Chương 5: Làm phiền, ôm tôi một chút

Gai ngọn cách cậu không đến 3cm, Thích Hạ Thâm một lần nữa cảm nhận được áp lực mà tối qua Tɧẩʍ ɖυyệt Vi mang đến --- không, ít hơn rất nhiều, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi là mặt ngoài tĩnh lặng như biển, bên trong lại sóng gió như biển, đồi dào đến mức không có cách nào phản kháng lại, nhưng cố áp lực này không khác gì một giọt nước nhỏ ra.

Có thể cược một phen.

Thích Hạ Thâm sắc mặt trắng bệch, mắt nhìn chằm chằm gai nhọn thong thả lại gần, gắt gan cắn chặt răng, đưa tay lên, nắm lấy gai nhọn, động tác đơn giản như vậy, đã tiêu hao toàn bộ khí lực còn lại của cậu.

Mỗi một chỗ của gai nhọn đều là sắc bén lạnh lẽo.

Da thịt yếu ớt thuộc về con người cũng vào khoảng khắc đó, lập tức bị cắt da vết thương.

Đôi tay linh hoạt cũng mẫn cảm đến cực điểm, huống hồ ngón tay nối liền tam, đau đớn càng thêm vạn lần.

Máu tươi sạch sẽ rơi lên rào chắn rách nát, lấy tốc độ khó có thể nắm bắt được mà tu bổ rào chắn.

Anh nhi há to miệng, miệng đen lộ ra hàm răng sắc nhọn, tiếng rít gào sức lực kinh người xuyên thấu phát ra, sóng âm xé rách tràn đầy bức thiết và khát vọng.

Nó đã gấp không thể chờ nổi mà muốn ắn nuốt máu thịt mới mẻ, ăn nhân loại này vào bụng, phủ thêm làn da tuấn tú của hắn, sẽ có thể tìm được mèo yêu nhân loại nuôi trong nhà.

Mèo yêu tu hành mấy ngàn năm, yêu lực nhất định vô cùng mỹ vị.

Anh nhi hung động đôi tay, khí đen càng dồn thêm nhiều vào gai nhọn, hương vị máu tươi ngọt ngào càng khiến cho nó mê mẩn đến choáng váng.

Đù, không tu sửa được.

Thích Hạ Thâm vào lúc này thiếu chút nữa là ngủ mất, cậu hung hắn cắn đầu lưỡi, mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng cậu, mới có thể lấy lại một chút khí lực.

Ràn chắn không giữ được bao lâu, Thích Hạ Thâm liếc về sau một cái, nhanh chóng tính toán khoảng cách, tốc độ phản ứng của đối phương.

Cậu một khi nghiêm túc, trên mặt sẽ không có biểu tình gì, đôi mắt xưa nay liếc mắt đưa tình lộ ra ý tàn nhẫn, gợn sóng trong mắt vẫn sắc bén như cũ.

Cậu rút tay về, rào chắn lập tức vỡ nát dưới sự uy áp, cậu cúi đầu xách túi lên lăn một vòng, vừa vặn lăn đυ.ng vào cửa số nhà 49.

Cậu nghẹn một hơi, hung hăng đập cửa số nhà 49, thật ra muốn gọi, chỉ sợ vừa mở miệng không phải là gọi người mà là liên tiết ho khan, bởi vậy cắn chặt môi, càng thêm dùng sức đập cửa.

Gõ liên tiếp 3 lần, bên trong cũng không hề có động tĩnh gì, phản phệ lúc rào chắn nổ tung đã được anh nhi kia hóa giải, anh nhi ngồi bên trong khí đen, ngũ quan âm u không nhìn thấy rõ, nó tiếp tục rít gào, khí đen lại phun ra từng giọt máu.

Màu nâu đen, dính dính nhớp nhớp hóa thành cái mồm máu bay vυ"t tới.

Bên trong số nhà 49 vẫn không hề có động tĩnh.

Thích Hạ Thâm: “......” ngủ như chết rồi đúng không!

Dưới tình thế cấp bách cậu cũng không rảnh lo đến lễ phép, cắn băng tính toán định tông cửa, không nghĩ tới không đυ.ng phải ván cửa cứng rắn, lại rơi vào một cái ôm mang hương khí.

Dịu dàng đầu cõi lòng, đóa hoa mùa đông thấm đẫm hương thơm và lạnh lẽo.

Hít một hơi khí hương ngọt đầy mũi, đã làm cho Thích Hạ Thâm không phân biệt được đông tây nam bắc rồi, châm mềm eo mềm, theo bản năng tím lấy vạt áo Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

“Mỹ nhân nhào vào lòng, vô cùng vui vẻ.”

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cười ôm Thích Hạ Thâm lên.

