Giẫm lên chuông vào học đi vào lớp, Thích Hạ Thâm tìm một chỗ trống ngồi xuống.
“Sao lại đến muộn như vậy?” Trịnh Phái dịch vào bên trong một vị trí.
Thích Hạ Thâm nhỏ giọng nói: “Ngủ quên mất.” Cậu liếc nhìn bên phải, “Hai người bọn họ đâu?” đây là 3 tiết chuyên ngành, điểm học phần rất cao, hai người này lại dám trốn học.
Trịnh Phái nói: “Xin nghỉ rồi, hai người họ không phải là nói muốn làm biên kịch sao, trường chúng ta có một đoàn phim đến đây, bọn họ đi theo rồi.”
Thích Hạ Thâm gật đầu, năm nhất lúc cậu trọ ở trường, ký túc xá không đủ, cùng Trịnh Phái bị sắp xếp đến ký túc xá của hoa văn học hệ ngữ văn sau đó bắt đầu nghe giảng nghiêm túc, chương trình học yêu cầu nhớ quá nhiều, thật sự không thể thất thần.
Đến khi sắp tan học Trịnh Phái nói: “Chúng ta mang cơm cho Thư Văn bọn họ đi.”
Thích Hạ Thâm vừa muốn gật đầu, điện thoại đã có một tin nhắn gửi đến....
Tiết Miêu Miêu: Chuyện bên này ta đã giải quyết xong rồi, ngươi tan học rồi chứ, buổi trưa muốn ăn gà rán không? Liền ăn gà rán đi. Thích Hạ Thâm cạn lời, trả lời nó: Trong tủ lạnh có trái cây thập cẩm đã cắt sẵn và đồ hộp đã đã mở nắp ngươi chắp vá ăn tạm một chút, tôi muộn một chút mới về, đại khái là tầm 5, 6 giờ. Còn có công phu nhớ đến ăn, phỏng chừng là không bị thương.
Tiết Bạch không tình nguyện mà trả lời một chữ được.
Hai người mua cơm xong mang qua, Thư Văn và Diệp Bính Thu đang làm tạp vụ, hai người không có quan hệ gì, cũng chỉ tìm được người phụ trách bình thường trong đoàn làm phim, bởi vì muốn hiểu rõ đoàn làm phim, đều là cướp việc mà làm, chạy khắp nơi.
Thư Văn thanh tú ít nói, hầu hết thời điểm đều là trầm mặc, nhận lấy hợp cơm trong tay Thích Hạ Thâm lộ ra nụ cười nói: “Cảm ơn.”
Diệp Bính Thu tùy tiện ngồi xuống đất, vừa lùa cơm vừa nói: “Mệt chết tớ rồi, chạy cả một buổi sáng, anh Hạ, quay đầu cho mượn vở chép bài.”
Trịnh Phái tích cực nói: “Tớ cho cậu mượn, nào nào nào, đừng khách khi mau cầm lấy.” Từ trong ba lô lấy vở ra đặt lên đầu Diệp Bính Thu.
Diệp Bính Thu đội vở cười lạnh: “Chữ viết như chó cào của cậu tớ không đọc được, cút!”
Thích Hạ Thâm cười như điên, Trịnh Phái vẻ ngoài thì rất tốt, chữ lại xấu vô cùng, dùng lời nói của Diệp Bính Thu chính là "bên ngoài dát vàng nạm ngọc bên trong thì thối rữa".
Thư Văn cũng rất đói, vùi đầu ăn xong mới thở phào một hơi.
Thích Hạ Thâm nhìn dáng người mảnh khảnh của cậu ta, cười nheo mắt ôm lấy vai Thư Văn, nói: “Tiểu ca ca, mở cửa sau cho tớ mở rộng tầm mắt, để cho bọn tớ đi vào đoàn phim nhìn xem, giúp cậu một tay.” Nói rồi đẩy Trịnh Phái một phen.
Trịnh Phái lập tức nói: “Tớ cũng muốn đi, sau này đi ra còn có thể khoe khoang một phen nhìn thấy minh tinh nào rồi.” Thiếu chút nữa là nói đi giúp đỡ.
