“Loại cảm giác này....có chút quen thuộc.” Thích Hạ Thâm lẩm bẩm nói.
Cái loại cảm giác âm lãnh truyền từ mu bàn chân lên, cực kỳ giống......cái thứ âm u ở trong Linh Luân.
Thích Hạ Thâm quay đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Vi: “Đây rốt cuộc là thú gì? Độc sao? Anh là trúng độc à?”
Trong đầu cậu ong ong rối loạn, cái thứ âm u trong Linh Luân có Tɧẩʍ ɖυyệt Vi áp chế, sương khí màu xám trước mặt này lại không cố kỵ cái gì, thân ở bị vây trong sương khí màu xám, quả thật là không khác gì không có bất cứ chuẩn bị đâm đầu vào xương mù ở Kinh thành, tim phổi cũng khó chịu theo, cậu bất quá chỉ là ngửi một chút hương khí, đã hít thở không thông ẩn ẩn có chút đau đớn, những vật độc này ăn mòn Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhiều năm.......thì anh phải chịu thống khổ như thế nào?
Cậu nắm lấy tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, chất vấn: “Có phải là sẽ an mòn sinh lực cùng sinh cơ của anh không? Hoặc là như cổ ký sinh trên người anh, ngủ đông chờ đợi đến ngày có thể ăn sạch anh?
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi trở tay nắm lấy tay cậu nhẹ nhàng quơ quơ, trấn an vỗ nhẹ mu bàn tay cậu dỗ dành nói: “Đừng lo lắng.”
Thích Hạ Thâm kịch ngạc giận dữ đan xen, một phen hất tay anh ra, cười lạnh: “Anh làm nũng với tôi làm cái gì? Anh có thể nào cũng không có liên quan đến tôi!” Cậu trong lúc nổi cơn thịnh nộ vẫn còn sót lại lý trí, đánh giá chúng Mộ Nha đột nhiên xuất hiện, nói: “Thuộc hạ của Linh chủ?”
Nhóm đầu lĩnh Mộ Nha đứng ở một chỗ, trong khoảnh khắc nguy nan, đầu lĩnh bộ thứ 2 linh cơ vừa động, yên lặng đẩy đầu lĩnh bộ thứ nhất ra.
Đầu lĩnh bộ thứ nhất nói: “Đúng vậy.” Hắn so với 6 tên khác thông minh hơn một chút, không cần Thích Hạ Thâm mở miệng đã nói: “Thuộc hạ đợi ở đây vì Linh chủ và......” hắn rối rắm một chút, mơ hồ mà nói: “Ngài mà mở ra thông đạo.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lại nói: “Lui xuống đi.”
Đầu lĩnh bộ thứ nhất sửng sốt: “Linh chủ?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi xoa xoa ngón tay, cái thứ màu than chì đó đâm đau mắt Thích Hạ Thâm, dứt khoát quay đầu đi làm như không nhìn thấy.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Là yếm khí, không phải là tử khí.”
Yến khí kỳ thật là tử khí sau khi biến chất, cắn nuốt ăn mòn hết thảy vật còn sống, Mộ Nha hóa hình ở bãi tha ma, vốn dĩ là ‘nửa người sống’ du tẩu ở giữa sống chết, loại yếm khí này vốn dĩ là có thể ứng phó được.
Nhưng nay đã khác xưa, căn nguyên lực lượng của chín bộ Mộ Nha đến từ anh, hiện giờ đã bị mài mòn đến 9 tầng, chiến lực của Mộ Nha đã tổn thất hơn phân nửa, cường ngạch đối kháng với yếm khí, sẽ không có kết cục tốt.
Đầu lĩnh Mộ Nha lộ ra vẻ kinh ngạc, nhắm mắt cẩn thận cảm thụ một chút, thấp giọng nói: “Quả thật là yếm khí trộn lẫn tạp chất.....như vậy thì phiền toái rồi.”