Đầu óc Thích Hạ Thâm thanh tỉnh hơn một chút, một tay chống lên ngực Tɧẩʍ ɖυyệt Vi muốn đứng xuống, “Phía sau.....” vừa nói ra miệng, giọng đã khàn đến dọa người, cậu gắt dao nắm chặt cổ tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, da thịt tiếp xúc với nhau.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nheo mắt lại, khẽ rũ mắt, ngón tay Thích Hạ Thâm truyền đến sức lực mỏng manh, cổ sực lực này ngay cả anh cũng không bắt được đã giúp anh duy trì hình dạng con người.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi vươn tay ra với cái túi dưới đát, một tiếng xé rách và ánh sáng chói mắt đã rơi trên tay anh, đợi ánh sáng tan đi, Linh Luân thu nhỏ chỉ bằng cái móc chìa khóa.

Gai nhọn màu đen đã đến trước mặt hai người, bình tĩnh lưu động trong không khí lại đột nhiên bạo động, mười mấy sợ gai nhọn hóa thành bột mịn, rơi xuống đất, khí vô hình cuộn ngược lại về phía khí đen trên không trung, tiếng trẻ con kêu thảm thiết, khí đen bị đánh ta, anh nhi mất đi chỗ dựa, hung hăng ngã trên mặt đất.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi buông tay, ngón tay trong tay áo rộng run nhè nhẹ, trên mặt che giấu mệt mỏi cực tốt, anh che miệng nhẹ ngành khụ một tiếng.

Thích Hạ Thâm dường như bị một màn này làm bừng tỉnh, cậu lắc lắc đầu, phản ứng lại thì đỡ lấy Tɧẩʍ ɖυyệt Vi: “Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi buông tay, ống tay trắng dính máu trên tay Thích Hạ Thâm, máu tươi thấm thành từng điểm, anh xoa xoa tay áo, lấy Linh Luân tung ra, bao lấy anh nhi đang từ từ bò đi.

Thích Hạ Thâm thấy vậy đoán được Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đại khái là muốn thu anh nhi vào Linh Luân, sợ mình cản trở đối phương, lặng lẽ buông tay ra.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đột nhiên nói: “Đừng buông tay.”

Thích Hạ Thâm: “Hả?”

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi bây giờ căn bản không có cách nào đơn độc hiện hình, một khi rời khỏi Thích Hạ Thâm, thời gian nhiều nhất chỉ có thể duy trì hình dáng chỉ thời gian một chén trà nhỏ.

Nhìn thấy Thích Hạ Thâm còn chưa phản ứng lại, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi chủ động nắm lấy tay Thích Hạ Thâm.

Bàn tay lạnh lẽo hữu lực, bên tai truyền đến tiếng cười mang theo chút nặng nề của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi: “Làm phiền, ôm lấy tôi một chút.” Nói rồi nghiêng người một tay ôm lấy eo Thích Hạ Thâm.

Thích Hạ Thâm: !!!

Linh Luân cuối cùng cũng được linh lực của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đáp lại, thu anh nhi vào Linh Luân.

Thích Hạ Thâm bị anh ôm vào lòng, cả người căng chặt, thẳng đến khi Tɧẩʍ ɖυyệt Vi buông tay ra, cậu mới thả lỏng cơ bắp, trong dự liệu, mặc dù Tɧẩʍ ɖυyệt Vi buông lỏng giam cầm, tay vẫn nắm lấy cổ tay Thích Hạ Thâm, không có ý buông ra, phảng phất như chỉ dựa vào cậu mới có thể tồn tại.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhận được từ trên người cậu, là cái gì?

Thích Hạ Thâm kìm nén nghi hoặc trong lòng, nói: “Chính là chỗ này, tôi gỡ cửa, không có ai trả lời, có phải là chuyển đi rồi không?”

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi khẽ lắc đầu, cách gần, anh đã có thể bắt được ‘khí’ thuộc về Vân Hoa, ở nán lại trong ngôi nhà này.

Vậy thì hẳn là tạm thời ra khỏi nhà.

Thích Hạ Thâm cúi đầu nhìn thời gian, 7 giờ 3 phút, 8 rưỡi mới có tiết, hoàn toàn có thể đợi thêm một chút.

“Vậy đợi thêm một chút.” Thích Hạ Thâm lặng lẽ dịch cổ tay trái, cổ tay phải của cậu vẫn còn bị Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nắm lấy, ngón tay lạnh kẽo dán lên cổ tay cậu, trong lúc lỡ đãng còn cọ hương khí lành lạnh ở cổ tay áo.

Thích Hạ Thâm gian nan chịu đựng dụng vọng muốn rút tay về, cậu trước nay chưa từng cùng nam tử nào có hành động ái muội như vậy, nắm tay và dắt tay sóng vai không giống nhau, tràn nhập thâm mạt cùng ỷ lại.

“Không phải là lần đầu tiên?” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi hỏi.

Thích Hạ Thâm giật mình một cái, theo băn năng hỏi: “Cái gì lần đầu tiên?” cậu còn là một nam sinh ngây thơ, sao lại không phải là lần đầu tiên?

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cong môi cười cười: “Bởi vì trong nhà có yêu khí của mèo yêu mà bị theo dõi, không phải là lần đầu tiên?” trình độ ứng phó thuần thục không giống bình thường, có thể thấy là thường xuyên gặp phải.

