Đoàn làm phim cuối cùng cũng kết thúc công việc, Thích Hạ Thâm vội vàng đi lấy xem máy nhỏ của cậu cưỡi về nhà, cự tuyệt đi ra ngoài ăn chơi đàm đúm, cậu còn nhớ đến Tiết Bạch muốn ăn gà rán, còn cố ý đặt một phần cơm, lúc cậu đến cửa tiểu khi, đồ ăn đã được ship tới.
Lúc mở cửa nghe thấy một trận âm thanh lạch cạch, chìa khóa cũng hoảng loạn mà cắm vào ổ khóa mở cửa ra.
Rầm.
Một con cá lớn cường đại vẫy đuôi chụp bay cái bồn nhựa, loảng xoảng dừng trước mặt Thích Hạ Thâm, cá lớn rơi xuống mặt đất nhảy lên, miệng cá đỏ tươi đối diện với Thích Hạ Thâm, cựa quậy đi qua phát ra tiếng: “Hừ....”
Tiếng lợn kêu du dương??!
Toàn bộ phòng khách đến phòng bếp, trừ mao hài tử còn có chỗ đứng của vị mới lãnh về nhà kia, thế mà không có chỗ nào khô ráo.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đã không còn bộ dạng lúc sáng nữa, thảy đổi một thân quần áo rộng thụng thình không nhiễm bụi trần thành quần áo dài mà đen, trên cổ tay trái còn đêm vòng tay, rải lụa màu xanh rũ xuống, dao động trên làn da trắng ngọc.
Làm khó anh đứng trong một mỗ hỗn độn mà vẫn là bộ dáng thản nhiên, anh thậm chí còn cười khẽ với Thích Hạ Thâm.
Mèo đen trắng lớn đang đứng chăm chú vây xem con cá lớn bị tiếng mở cửa làm cho kinh hồn, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thích Hạ Thâm, lại thuận theo tầm nhìn Thích Hạ Thâm nhìn xung quanh phòng khách một vòng, thầm nghĩ: Ai nha, xong đời.
Chậu nhựa trong nhà đều được bay ra, phòng khách rải đầy nước, chỉ có một chỗ không có nước, chính là chỗ sô pha Tiết Bạch và Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đứng, bên cạnh mấy cái chậu nhựa còn có vảy cá, dính dính trên sàn, toàn bộ phòng khách giống như là có lũ lụt quét qua, ướt dượt còn hỗn loạn.
Tiếng đóng cửa dọa Tiết Bạch sợ đến mức nhảy lên sô pha.
Thích Hạ Thâm đóng cửa, ngoài dự kiến của Tiết Bạch, cậu cười cười, thậm chí còn vỗ tay: “Không tồi không tồi, tôi rất kinh hỉ.”
Tiếng ‘bốp bốp’ thanh thúy vang lên xong.
Tiết Bạch thống khổ mà bùi đầu vào sô pha ---- xuất hiện rồi! Ma quỷ tức giận cực điểm sẽ cười cười, lần này sẽ làm cái gì? Khấu trừ đồ ăn vặt? Tịch thu hết đồ chơi?
“Ta có thể biện giải một chút,” Tiết Bạch hấp hối giãy giụa, “Thật sự là con cá đó động thủ trước.” Nó chỉ là ở một bên vây xem thèm nhỏ dãi mà thôi, nước cũng là do con cá đó vẩy ra.
Thích Hạ Thâm cười lạnh, ôm túi mèo nhét tiểu hỗn đản này vào treo lên giá.
Tiết Bạch ló cái đều ra, bám riết không tha có ý đồ kéo một người làm đệm lưng, nói: “Cá đó là do Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cung cấp, ngươi không thể chỉ treo mình ta.”
Thích Hạ Thâm bị nó chọc cho bật cười, so sánh chiều cao của cậu và Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi hơn cậu 6,7 cm: “Tôi treo anh ấy? Anh ấy treo tôi mới đúng.” Nói xong cũng không để ý đến Tiết Bạch nữa, nhìn mặt đất đầy nước, chỉ cảm thấy cực kỳ khủng khϊếp.
“Ta sẽ không làm chuyện như vậy,” trong mắt Tɧẩʍ ɖυyệt Vi hiện ra ý cười, “Vốn dĩ muốn chuẩn bị một chút lễ vật cho mèo nhỏ, thật không ngờ lễ vật quá hoạt bát ngược lại gây ra phiền toái cho cậu.”
