Chương 6: Vân Hoa

Vân Hoa không hiểu, chủ nhân nhiều năm trôi qua mới gặp lại một lần lại sao lại gặp cục diện thế này.

Vân Hoa càng không hiểu, rã ràng xấu mặt là Đoạn Trú, vì sao xấu hổ lại là mình?

4 người rơi vào trầm mặc.

Hồi lâu sau, Vân Hoa từ trong túi lấy ra khăn lụa đưa cho Đoạn Trú: “Ngươi vẫn là......lau trước đi.”

Đoạn Trú cầm khăn ấn lên mặt, quay đầu rời đi.

Vân Hoa không rảnh quan tâm đến Đoạn Trú, thô bạo mà mở cánh cửa nhà số 49, động tác của vội vàng không nói nên lời, ván cửa đập vàng tưởng phát ra tiếng rầm lớn.

Thích Hạ Thâm một lần nữa ý thức được đặc biệt của con hẻm này --- bọn họ giằng co lâu như vậy, chỉ kém phòng nổ tung một chút thôi, toàn bộ con hẻm cư nhiên đến một con người hoặc là yêu quái cũng không có.

Bây giờ đưa người đến rồi, cậu có phải là có thể đi rồi không.

Thích Hạ Thâm đưa hai ngón tay làm tư thế rời đi: “Tôi bây giờ có thể đi chưa?” Còn có 1 tiếng đồng hồ, cậu còn phải ăn chút gì đó lót bụng.

Vân Hoa một phen giữ chặt lấy cậu: “Đợi chút! Ngươi đừng đi! Không chậm trễ ngươi bao lâu đâu.”

Hắn là yêu quái có sức lực rất lớn, ngày thường ở cùng với đồng loại, xuống tay không nặng không nhẹ, Thích Hạ Thâm bị hắn kéo lảo đảo một bước, nhào thẳng vào lòng Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi thế mà còn cười đón lấy: “Chậm thôi chậm thôi, cẩn thận không ngã.”

Thích Hạ Thâm: “......” cậu đờ đẫn ngẩng mặt, cảm thấy mình thật sự là đang bị đùa giỡn, từ xưa đến nay đều là anh Hạ tán tỉnh người khác, thật không ngờ chính mình có ngày bị tán tỉnh.

Đây gọi là cái gì? Thiện ác chung quy rồi cũng sẽ báo!

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cười nhẹ hai tiếng, vỗ vỗ lưng Thích Hạ Thâm, rồi buông cậu ra.

“Anh yên tâm, chuyện ở đây tôi sẽ coi như không biết gì, tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài.” Thích Hạ Thâm nói.

Vân Hoa gắt gao kéo chặt lấy cậu nói: “Không phải, ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ.” Hắn liều mạng nháy mắt với Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lại chỉ nâng tay áo lên che miệng, trong mắt mang ý cười, lắc lắc đầu.

“Linh chủ!” Vân Hoa vôi la lên, “Ta ở nhân thế tìm nhiều năm như vậy, trừ vị này ra thì còn ai nữa! Không thể cứ thả cho cậu ta đi như vậy!”

Thích Hạ Thâm: “Thích Hạ Thâm cảm ơn!”

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghe vậy nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy lời Vân Hoa nói có đạo lý, vì thế nhìn về phía Thích Hạ Thâm, chưa nói đã cười, nói: “Cậu có đồng ý thu lưu ta không?”

Mấy chục năm không gặp, vị chủ tử trong nhà vẫn là bộ dáng như vậy, Vân Hoa điên cuồng tìm được cảm giác hoài niệm bên trong, hắn đờ đẫn nghĩ mình chỉ ợ là đã thành tên cuồng ngược, mệt mỏi nói: “Ngài làm rõ ưu nhược điểm trước đi.”

Hắn nói cái gì Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đều cười gật đầu, “Được được được, đều được.” Một bộ dáng tính tình ôn hòa, cho dù là nói chuyện với thủ hạ của anh, ứng phó xong với thuộc hạ đang rầu thúi ruột này, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nâng tay Thích Hạ Thâm, nhìn thấy vết thương trên ngón tay cậu còn chảy máu, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói; “Lấy thuốc trị thương đến đây trước.”