Bọn hắn thì không sao cả, vốn dĩ chính là nửa sống nửa chết, nhưng Linh chỉ chính là chân thần, cùng với yếm khí như nước với lửa, lúc này Linh chủ đang bị thương, càng dễ bị yếm khí ảnh hưởng, đừng nói đến còn một vị phàm nhân ở bên cạnh, yếm khí có tổn thương càng lớn với nhân loại.
Bảy vị đầu lĩnh Mộ Nha gắt gao vây chặt hai người ở giữa, đoản đao đen nhánh tróng tay nhắm ngay yếm khí mà chém.
“Yếm khí không phải bèo nổi trên mặt nước, tất có căn cơ,” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói, “Doanh Hải thân là thành phố lớn, người qua lại như nước chảy xiết, sinh khí vượng nhất, yếm khí nơi này sẽ lô ác vật đến, ác vật tức là ngọn nguồn, gϊếŧ rồi yếm khí sẽ tan.”
Vốn dĩ đầu linh Mộ Nha chỉ nghĩ đánh tan yến khi phá vòng vây đi ra đều nhất quán mà bừng tỉnh, đôi mắt màu đỏ tìm tòi nơi phát ra yếm khí.
Yến khí càng ngày càng dày đặc, mặc dù đầu lĩnh Mộ Nha cũng cảm nhận được chật chội và bị đè nén, đầu lĩnh bộ thứ nhất bắt đầu lo lắng liếc về phía sau một cái, Thích tiên sinh nếu như xảy ra chuyện gì......vậy bọn hắn không còn mặt mũi tiếp tục phụng dưỡng ở bên cạnh hai người họ nữa!
Hửm?
Rào chắn kia?!
Đầu lĩnh bộ thứ nhất ngạc nhiên trừng to mắt ---- Thích Hạ Thâm một tay nắm lấy tay Linh chủ, một tay mở ra rào chắn, rào chắn đó đã bao lấy hai người họ, đến cả phía sau lưng bảy người bọn họ đều được cho vào phạm vi bảo vệ.
Tâm lực vô tung vô hình, bọn hắn thế mà không hề cảm nhận được.
Rào chắn có kết cấu kim loại lạnh, kín kẽ bảo vệ vị không bớt lo kia.
Đầu lĩnh Mộ Nha bội đầu tiên yên lặng quay đầu đi, cảm thấy Linh chủ người ta tạm thời không cần bọn hắn lo lắng.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi được bảo vệ phía sau lưng, một đám người như lâm vào đại địch, anh thế mà vẫn còn rất nhàn nhã, nhìn thấy đầu lĩnh Mộ Nha nhất thời không tìm được ngọn nguồn, giơ ngón tay lên: “Chỗ này yếm khí chảy thành xoáy.”
Thích Hạ Thâm thuận theo nhìn sang, chỉ nhìn thấy khí màu xám mênh mang, hỗn loạn không có trình tự, phương hướng lưu động cũng không rõ ràng lắm, càng không nhìn rõ thấy có điểm nào khác thường.
Chín bộ Mộ Nha giao chiến nhiều năm với yếm khí, nhãn lực phi phàn, được chỉ điểm lập tức cảm nhận ra được điểm mấu chốt.
Vũ tiễn đen nhánh được bắn ra, trên đó gắn liền ánh sáng đen và đỏ tươi, phá gió mà cắt ra ngoài, mũ tên lúc chạm vào yếm khí lập tức phá vỡ sương khí màu xám, đầu mũi tên vừa nãy lại như ghim phải vật cứng gì đó không thể nhúc nhích thêm.
Thích Hạ Thâm không nhịn được lén lén nhón chân lướt qua đầu chúng đầu lĩnh Mộ Nha để nhìn rõ hơn, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi bịt kín tai cậu lại, bên tai nóng lên, ngay sau đó một tiếng gào thét từ trong yếm khí truyền ra, Thích Hạ Thâm bị bịt kín lỗ tai không nghe thấy rõ, lại cảm nhận rất rõ ràng tiếng thét này mang theo một cổ năng lượng mạnh đυ.ng vào rào chắn.
Sắc mặt Thích Hạ Thâm khẽ biến đổi.