Anh ở trong Linh Luân ngủ mấy chục năm, toàn bộ Linh Luân cũng chỉ còn núi Chu nơi anh ngủ say là còn có chút không khí tươi mới, cá sống trong hồ mùi vị cực kỳ tươi ngon, anh dứt khoát bắt lấy hai con.
“Đây là từ đâu mà có? Chưa từng nhìn thấy cá có dáng vẻ như vậy.” Thích Hạ Thâm tò mò mà khảy khảy con cá lớn, trừ bỏ con cá kêu như tiếng heo, thì rất giống có bình thường.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Sống trong Linh Luân.” Cũng là trừ anh ra, còn sốt lại, sinh vật sống ở bên trong.
Thích Hạ Thâm ngạc nhiên, nên trong Linh Luân thế mà có vật còn sống? Cậu đột nhiên nhớ đến nguyên hình của Linh Luân --- đầy rẫy núi non, thậm chí còn có biển, lẽ nào nói bên trong Linh Luân cất giấu thế giới mà trên ngọc điêu hiện ra?
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi gật đầu nói: “Đúng, vậy trang trí thật ra chính là thế giới trong Linh Luân thu nhỏ.”
Thích Hạ Thâm nhìn con cá nhảy tung tăng trong mấy cái chậu, nói: “Cảm ơn, Tiết Bạch vô cùng thích ăn cá.” Thành phố Doanh Hải không có biển, hồ nước lớn nhất thành phố Doanh Hải là hồ Đạm Thủy, nhưng bị ô nhiễm nghiêm trong, Tiết Bạch xưa nay ghét bỏ mùi vị cá ở thành phố Doanh Hải.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi: “Không cần khách khí.”
Thích Hạ Thâm cười cười với anh, sau đó móc hai móc vuốt của Tiết Bạch tử trong túi đựng mèo ra, uy hϊếp nói: “Hạn cho ngươi trong vòng một phụt làm sạch phòng khách cho tôi.”
Tiết Bạch giãy giụa: “Vậy thì ngươi thả ta xuống!” bước tiếp theo là làm cá rồi, nó mới không muốn bị treo trên giá ngửi mùi thơm của cá.
Thích Hạ Thâm lạnh lùng nói: “Được, ngươi xuống đi.” Cậu mở túi đựng mèo, lấy một cái giẻ lau nhà ném lên đầu Tiết Bạch, “Lau sàn cho tôi.”
Tiết Bạch khuất nhục bị giẻ lau đè đầu, nhảy xuống khỏi giá đi lau nhà.
Thích Hạ Thâm thở dài, khom lưng bưng chậu lên, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đồng dạng cũng cúi người, Thích Hạ Thâm vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, để tôi.”
Tɧẩʍ ɖυyên Vi cười nói: “Mặc kệ không quản lo cơm nước cho ta hả?”
Thích Hạ Thâm sửng sốt, đột nhiên cười nói: “Đương nhiên là quản rồi, vậy làm phiền anh dọn vào giúp tôi.” Cậu bưng chạy, quay đầu nhìn thoáng qua, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi tiên phong đạo cốt bưng chậu nhựa màu đỏ, cá bạc khuấy nước nổi lên gơn sóng, vòng tay trên tay cũng lau động theo.
Không hiểu tại sao lại rất gần gũi.
Thích Hạ Thâm cho cá vào phòng bếp, chỉ xử lý con cá bạc Tɧẩʍ ɖυyệt Vi bưng tới, cậu hôm nay đã mua gà rán rồi, trong tủ lạnh còn đồ ăn mua từ hôm qua, không thể làm hết cá.
Bây giờ trong nhà có hai người một mèo, Tiết Bạch có dạ dày đại vương ăn rất nhiều, mười mấy con cá bạc cũng không đủ lót bụng cho Tiết Bạch.
“Anh có kiêng ăn cái gì không?” Thích Hạ Thâm vừa xoắn tay áo, vừa hỏi: “Có bị dị ứng cái gì.....ách, chính là ăn cái gì sẽ không thoải mái không?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đã không nhớ rõ hương vị khói lửa nhân gian nữa rồi, lại cười cười với Thích Hạ Thâm nói: “Ta đều ăn được hết.”
Trong phòng bếp nhiệt độ cao, Thích Hạc Thâm mở hai khuy áo trên cổ, trên có có vòng cổ màu đen, Linh Luân màu vàng dán lên làn da trắng nõn, cúi đầu điều chế bột, tay áo xoắn lên để lộ ra cổ tay.
