Thích Hạ Thâm nóng lòng muốn thử: “Có thể sao?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Đương nhiên, Linh Luân đặt trên người cậu bảo quản, cũng coi như là vật của cậu.” Anh bước tới một bước, ngón tay điểm nhẹ lên Linh Luân, “Ta sẽ dạy cậu cách đi vào, nói ra Linh Luân tĩnh lạc rất nhiều năm, hẳn là nên mở rộng sinh vậy sống trong đó rồi.” Đầu ngón tay anh trượt xuống, nâng Linh Luân lên, biểu tình có chút hoài niệm.
Trước khi anh ngủ say ở trong Linh Luân, mỗi một ngọn núi mỗi một vùng biển đều là thức tỉnh, dòng suối và sông cũng không ngừng chảy, sinh linh sống ăn cư, là một thế ngoại đào nguyên chân chính.
Đầu ngón tay ấm áp đυ.ng vào làn da của Thích Hạ Thâm, động tác quá mức thân mật làm cho Thích Hạ Thâm giật mình một cái, theo bản năng giơ tay muốn che lại nơi da thịt bị đυ.ng vào, lại đúng lúc cầm lấy tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Xúc cảm da thịt ấm ám làm cho lòng người sinh ra quyến luyến.
Thích Hạ Thâm vô cùng xấu hổ, lập tức rút tay về: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi khẽ cười cười.
Hạ Thích Vi lại xào thêm hai món, có món cá ở đây, Tiết Bạch không rảnh quan tâm đến gà rán, nhưng bởi vì phía sau còn vết cào, bị Thích Hạ Thâm cưỡng chế không được ăn đồ ăn có tính khích thích.
Ăn cơm xong, Thích Hạ Thâm xác Tiết Bạch lên nhìn vết thương sau lưng nó, vừa bôi thuốc vừa nói: “Không được, ngày mai tôi phải đem ngươi đi tiêm vắc -xin.”
Tiết Bạch: “......không được!” Mèo lớn giãy giụa, cọ cọ Thích Hạ Thâm một thân lông mèo.
Thích Hạ Thâm dùng bạo lực trấn áp, tuyệt tình nói: “Ai mà biết con mèo kia có bệnh gì không? Ngày mai ngươi đi khám toàn diện cho ta.” Thuận tiện lấy cắt móng tay cắt móng vuốt cho Tiết Bạch, nói: “Còn có, tối nay tắm rửa.”
Dùng túi nilon hoặc là màng bọc thực phẩm bọc lên người là được.
Tiết Bạch khuất nhục nằm trên sô pha, không muốn nói chuyện.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cùng Thích Hạ Thâm thu dọn bát đũa, Thích Hạ Thâm lúc rửa bát liền thở dài: “Tôi khi nào mới có thể mua được máy rửa bát tự động đây.”
Cậu làm phát sóng trực tiếp, kiếm được nhiều tiêu cũng nhiều, quan trọng nhất là còn tiết kiệm tiền mua nhà, cho nên gần đây do dự có nên học các chủ khác trên Lục Giang mở cửa hàng Taobao không, nhưng cậu có thể bán cái gì chứ?
Thanh âm của Tɧẩʍ ɖυyên Vi đánh gãy suy nghĩ của cậu: “Mang Tiết Bạch cùng đi vào Linh Luân nhìn xem?
Tiết Bạch giả chết nằm ở ngoài phòng khách hai ba bước nhảy vảo, một người một mèo hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cười cười, duỗi ngón tay điểm lên Linh Luân, dưới chân Thích Hạ Thâm vừa trống rỗng, khi cảm thấy đứng trên mặt đất kiên cố, cảnh tượng mới xuất hiện trước mặt ---- nơi bọn họ đứng là khu rừng có hơi thở thoi thóp, dưới chân núi chính là hồ lớn không nhìn thấy bờ.
