà lấy mô hình kiến trúc làm lúc nghỉ đông, trùng hợp thấy mẹ… mẹ đang dùng dao gọt hoa quả cắt cổ tay.”

Tô Li hít một hơi thật mạnh, cố nén xúc động hét lớn, ngẩng cổ nói: “Em nói tiếp đi.”

Em trai Tô thật sự bị dọa sợ, nắm chặt tay cô mong được tiếp thêm dũng khí.



“Lúc đó em lấy băng y tế cầm máu cho mẹ, sau đó gọi xe cấp cứu.”

“Cũng may phát hiện kịp thời, nếu em về trễ một chút, có lẽ mẹ đã, đã…”

“Không sao, không sao…” Tô Li ôm em trai, vỗ lưng cậu, viền mắt chua xót, trong lòng cũng vừa mừng vừa sợ.

Lục Khiên hơi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Không phải lúc trước mẹ đã tiến hành xét nghiệm gen rồi sao? Anh nhớ rõ đột biến của mẹ xuất hiện ở bộ ba nucleotit số 36-41, điều này có nghĩa là có thể cả đời mẹ cũng sẽ không phát bệnh. Tại sao bỗng nhiên lại nghiêm trọng tới vậy?”

Bệnh Huntington gây ảnh hưởng tới thần kinh người bệnh, có 12% nguy cơ tự sát.

Tô Li tìm gặp bác sĩ chữa trị chính của mẹ cô để hỏi.

Bác sĩ nói cho cô biết: “Tay, chân và thân thể của người bệnh có những động tác không kiểm soát, tựa như đang khiêu vũ. Lông mi và trán cũng có những hành động không tự chủ lặp đi lặp lại. Khuôn mặt bà ấy đã xuất hiện biểu cảm kỳ lạ, bước chân rối loạn, mất thăng bằng. Đó đều là những biểu hiện của bệnh Huntington.”

“Xét nghiệm gen dự đoán cả đời bà có thể sẽ không phát bệnh, có nghĩa là, bà ấy vẫn có khả năng bỗng nhiên phát bệnh.”

“Chúng tôi phải làm sao bây giờ?” Em trai Tô cực kỳ sốt ruột, lo sợ ngày nào đó về nhà không còn nhận được cái ôm ấm áp của mẹ mà lại nhìn thấy thân thể lạnh băng của bà.

Bác sĩ cũng không biết làm sao, chỉ có thể thẳng thắn nói với người nhà bệnh nhân: “Thật xin lỗi, hiện tại vẫn chưa có cách nào có thể trị khỏi hoặc làm chậm lại bệnh Huntington. Mặc dù uống thuốc có thể giúp người bệnh giảm bớt triệu chứng múa giật và vận động bất thường, cũng có thể khống chế triệu chứng bệnh tâm thần, nhưng hiệu quả cũng không cao, hơn nữa còn có rất nhiều tác dụng phụ.”

“Tôi chỉ có thể nói người bệnh cần ăn uống điều độ, có hộ lý chăm sóc, tâm tình ổn định, và lâu dài kiên nhẫn không ngừng an dưỡng.”

Em trai Tô tuyệt vọng nắm tóc, đập đầu vào bàn.

Cả nhà họ liên tục cầu nguyện, cầu cho mẹ may mắn chỉ phát bệnh một phần nhỏ. Đáng tiếc ông trời không nghe thấy lời cầu xin của họ.

Tô Li từ trong sự ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi bừng tỉnh, cô bình tĩnh cảm ơn bác sĩ, sau đó kéo cậu em trai đang như bùn nhão của mình về lại phòng bệnh.

Hai chị em im lặng ngồi bên giường bệnh, kiên nhẫn chờ mẹ tỉnh lại.

Tô Li rót cho em trai một ly nước, hỏi cậu: “Ba đâu rồi? Sao chị không gọi được cho ba?”

Em trai Tô cầm ly nước ngẩn người, trả lời: “Lúc trước ông ta ở thủ đô, hiện tại chắc đang ngồi máy quay về. Hừ, ông ta chỉ biết kiếm tiền kiếm tiền, không một chút quan tâm tới mẹ!”

Nói tới đây, em trai Tô thở hổn hển đặt mạnh ly nước lên bàn, oán trách nói: “Nếu em không trùng hợp về nhà, hậu quả thật không dám nghĩ. Ông ta thì sao, mẹ bị bệnh, ông ta còn có tâm trạng bay khắp thế giới, bỏ mẹ ở nhà một mình.”

Tô Li nâng khuôn mặt đẹp trai thanh tú của em trai, rất nghiêm túc nói với cậu: “Không được nói ba như vậy.”

“Không được đem sự tự trách của em đổ lên đầu ba. Đây không phải lỗi của em, cũng không phải lỗi của ba.”

“Mẹ là bỗng nhiên phát bệnh, lúc trước cũng không nghiêm trọng như vậy. Hôm qua bà còn gọi điện thoại cho chị, nói định hôm nay qua phòng thiết kế tăng ca, còn nói bà sắp tham gia tuần lễ trang phục kiểu mới đồng giá. Chúng ta đều không ngờ bà lại bỗng nhiên phát bệnh nghiêm trọng tới vậy.”