Vân Hoa lấy ra một lộ thuốc trị thương xưa cũ, mở bình thuốc ra mùi đắng thoang thoảng cũng rốt cuộc làm cho đầu óc hoãn lộn của Vân Hoa tỉnh táo lại --- hắn nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Vi bôi thuốc cho Thích Hạ Thâm, trong lòng lộp bộp một tiếng: cây vạn tuế tổ tông này cuối cùng cũng nở hoa rồi?

Hắn vị chính suy nghĩ này của mình dọa cho kinh hồn bạt vía, nhanh chóng chạy đi pha ba ly trà nóng bình tĩnh một chút.

Thích Hạ Thâm bị dọa co ngón tay lại: “Không không không không cần đâu, tôi về xử lý một chút là được.” Lúc nhỏ cậu hai ba ngày lại đánh nhau một trận, không phải là người sợ đau.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi giữ chặt tay cậu, nhìn vết máu chói mắt trên làn da trắng nõn, nhíu mày nói: “Mười đầu ngón tay nối liền với trái tim, nào có không đâu được?”

Ngón tay ấm áp của đối phương hư hư thực thực đặt lên mu bàn tay cậu, lực đạo nhẹ đến mức không giống sức lực của tay đàn ông, nhưng cho dù là gầy yếu thì hơi dùng sức cũng có thể bóp chết mèo con.

Trong lòng Thích Hạ Thâm nhảy dựng lên, vừa ngước mắt lên, ánh mắt của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi xuyên qua lông mi đang rũ xuống, lộ ra sự trân trọng mơ hồ, lực đạo trên tay dịu dàng lại dịu dàng, cẩn thận tránh đi tất cả miệng vết thương.

Thích Hạ Thâm chỗ nào cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu nói không được tự nhiên, cũng không phải, cậu nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đang cầm băng gạc, điên cuồng phun tào chính mình: Đây là làm cái gì là làm cái gì.......mày tại sao lại không tự mình làm?!

A, bởi vì mày là tên nhan cẩu.

Vân Hoa xé mở lọ thuốc, nói: “Thật sự rất cảm ơn cậu đã đưa linh chủ về.”

Thích Hạ Thâm đề cao cảnh giác: “Không cần khách khí, giúp người là niềm vui bổn phận của thế hệ thanh niên tốt ngũ giảng tứ mỹ.” Cậu bây giờ muốn rời khỏi đây nay! Nhưng Tɧẩʍ ɖυyệt Vi còn đang ung dung thong thả bôi thuốc cho cậu.

Thuốc mỡ lành lạnh nhanh chóng xoa dịu sự đau đớn, vết thương rất nhỏ lấy mắt thường có thể nhìn thấy lấy tốc độ mà khép lại, Thích Hạ Thâm hoạt động ngón tay, ngạc nhiên phát hiện vết thương trên ngón tay cậu đã khép lại rồi.

Như vậy cũng tốt, đỡ cho cậu đến tối lúc phát sóng trực tiếp còn phải mang vết thương ra trận.

Vân Hoa ‘chậc’ một tiếng trong lòng --- trẻ nhỏ bây giờ sao lại khó lừa gạt như vậy chứ?

Hắn nói: “Ta nói thật với cậu, cậu biết hôm nay cậu gặp phải thứ gì ở bên ngoài không?” hắn mặc dù ra muộn, nhưng khí tức còn tàn lưu lại cũng đủ cho hắn nhận ra là thứ gì xông vào hẻm Lộng Hoa.

Thích Hạ Vi lắc đầu, cậu chỉ là hiểu biết chút da lông với thế giới yêu quái, yêu ma quỷ quái trên thế gian có cả ngàn cả vạn, đa da đa kiểu, cậu nhận thức thực sự không nhiều lắm.

“Là anh nhi oán, thích nhất là cắn nuốt yêu quái cùng hồn phách âʍ ѵậŧ, chỉ cần trên người cậu còn yêu khí, sẽ không ngừng hấp dẫn mấy thứ này, anh nhi oán chỉ là một nhân vật nhỏ trong đó, căn bản không lên được mặt bàn.”

Vân Hoa hắng hắng giọng, đột nhiên đề cao âm lượng: “Nhưng! Chỉ cần cậu mang linh chủ về, ta liền làm cận vệ cho cho cậu, những nhân vật nhỏ này sẽ không cần cậu phí tâm nữa.”