Hồ nước sâu và rộng như vậy, gợn nước lăn tăn, nước cạn có thể nhìn thấy đá cuội dưới đáy hồ, cỏ ven bờ xanh tươi nhưng lại chỉ lác đác lưa thưa, hồ nước ngọt to như vậy lại không nhìn thấy sinh vật sống dưới nước nào.
Phong cảnh là đẹp, nhưng luôn có cảm giác về tử khí.
Tiết Bạch ngồi trong lòng Thích Hạ Thâm, thăm dò nhìn nhìn, nó thần kinh thô, hồn nhiên không cảm thấy chung quanh có bất cứ khác thường gì.
Thích Hạ Thâm không nhịn được mà thả nhẹ hô hấp, nơi này quá an tĩnh, thế cho nên chỉ một chút động tĩnh liền vô cùng rõ ràng: “Có chút kỳ quái.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Từ sau khi ta bị thương Linh Luân liền phong bế, sinh linh bên trong cũng bị đuổi đi, núi Chu này là nơi ta ngủ say, có một vài động vật chưa mở linh trí còn sống.”
Thích Hạ Thâm không nhịn được nhìn bốn phía, lại vì núi Sơn phạm vi quá lớn, không nhìn được nơi khác, cậu tính toán phạm vi núi Chu, vài giây sau liền từ bỏ ---- cũng không nhìn thấy biên giới, còn tính cái gì mà tính.
Trong nhà có núi, trong núi không chừng còn có quặng, cho dù trong núi bây giờ vẫn còn trụi lủi, mua ở bên ngoài vài loại để vào đây nuôi, cũng là có thể. Hơn nữa đây là địa bàn của yêu quái, mùi vị cá bạc sinh trưởng ở đây tốt hơn gấp trăm lần so với bên ngoài, tùy tiện hái một chút trái cây hay linh thủy gì đó có lẽ cũng không kém.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhìn chăm chú sườn mặt của cậu, làm càn thưởng thức ngũ quan không thể bắt bẻ của cậu, nói: “Muốn đến nơi khác nhìn xem không?”
Thích Hạ Thâm hưng phấn nói: “Có thể sao?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi vươn tay: “Nào.”
Thích Hạ Thâm nắm lấy tay anh, cảnh tượng trước mặt nhoáng lên, đã từ chân núi đặt chân lêи đỉиɦ búi.
“Tử trên đỉnh núi Chu có thể nhìn xuống toàn bộ Linh Luân.” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi phất tay đẩy mây bên cạnh đi, nùi trùng điệp thu hết vào đáy mắt.
Trên trời không có chim bay, chỉ có mây sương chậm rãi lưu động, đi xuống đầy mây ra mới có thể nhìn thấy rõ, trên cao rét lạnh, nhưng Thích Hạ Thâm lại không hề cảm thấy chút lạnh lẽo nào, tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi truyền đến ấm áp cuồn cuộn, cậu đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa xa, thế giới bên trong Linh Luân căn bản không nhìn thấy giới hạn, núi non trùng diệp biển cuồn cuộn lại bị một tầng âm u che lấp.
Lấy thị lực của Thích Hạ Thâm, cảnh sắc xa hơn một chút đã không nhìn thấy, huống hồ còn có bóng mờ che lấp, càng không nhìn rõ.
Thích Hạ Thâm nhìn xung quanh một vòng, bóng mờ màu xám che lấp toàn bộ Linh Luân, chỉ có dưới chân núi Chu là sáng ngời, bóng mờ dừng lại ở biên giới chân núi Chu, giống như là dã thú ngủ đông, không chết tâm mà muốn căn nuốt hoàn toàn mảnh đất này.
Tiết Bạch nói: “Đó là thứ gì?” Bóng mờ cho nó một cảm giác không tốt, khoảng cách xa như vậy, cũng có thể ngửi được mùi hủ bại sắp chết.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi khảy khảy vòng tay, trong mắt tràn ra ý lạnh ---- bóng mờ giương nanh múa vuốt ở dưới chân núi, thời khách mơ ước mảnh đất bình an cuối cùng của núi Chu, có lẽ không bao lâu nữa, đến núi Chu cũng không giữ được.