Cổ tay trắng nõn đó thoạt nhìn rất thích hợp đeo cái gì đó.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi mơn trớn vòng tay trên cổ tay, ngọc trai trong suốt màu tím không biết là loại đá quý nào, trong suốt như thủy tinh, phán xạ ánh đèn rồi lại hiện ra sự lạnh lẽo của kim loại.
Cá bạch quá nhỏ, chặt đầu đi thì cũng không còn gì, Thích Hạ Thâm chuẩn bị trực tiếp bọc bột rán lên.
Thích Hạ Thâm rửa sạch cá cùng nội tạng, rửa xong cho rượu và gia vị vào ướp, lại thêm trứng, thịt cá nhúng vào trứng khi chiên lên thịt sẽ càng mềm hơn, mùi hương thơm rất nhanh đã tràn ngập phòng bếp nho nhỏ.
Tiết Bạch đang lau sàn ở trong phòng khách lập tức ném giẻ lau, nhảy vào phòng bếp, chân trước kéo lấy quần Thích Hạ Thâm, cả người treo trên người Thích Hạ Thâm: “Ta muốn ăn!”
Tiết Bạch kéo dài người cũng hơn 1m3, một con mèo lớn hơn 30 cân, Thích Hạ Thâm bị nó kéo lấy lệch sang một bên, cá vừa định vớt ra lập tức rơi xuống, Tiết Bạch nhảy dụng lên chuẩn xác tiếp được.
Thích Hạ Thâm cúi đầu, trên chiếc đũa trống không và Tiết Bạch miệng đầu cá, sắc mặt đen sì --- cậu hôm nay không thu thập con mèo chết tiệt này, cậu sẽ theo họ của Tiết Bạch!
“Đầu lưỡi của ngươi không bị nóng đến rớt mất sao?”
Tiết Bạch nhìn cậu một cái, bình tĩnh mà xoay người, nó hôm nay ở bên ngoài đánh nhau một trận với mèo vàng, nếu không phải là vào lúc quan trọng Tɧẩʍ ɖυyệt Vi kéo nó một phen, có thể nửa lông mao trên người cũng bị cào rớt, nhưng cho dù là như vậy, trên lưng nó vẫn còn để lại một vết cào, lúc nó đi vào cố ý cọ long, để lộ vết cào ra.
Quả nhiên Thích Hạ Thâm nhìn thấy vết cào còn dính máu, lập tức tắt lửa, lau khô tay đến kiểm tra vết thương của Tiết Bạch: “Còn có chỗ nào bị thương không” Vết cào đã kết vảy rồi, lông mèo dài rậm trọc một đường dài, sớm đã khép lại, nhưng lực đạo trên tay Thích Hạ Thâm vẫn nhẹ đi rất nhiều.
Đứa nhỏ trong nhà bướng bỉnh đều là do được sủng ái, huống hồ trong nhà cũng có chỉ tâm can bảo bối này, từ lúc Tiết Bạch vào ở trong nhà này, đừng nói là bị thương, ăn cái gì chơi cái gì đều là Thích Hạ Thâm lấy ra đồ tốt nhất.
“Chỉ là một vết cào.” Tiết Bạch muốn cá chiên xuống, lại quay đầu cọ cọ Thích Hạ Thâm: “Ta vẫn muốn ăn một con nữa.”
Bán thảm......bán thảm cmn.
Thích Hạ Thâm rửa tay rồi tiếp tục chiên cá, chiên ra con thứ hai, Tiết Bạch lập tức nhảy lên muốn giành lấy, Thích Hạ Thâm cảnh giác nâng tay cao lên, miếng cá may mắn thoát nạn.
Tiết Bạch gấp chết đi được.
Thích Hạ Thâm trừng mắt nhìn Tiết Bạch, quay người đưa miếng cá chiên đến bên miệng Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, “Nếm thử xem?” Cậu dút cho Tiết Bạch quen rồi, theo bản năng đem Tɧẩʍ ɖυyệt Vi thành đứa trẻ giống như Tiết Bạch.
“Cẩn thận nóng.” Thích Hạ Thâm dặn dò một câu, cậu cũng luôn dặn Tiết Bạch như vậy, dù sao đầu lưỡi Tiết Bạch không thể bị nóng, lại cữ thích ăn đồ vừa mới lấy trong nồi ra.