Thư Văn cười cười, đẩy cậu nói: “Nào dám để cậu với Trịnh thiếu đi giúp một tay.” Cậu ta ngừng lại, nói: “Tớ đi hỏi xem, không biết có cần bảo mật không.”
Trịnh Phái cười hì hì nói: “Chúng ta cũng không cần tiền lương, lao động miễn phí mà không cần à?!”
Ăn xong bốn người cùng vào đoàn phim, tìm tổ trưởng hậu cần quản bọn họ.
Tổ trưởng hậu cần vừa nghe thấy không cần tiền lương, lập tức cười hiền lành nói: “Có thể, mấy người các cậu đến thể nghiệm xã hội cũng không tồi.” Anh ta không nhịn được mà nhìn Thích Hạ Thâm nhiều một chút, nói: “Vẻ ngoài rất anh tuấn, có suy nghĩ làm nghề này không?”
Lời nói này lại vô cùng thật lòng, giới giải trí vẻ ngoài xinh đẹp không ít, nhưng mặc mộc có thể đẹp đến mức này cũng hiếm thấy.
Thích Hạ Thâm chỉ là cười cười, lời khách sáo như vậy cậu nghe thấy không ít, qua loa có lệ là được, tổ trưởng hậu cần cũng rất bận rộn, phân nhiệm vị xong rồi nhanh chóng đi tới chỗ khác.
Thích Hạ Thâm giúp đỡ sắp xếp xây dựng dụng cụ và bối cảnh, đồng thời nghe được quản lý phim trường và nhân viên hậu cần thấp giọng nói chuyện nữ chính sắp tới của đoàn phim. Nữ chính hôm nay sẽ tiến tổ, ngày mai nam chính và những vai diễn khách cũng sẽ tiến tổ.
Diệp Bình Thú nhỏ giọng nói: “Oa Hứa Quỳnh Âm, nữ thần của tớ.” Cậu ta nhanh chóng lấy di động ra sửa sáng lại tóc tai, xoa xoa mặt mình để thoạt nhìn càng thêm anh tuấn, sao đó vỗ Thích Hạ Thâm: “Đẹp trai đúng không.”
Quá nóng, Thích Hạ Thâm cởi hai khuy áo trên cùng, nói: “Là cái gì che hai mắt cậu? Là thịnh thế mỹ nhan của tớ sao?”
Diệp Bính Thu: “Cút!”
4 rưỡi chiều, trong sự mong chờ của người phụ trách hậu cần cùng với quần chúng ăn dưa, nữ chính Hứa Quỳnh Âm khoan thoai đi tới, hai trợ lý đi theo phía sau, một ánh mắt dư thừa cũng không có.
Kính râm đội mũ, đến nửa gương mặt cũng không nhìn thấy, tóc đen buộc ở phía sau, không có bất cứ tạo hình gì, vừa đen vừa thẳng, váy đỏ giày cao gói, Hứa Quỳnh Âm lập tức đi đến bên cạnh đạo diễn, thấp giọng nói chuyện.
Thích Hạ Thâm nhìn thấy mái tóc đen của cô ta, tức khắc nhớ tới lọn tóc lạnh lẽo trong tay cậu tối qua, cậu đưa tay đυ.ng vào dải lụa đen mang trên cổ, cảm xúc lành lạnh lướt qua đầu ngón tay, tai cậu hơi đỏ lên, khụ một tiếng làm như không có chuyện gì tiếp tục làm việc.
Diệp Bính Thu liều mạng chọc eo Thích Hạ Thâm: “Anh Hạ, cậu nói xem bây giờ tớ đi qua xin chữ ký cô ấy có được không?”
“Đừng nghĩ nữa,” một người phục trách đang vùi đầu làm việc nghe vậy cười nhạo một tiếng, chỉ chỉ Thích Hạ Thâm, “Cậu ta lớn lên đẹp trai như vậy, minh tinh người ta còn chưa chắc đã đồng ý để ý tới, là một người kiêu ngạo, không dễ hầu hạ.”