Trên người anh không có bất cứ khí tức gì, anh nhí đó là nhằm vào cậu, sức mạnh của Thích Hạ Thâm vô hình vô tung, yêu quái cũng sẽ không theo dõi Thích Hạ Thâm.

Thích Hạ Thêm niết niết vết thương trên đầu ngón tay, vết thương vừa mới dừng chảy máu lại một lần nữa vỡ ra, đau đớn ở mười ngón tay khiến cậu phải nhíu mày, trầm mặc một chút, Thích Hạ Thâm nói: “Ừm.”

“Được rồi được rồi, hẳn là ta cũng không khuyên nổi cậu.”

Nằm ngoài dự liệu của Thích Hạ Thâm, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhìn cậu, mi mắt cong cong cười cười, lời nói hoàn toàn chưa nói hết lại nằm trong đôi mắt đó.

Thích Hạ Thâm cuối cùng cũng lộ ra tươi cười, cậu không cần cái gì mà khuyên nhủ với lời khuyên, càng lười để ý cái gì mà nhân yêu thù đồ, yêu khí của Tiết Bạch sẽ đem đến phiền phức cho cậu không phải là giả, nhưng rất nhiều ngày đêm bảo vệ cậu trước chúng yêu, cũng là Tiết Bạch.

Một người một mèo không nơi nương tựa sưởi ấm lẫn nhau, cậu không phải kẻ ngốc, được mất tự cậu hiểu rõ, không cần người khác nhắc nhở lại.

Ở bên ngoài thời gian lâu, mệt mỏi trên mặt Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đã không che giấu được, vẻ mặt của anh tuy rằng uể oải, nhưng chẳng hề nà mặt mũi quá mức thanh tuấn của anh, càng thêm có vài phần hương vị công tử ốm yếu.

Thích Hạ Thâm được anh cứu một lần, trong lòng vô cùng cảm kích, lúc này nhìn thấy anh thật sự khó chịu, vì thế nói: “Tôi có thể giúp được anh sao?”

“Nếu như cậu không ngại.” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi tùy ý vén mái tóc dài, dưới đuôi mắt của anh có một nốt ruồi lệ chí nho nhỏ, lúc không nói không có biểu tình gì đương nhiên nhìn không ra, chỉ là khẽ cong khóe môi, đôi mắt hơi cong cong lên, nuốt ruồi lệ chí đó sẽ câu nhân khiến người muốn phạm tội.

Anh rõ ràng còn chưa nói nốt nửa câu còn lại, chuông cảnh giác Thích Hạ Thâm trong lòng vang lên, cảnh giác nói: “Cái gì?” Anh đã đang phi lễ tôi rồi đó! Còn muốn càng quá đáng phận hơn sao?”

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Để ta ôm thêm một lúc?”

Thích Hạ Thâm đối mắt với anh một hồi, bại trận, lòng như tro tàn nói: “Anh cứ tự nhiên.”

A, nhan cẩu hết thuốc chữa.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi bị cậu chọc cười, anh vươn hai tay ra, ôm lấy eo Thích Hạ Thâm.

Có lẽ đối với đại yêu mà nói, ôm cậu chỉ như ôm đứa nhỏ, Thích Hạ Thâm lặng lẽ tẩy não cho mình ---- đây là ông nội mình đây là ông nội mình đây là ông nội mình.....

Lông mày khẽ cau lại của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cuối cùng cũng giãn ra, Thích Hạ Thâm duy trì vẻ mặt sống không còn luyến tiếc gì, đợi chừng 2 phút, cửa nhỏ đối diện số nhà 49 đột nhiên mở ra, hai người trẻ tuổi lần lượt đi ra.

Người đi ra trước mặt áo sơ mi màu trắng, vừa ngẩng đầu nhìn thấy hai người họ, lập tức kinh ngạc lùi về sau một bước, hung hăng giẫm lên chân người mặc áo đen ở phía sau, ót cũng đυ.ng vào mũi người mặc áo đen.

“Đm?!” áo sơ mi trắng bị dọa đến mức mắng người.

Người mặc áo đen che mũi, sắc mặt đen sì.

Người mặc áo sơ mi trắng định thần lại, không nói hai lời nói chạy tới, khoa tay múa chân với Thích Hạ Thâm và Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, nhất thời đánh mất năng lực ngôn ngữ.

Nửa ngày sau, hắn mới lắp ba lắp bắp nói: “Hai người......không phải......tôi......”

Không biết là đột nhiên nhìn thấy cố nhân hay là cố nhân đoạn tụ cái nào kí©h thí©ɧ hơn một chút.

Người mặc áo đen vẫn còn ôm mũi, Thích Hạ Thâm chần chờ hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?’

Người mặc áo đen đen mặt lấy tay ra, trên làn ra trắng nõn có hai dòng máu đỏ tươi, máu mũi chảy ra.

Người mặc áo sơ mi trắng vừa quay đầu nhìn lại: “.......”