Thích Hạ Thâm cười tủm tỉm nói: “Lời của cậu còn chưa nói xong đi, tôi phải làm cái gì?” miếng bánh từ trên trời rơi xuống, trộn lẫn cả thạch tín bên trong, Vân Hoa chỉ nói chỗ tốt cho Thích Hạ Thâm nghe, nhưng yêu quái không phải nhà từ thiện, muốn cậu mang theo Tɧẩʍ ɖυyệt Vi? Tɧẩʍ ɖυyệt Vi tất nhiên mà muốn có được thứ gì đó từ cậu.

Cạch.

Tiếng nắp lộ thuốc lại khiến cho Thích Hạ Thâm không khỏi nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.

Khăn lụa thêu mẫu đơn cọ qua ngón tay dài hữu lực, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lau lau ngón tay, cổ tay rũ xuống một đoạn tua màu xanh nước biển, ẩn hiện trong ống tay áo trắng như tuyết, Thích Hạc Thâm không nhịn được nhìn thêm vài cái, dải tua cho dù là kiểu dáng hay màu sắc đều vô cùng quen mắt.

“Muốn nghe lời nói thật sao?” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi thắt xong khắn, khẽ nghiêng đầu cười với Thích Hạ Thâm.

Thích Hạ Thâm gật đầu.

“Ta cần cậu.” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cầm ly trà nóng lên, thản nhiên buông xuống một câu.

Thích Hạ Thâm: WHAT?! Anh nghiêm túc sao?

Vân Hoa nhìn hai người, nóng nảy: “Ý của linh chủ là, ngài ấy cần sức mạnh trên người cậu, cậu đừng có nhìn ta như vậy, cậu là con người không sai, nhưng cậu xác thật có loại sức mạnh này.”

Thích Hạ Thâm vừa hé miệng, Vân Hoa lập tức nói: “Cũng đừng hỏi ta cái gì, ta cũng không biết, nhưng linh chủ rất quen thuộc với sức mạnh này, ta chỉ biết rõ điểm này, nếu như cậu nhanh chóng nắm giữ nó, sớm hay muộn cũng sẽ mất hết sức mạnh.”

Trong nhà nuôi một con mèo yêu trộn có lẫn huyết thống thiên cẩu, còn là một con chưa trưởng thành, quả thật là mục tiêu mơ ước của tà ám khắp nơi, Thích Hạ Thâm ở với mèo yêu lâu rồi, nhiễm khí tức của nó, uy hϊếp yêu quái nhỏ yếu, đồng thời cũng hấp dẫn không ít yêu quái cường đại.

Vân Hoa nói: “Ý của ta cậu hiểu rồi chứ.” Hắn nói tiếp: “Ta cũng không phải là nhân vật nhỏ bé gì, chỉ cần cậu có thể đáp ứng giúp linh chủ khôi phục thực lực, ta có thể làm bảo tiêu 150 năm cho cậu.” Thích Hạ Thâm không có thiên phú tu hành, hiện giờ không phải hơn trăm năm trước, tu sĩ có lợi hại đến đâu cũng hiếm khi sống được quá 150 năm.

Nghe ý của Vân Hoa, cậu có ý nghĩ phi phàm với Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, huống hồ không đồng ý cũng không có tác dụng, không phải là tất cả yêu quái cũng nói đạo lý, lén lén nhét Linh Luân vào nhà cậu, còn làm một thuật che mắt lừa cậu và Tiết Bạch, cũng là dễ như trở bàn tay.

Thích Hạ Thâm lúc cân nhắc ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, không ngờ người này cũng đang nhìn cậu, không sai không lệch, bốn mắt nhìn nhau.

Nói không rõ ánh mắt là như thế nào, phản phất như xuyên túi da tuyệt mỹ, yên lặng mà nhìn chăm chú vào hồn phách bên trong.

Thích Hạ Thâm lập tức cảm thấy quái dị, ánh mắt đối phương thẳng thắn không hề né tránh thậm chí còn không thu liễm, thế cho nên Thích Hạ Thâm thiếu chút nữa là hoài nghi mình đa tâm.