Núi Chu đình trệ, anh nhẹ nhất là rơi vào ngủ say, còn về lúc nào mới có thể tỉnh lại......có lẽ mãi mãi sẽ không tỉnh lại nữa.
Thích Hạ thâm vô cơ mà căm ghét bóng mờ ám dưới chân núi, khắp trời đất cảnh sắc rộng lớn đẹp như vậy lại mắc bệnh nặng, trên người đầy vết sẹo, phủ phục thở dốc.
Cự thú sắp chết.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Thích nơi này sao?”
Thích Hạc Thâm lúc này mới lại tinh thần, nói: “Đương nhiên là thích.” Mặc dù tiêu điều, lại thật sự không có bất cứ ô nhiễm nào.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lại một lần nữa lộ ra tươi cười.
Thích Hạ Thâm phát hiện vị này thật sự rất thích cười, cho dù là lúc không nói gì nhìn bạn, ánh mắt cũng có ý cười như có như không, toàn tâm toàn ý phản phất như trong mắt chỉ có một mình bạn.
Không cần lời nói, tán tỉnh bạn chỉ cần một nụ cười một ánh mắt, vậy là đủ rồi.
Tiết Bạch ôm lấy đuôi nó, vừa cắn vừa hàm hồ nói: “Sắp 8 giờ rồi, ngươi không đi phát sóng trực tiếp à?”
Thích Hạ Thâm trải qua sự nhắc nhở của nó, thiếu chút nữa là ném Tiết Bạch xuống, vội vàng nói: “Linh chủ, tôi bây giờ phải đi ra ngoài.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi gật đầu, chỉ trong chớp mắt, hai người một mèo đã từ bên trong Linh Luân về lại phòng khách.
Thích Hạ Thâm ném Tiết Bạch nặng muốn chết đi, vội vàng đi vào phòng bếp, cắt trái cây làm ba phần, một phần đặt lên đầu Tiết Bạch, một phần nhét vào tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, một phần cuối cùng cậu đem vào thư phòng.
“Linh chủ, trong thư phòng tôi có không ít sách, anh nếu như nhàm chán có thể nhìn xem có thích quyển nào không.” Thích Hạ Thâm nói rồi đẩy cửa thư phòng ra, sau đó mở máy tính lên.
Tường hai bên thư phòng đều là kệ sách, nhét đầy ụ, có không ít sách cũ đều là chuyển từ trong nhà tơi, sau khi mẹ cậu qua đời cậu chưa từng lật xem.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi ôm khay đựng trái cây đi tới, nhướng mày, Tiết Bạch đã đội khay trái cây ngồi vào lòng Thích Hạ Thâm, vừa nhìn màn hình vừa ăn trái cây, anh nhìn thư phòng không được rộng lắm một lượt, ánh mắt xoẹt qua một góc bỗng nhiên dừng lại, lập tức đi tới lấy một cuốn album ố vàng nhưng lại được vảo quản rất tốt.
“Cái này có thể xem không?” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nâng album trong tay lên.
Thích Hạ Thâm quay đầu nhìn một cái, không có ấn tượng gì với cuốn album này, cố gắng nhớ lại sau mới nói: “Cuốn ablum này rất cũ rồi, anh xem đi.” Là ông bà nội thậm chí còn sớm hơn trước đó để lại, lúc đó kinh tế không tốt, cũng không biết sao lại để lại nhiều ảnh chụp như vậy.
Cậu đã mở phát sóng trực tiếp rồi, chào hỏi với người xem trước, nói chuyện vào câu rồi mới nhấn mở game, chính là trò chơi cảnh ngọt ngào trong mơ mà tối qua chưa chơi xong, lúc đầu Thích Hạ Thâm còn có thể nghe thấy động tĩnh âm thanh lật ablum phía sau, không đến mấy phút, chút động tĩnh phía sau đã biến mất rồi, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Ngón tay ấn trên bàn phím không tự chủ mà dùng sức, Thích Hạ Thâm không hiểu sao có chút khẩn trương, ho nhẹ một tiếng, đẩy đẩy kính chống phóng xạ, cố gắng đem sự chú ý đặt lên trò chơi.