Tɧẩʍ ɖυyên Vi cúi đầu ăn luôn trên đũa, cá bạch chỉ to bằng ngón tay của nữ tử, đem đi chiên lại càng nhỏ hơn, Tiết Bạch một ngụm đã có thể nuốt xuống.
Xương cá bạch đã giòn sụn, thịt cá tẩm qua trứng càng thêm mềm, trước khi chiên còn được tẩm ướp, vừa miệng và thơm, khi cá được ướp hoàn toàn đã che lấp mùi tanh của cá, cho dù là chiên qua dầu, mùi thơm ngon cũng không bị mất đi.
“Có hợp khẩu vị không?” Chắc chắn là ăn ngon, Thích Hạ Thâm nuôi chính mình sống lâu như vậy, tay nghề nấu cơm tuyệt đối là qua cửa, đừng nói là cơm thường ngày, cho dù là một bữa thịnh soạn đãi khách cậu cũng có thể làm vài món.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nuốt miếng cá xuống, cười ngọt như được đổ một lọ đường, ngọt đến muốn mạng: “Ăn ngon.”
Trù nghệ được khen ngợi, Thích Hạ Thâm nhếch khóe miệng, bật bếp tiếp tục chiên cá, cá bạch không nhiều, bên cạnh còn có một mèo một người cần dút, chiên 3 miếng đút hai, cuối cùng đều chiên xong rồi, trên đĩa chỉ còn lại hai ba miếng.
Tiết Bạch đang liếʍ móng vuốt chột dạ mà quay đầu đi.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghiêng đầu nhìn động tác của cậu, trong mắt rõ ràng đã mất đi tiêu cự, không biết đang nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói: “Không có nước chấm sao?”
Thích Hạ Thẩm đang cầm bát sửng sốt, cậu thích ăn chấm với nước chấm, Tiết Bạch xưa nay khẩu vị nặng, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi thế mà cũng thích ăn? Một nhà nếu như cùng một khẩu vị thì dễ làm rồi, sau này cũng không đến mức không ăn được cùng nhau.
Thích Hạ Thâm cầm bát sứ ném xanh nhỏ cười nheo mắt nói: “Tôi đã muốn làm nước chấm, anh thích vị gì?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi có cũng được không có cũng được, lúc bị hỏi đến nghĩ nghĩ, nói: “Dầu ớt.....”
Thích Hạ Tẩm bưng bát nhỏ đợi anh nói tiếp, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lại đột nhiên cười nói: “Không thêm tỏi nhuyễn.”
Dầu ớt hiếm khi mà không thêm tỏi nhuyễn, nhưng Thích Hạ Thâm chính là không thích, cho dù bỏ vào, cũng chỉ cho một chút mà thôi, nhưng Thích Hạ Thâm không phải là không ăn tỏi, chỉ là không thích trong dầu ớt có vị tỏi, cậu còn cho rằng ăn như vậy chỉ có cậu.
Biểu tình vừa rồi của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lại kiến cho trong lòng Thích Hạ Thâm dâng lên cảm xúc khó hiểu, cậu cúi đầu điều chế nước chấm, Tɧẩʍ ɖυyên Vi rút một đuôi đũa mới, gắp miếng cá bạc đưa lên miệng Thích Hạ Thâm, nói; “Vất vả rồi.” Chiên mười mấy con cá, Thích Hạ Thâm còn chưa nếm thử.
Thích Hạ Thâm ho nhẹ một tiếng, cúi đầu ăn miếng cá bạch, một miếng nuốt xuống, hai mắt sáng lên --- dưới lớp bột chiên giòn là thịt cá tươi ngon, mỗi miếng thịt cá đều chứa đầy gia vị đã ướp, quan trọng nhất là chất lượng thịt cá, là loại không có bất cứ gia vị nào có thể mô phỏng dược, một ngụm miệng đầu thịt cá, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Trù nghệ của cậu có tốt thế nào, nhiều nhất cũng chỉ kích phát ra được mùi vị của nguyên liệu, không thể khống chế thêm vào, cho dù là tính cả bột ngọt mì chính linh tinh, cũng chỉ có thể là mùi vị công nghiệp hóa.
Cậu thật sự hiếu kỳ về nơi có thể sản sinh ra được nguyên liệu tuyệt đỉnh như vậy.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Muốn đi vào nhìn xem sao?”