Thích Hạc Thâm nhướng mày, chỉ coi như là không nghe thấy, chỉ lắc đầu với Diệp Bính Thu, “Đừng có đi, ở đây nhiều người, cậu muốn ký tên người khác cũng đi thì phải làm thế nào?”
Diệp Bính Thu như có suy nghĩ gì đó, là đạo lý này.
Người phụ trách nhìn dáng vẻ trẻ tuổi mà thấu hiểu thế tục, lắc đầu tang thương nói: “Haizz, tiểu tử còn rất thân sĩ, tôi nói cậu nghe, kỳ thật căn bản không cần phải chu đáo! Cậu đi người ta cũng phản ứng lại với cậu!”
Diệp Bính Thu cúi đầu trợn trắng mắt: “Cũng không nhất định, tôi nhìn thấy người ta cũng rất tốt mà.”
Nhân viên phụ trách không vui nói: “Cậu đừng không tin, tôi đã đi theo nhiều đoàn làm phim như vậy rồi, có người nào mà chưa từng gặp, cậu đi theo tôi học tập, sẽ có cái cho cậu học.” Nói rồi đè thấp âm thanh nói về tin tức tình ái của Hứa Quỳnh Âm, phần lớn đều là chuyện bắt gió bắng bóng.
Tiếng nhân viên phụ trách nói càng ngày càng nhỏ, Thích Hạc Thâm vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Hứa Quỳnh Âm đang lạnh lùng nhìn về phía họ, nhân viên phục trách đã cúi thấp đầu.
Hứa Quỳnh Âm đi thẳng đến chỗ bọn họ, hai người trợ lý phía sau mắt như phun ra lửa.
Nhìn biểu tình này hẳn là đã nghe thấy, Thích Hạ Thâm đưa khuỷu tay học nhẹ Diệp Bính Thu: “Nữ thần của cậu.”
Diệp Bính Thu vội vàng quay đầu.
Hứa Quỳnh Âm tháo kính râm ra, trang điểm tinh xảo phụ trợ cho ánh mắt lãnh đạm, cô ta chơi đùa kính râm trên tay, chỉ nơi dưới chân bọn họ cười hỏi với đạo diễn: “Bên này là làm cái gì?”
Đạo diễn nói: “Là bối cảnh thổ lộ kia, rất tốt đúng không?”
Hứa Quỳnh Âm gật đầu. Ánh mắt quét một vòng qua mấy người Thích Hạ Thâm, đột nhiên nói: “Nhìn gương mặt nộn nộn, đều là sinh viên đại học nhỉ.” Cô ta thậm chí còn cười cười với nhân viên phục trách.
Nhân viên phụ trách cúi đầu.
Vừa nãy anh ta mới khoe khoang với Diệp Bính Thu mình gặp không ít minh tinh, còn lén lút nói minh tinh thế nọ thế kia, bây giờ lại ngậm chặt miệng không dám nói một câu.
Hứa Quỳnh Âm khoanh tay nhìn mấy người họ: “Tôi cảm thấy người trẻ tuổi vẫn là nắm chắc thời gian học tập thứ có ích thật tốt, đừng ở ở sau lưng nói lan truyền bát quái sẽ không thể hiện được cậu có bao nhiêu kiến thức, cậu nói xem có phải không?”
Nhân viên phụ trách nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, nghiến răng ken két, một lúc sau mới nở nụ cười, nói: “Cô nói rất đúng.”
Hứa Quỳnh Âm vừa lòng, ánh mắt dời về phái bốn người yên tĩnh như gà.
4 người cùng một phòng ngủ đồng loạt lùi về sau một bức, Thích Hạ Thâm càng len lén lùi về phía sau Trịnh Phái, đáng tiếng Trịnh Phái 1m75 không che được Thích Hạ Thâm 1m8, Hứa Quỳnh âm phục cười một tiếng.
“Cậu tên là gì?” Bời vì hai câu khuyên của Thích Hạ Thâm với Diệp Bính Thu, làm cho Hứa Quỳnh Âm rất có hảo cảm với cậu.