Sự tồn tại của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi quá mạnh, ánh mắt trầm mặc nhìn chăm chú cũng không thể xem nhẹ.
Thích Hạ Thâm cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quay đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Vi một cái.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi khẽ nói: “Làm phiền đến cậu à?”
Giọng nói của anh mặc dù rất nhẹ, nhưng mic của Thích Hạ Thâm thu âm rất tốt, fans nhạy bén bắt được thanh âm của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, bình luận đều là bàn luận Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
[Thanh âm hay quá a a a! Thanh khống muốn chết rồi.]
[Không phải, trong nhà anh Hạ có người?]
[Lầu trên, trong nhà có người không kỳ quái, quan trọng là lúc này trong nhà còn có người.]
Thích Hạ Thâm bình tĩnh nói: “Bạn bè, ở nhà tôi vài ngày, lại không phải là tiểu cô nương, mấy người kích động cái gì?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghe cậu như có như không trêu chọc anh, chỉ là mỉm cười, cúi đầu cẩn thận lật xem ablum, đều là ảnh cũ chụp từ thời vừa mới lập nước, đến bây giờ đã không còn nhìn thấy những tấm ảnh như vậy nữa.
Tầm mắt của người phía sau cuối cùng cũng biến mất, Thích Hạ Thâm cuối cùng cũng có thể chuyên chú vào phát sóng trực tiếp chơi trò chơi.
Trạng thái hôm nay của cậu không tồi, thuận lợi qua cửa trò chơi, lúc tắt phát sóng trực tiếp phát hiện Tɧẩʍ ɖυyệt Vi vẫn còn đang xem cuốn ablum, lặp tức kinh ngạc --- những tấm ảnh trắng đen có thể xem đến hai tiếng đồng hồ?
Thích Hạ Thâm đi qua, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đang xuất thần nhìn tấm ảnh trong tay, biểu tình hoài niệm không nói nên lời.
Trong lòng Thích Hạ Thâm vừa động --- vị này thế mà quen biết người trong ảnh? Cậu vốn dĩ cho rằng cơ duyên với Linh Luân chỉ là trùng hợp ở trong nhà cậu, bây giờ xem ra có thể là gửi ở chỗ tổ tông nào đó nhà cậu.
Vậy vị này tuổi cũng không nhỏ.
Thích Hạ Thâm vội vàng bắt lấy suy nghĩ này, trở tay ném ra sau đầu.
Ngón tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi vuốt ve góc ảnh chụp, Thích Hạ Thâm tò mò không chịu nổi, dịch hai bước thò lại gần xem, chỉ nhìn một cái đã sửng sốt.
Trên ảnh là chụp ông nội lúc còn nhỏ, nhưng Thích Hạc Thâm giật mình chính là cái tay đặt trên đầu ông nội.
Chủ nhân của cánh tay không có trong ảnh, chỉ chừa cho người ngoài cuộc một ống tay áo, ngón tay thon dài tinh tế, trên cổ tay có một vòng tay mười tám hạt châu màu tím, dải tua buông xuống, hình thức nút thắt vô cùng quen mắt.
Đó tuyệt đối không phải là tay của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, gầy đến dơ xương, phảng phất như thân mang bệnh nặng.
Thích Hạ Thâm nhìn về phía cổ tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, vòng tay trong ảnh chụp chưa chắc đã là cái trên cổ tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, nhưng hiểu dáng hiển nhiên là giống nhau.
Đầu ngón tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi dừng trên cổ tay người trong ảnh chụp, ánh mắt lại thất thần không biết bay đến nơi nào.
Tỉnh lại sau giấc ngủ dài, người kia đã qua đời.