“Được rồi,” Thích Hạ Thâm nói, “Tôi đồng ý, nhưng tôi bây giờ không thể cả ngày ở cùng anh ấy, bây giờ tôi còn phải đi học sau đó còn phải đi làm.”

Đây cũng là vấn đề.

Vân Hoa nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.

“Chuyện này thì không khó.” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi mở tay ra, lòng bàn tay nằm một quả kim sắc, bên ngoài hình tròn bên trong hình vuông, giống như đồng tiền bằng đồng: “Cậu đeo lên là được.”

Đây là Linh Luân của anh, thu nhỏ lại chính là có bộ dáng như vậy.

Thích Hạ Thâm không nhận ra, dù sao Linh Luân thu nhỏ vẫn luôn nằm trong ánh sáng.

Vân Hoa lại biết, Linh Luân là nửa người của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, dị thể đồng tâm, là đồ vật quan trọng cỡ nào? Hiện giờ lại không thể cho đưa ra ngoài, Vân Hoa khẽ cắn răng, nếu Thích Hạ Thâm dám mạo phạm linh chủ.....hắn hình như cũng không thể làm gì được.....

Thích Hạ Thâm từ sự nghiến răng nghiến lợi của Vân Hoa hiểu được tầm quan trọng của ‘đồng tiền’ này, lập tức đổi niết thành nâng niu, thành khẩn nói: “Anh nói xem tôi có cần lập bàn thờ cho nó? Một ngày thắp ba lần hương không?”

Vân Hoa: “.......Cậu ngày ngày đeo bàn thờ trên người cho ta nhìn xem nào!”

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi thu hồi Linh Luận, xoắn một lọn tóc, bện thành một dải lụa màu đen, xuyên qua lỗ tròn trên Linh Luân, “Đây chính là Linh Luân, đeo theo bên người.”

Thích Hạ Thâm chần chờ nhận lấy, dưới cái nhìn chăm chú của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi mà đeo lên cổ, cho Linh Luân vào trong áo, Linh Luân lạnh lẽo dán lên da thịt, là nhiệt độ làm cho người ta cảm thấy dễ chịu dưới cái nóng giữa hè.

Sức mạnh mỏng manh từ Linh Luân xuyên thấu phản hồi lại cho Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, dòng chảy nhỏ ngắt quãng truyền đến hình người lung lay sắp đổ của anh, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi vẫn luôn nhíu mày cuối cùng cùng giãn ra, thân hình nhoáng lên biến mất.

Vân Hoa nói: “Nếu đã như vậy, ta đưa cậu về.” Nói rồi đứng lên đi ra ngoài.

Thích Hạ Thâm vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, tôi buổi sáng còn có tiết không về nhà.”

Vân Hoa vừa quay người lại, lông mao cả người đều dựng cả lên, nói: “Ta cảnh cáo ngươi, mặc dù Linh Luân có thể che lấp yêu khí của mèo yêu, nhưng bản thân cậu cũng đừng tìm đường chết.”

Thích Hạ Thâm dựng ngón tay lên, nói: “Tôi thề tôi thề, thật đó! Tôi phải đi học, hẹn gặp lại anh sau.” Cậu nhìn thời gian, nắm chắt thời gian chặn một chiếc taxi lại, xe máy của cậu đưa đi bảo dưỡng rồi, nếu không đã có thế trực tiếp cưỡi xe mà đi.

Không ngờ Vân Hoa một đường chen vào taxi với cậu, trừng cậu một cái: “Ta đưa cậu qua đó.”

Thích Hạ Thâm: “.....”

Bên tai nghe được giọng nói mang theo ý cười của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi: “Vân Hoa vốn dĩ là sinh ra trong tầng mây tím ở trong Linh Luân, bởi vì hết sức diễm lệ, ta liền cho hắn thân xác và tu vi, chỉ là không biết có phải là có liên quan đến nguyên thân không, tính khí có chút cáu kỉnh, mong cậu lượng thứ.”

Thích Hạ Thâm không nhịn được nhìn Vân Hoa thêm một chút, vị các bác gái khiêu vũ quảng trường tẩy não nhiều năm, cầm lòng không được mà nhỏ giọng hừ một tiếng nói: “Ngươi ta là đám mây đẹp nhất trên trời, mình lại dụng tâm để người ở lại......”

Vân Hoa: “???” ngươi có bệch à!!!!