Bị người ta hỏi đến mà tránh né thì không lễ phép, Thích Hạ Thâm từ phía sau Trịnh Phái đi ra, cười cười lộ hàm răng trắng: “Thích Hạ Thâm, chị gọi tôi là Tiểu Thích là được.”
Thiếu niên lang môi hồng răng trắng, không ai là không thích, đây là nam thần cấp bậc mỹ nhan, tâm tình Hứa Quỳnh Âm càng tốt hơn, nói: “Ai nha các cậu là học biểu diễn có phải không? Lớn lên đều đẹp như vậy.”
Diệp Bính Thu hắc hắc cười: “Hai người bọn họ là máy tính, chúng tôi là học văn học.”
Hứa Quỳnh Âm có tâm nói thêm vài câu, trợ lý lại lén lén chọc eo cô ta, nhắc nhớ thời giam, Hứa Quỳnh Âm thở dài, đứa mấy ly trà sữa trong tay trợ lý cho mấy người bọn họ, cười nói: “Đây, sinh viên đại học ra đi làm cũng không dễ dàng gì, chị mời cách cậu cuống trà sữa.”
Diệp Bính Thu tự giác cảm thấy vô công bất thụ lộc, không muốn nhận.
Đây còn phải cảm ơn vừa nãy cô ta nói chuyện với Diệp Bính Thu.
Thích Hạ Thâm dứt khoát nhận lấy 4 ly trà sữa, một chút cũng không thấy ngạo: “Cảm ơn chị, tôi không khách khí nữa.” Động tác của cậu hơi mạnh, nút cổ áo mở rộng, để lộ lụa màu đen đeo Linh Luân.
Hứa Quỳnh Âm vẻ mặt ngưng trọng, bắt lấy tay Thích Hạ Thâm: “Cậu.....vòng cổ này của cậu là từ đâu mà có?”
Linh Luân? Thích Hạ Thâm nói: “Làm bạn cho, nói là đồng tiền đã khai quang.” Linh Luân lúc vừa nhìn thấy thì giống hết đồng tiền, cho dù bị nhận ra là không phải, cậu cũng có thể thoái thách mình không hiểu những thứ này, mua nhầm.
Cổ tay bị nắm có hơi đau, căn bản không phải sức lực một cô nương có thể phát ra được, kết hợp với chuyện Hứa Quỳnh Âm từ xa như vậy mà có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, còn có thể nhìn thấy Linh Luân, vị này có lẽ căn bản không phải là con người.
Hứa Quỳnh Âm kích động nói: “Cậu có thể bán cho tôi không?”
Thích Hạ Thâm xin lỗi cười cười: “Bạn bè tặng, không thể bán lại.”
Hứa Quỳnh Hâm ổn định lại cảm xúc của mình, lấy điện thoại ra nói: “Vậy chúng ta có thể thêm wechat chứ?!”
Thích Hạ Thâm thở dài, lấy điện thoại ra thêm wechat với cô ta xong, Hứa Quỳnh Âm tâm sự nặng nề rời đi.
“Anh Hạ,” Trịnh Phái ló ra trước mặt cậu, “Trên cổ cậu có đồ cổ à?” Cậu ta nhìn chằm chằm Linh Luân một lúc, càng nhìn càng thấy giống.
Nhìn cái lớp gỉ này, nhìn cái thành phần này, từ từ, đồng khí có lớp gỉ là như thế nào?
Tầm mắt Thích Hạ Vi dời xuống, nhìn đỉnh đầu như có suy tư, “Bệ hạ.....” Trịnh Phái bởi vì là dòng họ, nên có ngoại hiệu là bệ hạ.
Trịnh Phái vừa nghe đã cảm thấy cậu gọi như vậy là có gì đó không tốt, cảnh giác hỏi: “Cậu làm gì?”
Thích Hạ Thâm nói: “Cậu có phải là lót thêm miếng độn giầy?” Hôm nay cậu đi giầy có đế giày cao, đỉnh đầu Trịnh Phái lại đến được lông mày của cậu, chiều cao không đúng.