“Sau này chúng ta chắc chắn sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, không rời nửa bước mà chăm sóc. Nhưng lúc này là tình huống đặc biệt, không thể trách em, cũng không thể trách ba được.”

Em trai Tô đặt cằm lên vai chị mình, cạ cái đầu như tổ chim của mình vào má cô.

Qua hồi lâu, cậu mới nhẹ giọng hỏi: “Chị, em, chúng ta sau này cũng sẽ như vậy, đúng không?”

Con cái của người bị Huntington có nguy cơ rất cao bị di truyền bệnh này.

Tô Li mấp máy miệng, ánh mắt tràn đầy kiên định, cô dõng dạc nói với em trai: “Sẽ không, chị có cách, em phải tin tưởng chị.”



Đáng tiếc em trai Tô chỉ cho rằng chị đang an ủi mình, dẩu miệng lầm bầm: “Chị, cả đời này em cũng không muốn kết hôn. Chúng ta đều là những kẻ đáng thương bị nguyền rủa…”

Lục Khiên thấy ánh mắt vợ mình tràn đầy đau xót, anh dùng một tay xách em trai Tô lên, rất không ưa dáng vẻ cậu làm nũng với vợ mình, hung tợn nói lời răn dạy cậu: “Đàn ông con trai khóc cho ai xem.”

Anh đặt đầu tóc lộn xộn của em trai Tô lên vai mình, quay đầu nói: “Cậu còn không biết xấu hổ mà đặt thân hình cao to 1m8 của cậu lên vai chị cậu. Cậu xem, cô ấy đều sắp bị cậu đè đến mức ngã ra sàn.”

Em trai Tô vội vàng lau sạch nước mắt, cực kỳ ghét bỏ mà cách xa anh rể mình một bước: “Em không muốn dựa lên vai anh.”

“Ha, tên tiểu tử thối cậu dám ghét bỏ cả gấu trúc.”

Lục Khiên giơ lên tay gấu, đè cái đầu như tổ chim của em trai Tô lại, bắt cậu dựa lên vai mình, mở miệng cười nhạo: “Khóc đi, khóc đi. Tôi cho nhóc con cậu hai phút để khóc cho đủ.”

“Chị, cứu mạng. Anh, anh rể muốn gϊếŧ em trai ruột của chị kìa.”

Sức của em trai Tô sao sánh bằng Lục Khiên, đầu cậu như bị keo 502 dán vào vai anh rể mình, hất cũng hất không ra, miệng kêu không ngừng:

“Anh rể, anh còn dám nói anh là quốc bảo, thật sự không biết xấu hổ. Em với chị đang nói chuyện vui vẻ, liên quan gì tới anh, anh tới xen vào…”

Lục Khiên đen mặt, nắm sau lưng em trai Tô xách lên: “Miệng của cậu bẩn như vậy, xem ra hai ta cần phải có một cuộc quyết đấu giữa hai người đàn ông thật sự.”

Tô Li xoa huyệt thái dương, chỉ vào cửa phòng bệnh: “Hai người đều ra ngoài hết cho em, đừng làm phiền giấc ngủ của mẹ.”

Cô chỉ dặn dò một câu khi Lục Khiên đóng cửa: “Sức lực của anh lớn, nhớ nhẹ tay chút.”

Lục Khiên nghiêm túc gật đầu, ngăn cách tiếng kêu thảm thiết của em trai Tô ngoài cửa.

Trong khi sảnh lớn bệnh viện đang diễn một màn “Anh rể giáo dục tư tưởng đạo đức cho cậu em vợ thân yêu” thì ba Tô phong trần mệt mỏi chạy tới bệnh viện.

Ông nhìn thoáng qua Lục Khiên đang đen mặt, rồi liếc nhìn cậu con trai đang ứa nước mắt của mình, dứt khoát nói với Lục Khiên: “Muốn đánh thì đợi lát nữa rảnh rỗi đánh tiếp, con dẫn ba đến phòng bệnh trước đi.”

Em trai Tô: “…”

#Cảm thấy mình bị cả thế giới vứt bỏ#

Lúc mẹ Tô tỉnh lại, chồng, con gái, con rể, con trai đều có mặt đông đủ ở bên.

Giọng bà hơi khàn, nói chuyện không lưu loát: “Tôi, tôi bị sao vậy?”

Tô Li đút cho bà một chút nước ấm, cô cảm nhận rõ ràng động tác của bà rất chậm, cơ thể cũng rất cứng ngắc.

Tuy mọi người trong phòng đều đang cười, nhưng không khí ở đây thật sự không tốt, mẹ Tô là người thông minh, liếc mắt một cái đã nhận ra họ chỉ đang tỏ ra vui vẻ.

Đã nghiêm trọng tới mức này sao?

Bà bất đắc dĩ thở dài trong lòng.

Tô Li thấy người nhà đã đến đông đủ, nháy mắt với Lục Khiên. Anh lui tới cửa phòng bệnh nhìn một lát, sau đó gật đầu với cô.

Tô Li lập tức đóng kín cửa sổ phòng bệnh, kéo rèm cửa sổ, hít sâu một hơi, hắng giọng nói: “Con có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cả nhà…”