Trong sương khí lộ ra cái đầu quái vật, hốc mắt trống rỗng, nửa bên chỉ còn lại xương trắng, mũ tên ghim trên chỗ xương trắng đó, trên trán là hai cái sừng khổng lồ, cuộn lại một cách dữ tợn, cơ thể màu xanh chì nứt nẻ, khô quắc phản phất như bị mất nước nhiều năm, tầng tầng da chết thậm chí còn không nhìn thấy chỗ nào có làn da tốt.
Nơi nào còn giống đầu động vật còn sống, rõ ràng chính là hủ thi!
“Đây là thứ gì?”
Thích Hạ Thâm cách rào chắn cũng có thể ngửi thấy mùi hương cổ quái trên người quái vật, không nói lên được là mùi thối hay là các gì khác, đi vào mũi liền một đường đi xuống phổi, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng đến phát đâu.
“Không được ngửi.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lập tức che mũi cậu lại, giải thích nói: “Đây là Yểm Ngưu, thứ chết đi mà sống lại trong yếm khí, trên người chỗ nào cũng là độc, khí thể tràn ra cũng là vậy, ngũ tạng con người yếu ớt, rất dễ bị tổn hại.”
Thích Hạ Thâm gật đầu, ngoan ngoãn đứng yên, hương khí lành lạnh trên người Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lúc bình thường là “xuân dược”, lúc này lại là cách hay, không phải là thống khổ, quả thật là ngọt ngào tràn ngập đầu mũi.
“Yếm Ngưu giỏi về ẩn nấp, cho dù là đầu lĩnh Mộ Nha thời kỳ thịnh vượng nhất cũng khó phát hiện ra tung tích, bất quá một khi hiện thân rất dễ bị chém gϊếŧ.” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói.
Thích Hạ Thâm hiểu rõ: Chính là thích khách da mỏng, một đao chính diện là có thể phá vỡ.
Quả nhiên như lời Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói, lúc Yểm Ngưu xuất hiện đã bị thủ lĩnh bộ thứ nhất Mộ Nha nghiền thành tro.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: Nguy hiểm thật, nhạy bén nhất là thủ lĩnh bộ thứ ba Mộ Nha không có ở đây, vẫn may có Linh chủ đích thân tọa trấn, nếu không bọn hắn sẽ bị Yếm Ngưu bao vây một hồi mới có thể tìm ra dấu vết, một kích phải gϊếŧ.
Nói ra thì, lão tam đi theo dõi tộc Lộc như thế nào còn chưa quay lại báo tin? Lẽ nào là vị phát hiện rồi? Không thể nào......
......
Tộc Lộc.
“Tộc lão......chuyện này thích hợp không?” tộc trưởng tộc lộc gấp đến độ đi vòng vòng, “Các người cũng không thương lượng với tôi tự ý....tự ý làm ra chuyện này, một khi đến trước mặt Linh chủ.....không, các người quả thật là dở thủ đoạn dưới mí mắt Linh chủ! Chỉ cần để lộ một chút tin tức, bị Linh chủ biết được, tộc Lộc chúng ta coi như xong!”
Hồ đồ, tự ý nuôi dưỡng Yếm Ngưu còn chưa tính, thế mà còn dám thả ra ngoài đi hại người phàm họ Thích kia! Cho dù có thể trừ khử được đối phương, Linh chủ thật sự có thể coi tộc Lộc là tâm phúc một lần nữa sao?
Nhóm tộc lão an tĩnh ngồi uống trà, trong đó có một người nhìn không được dáng vẻ đi đi lại lại của tộc trưởng, trấn an nói: “Kế hoạch này không chê vào đâu được, ta lấy mạng mình ra đảm bảo, tuyệt đối không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, ta biết ngươi lo lắng cái gì, người của Chu Lục để lại ta sớm đã loại bỏ ra khỏi tộc Lộc, không có ai có thể đi mật báo, biết được chuyện này chỉ có mấy lão bất tử chúng ta còn có ngươi còn có người trông coi Yếm Ngưu, cứ yên tâm đi.”
Tộc trưởng vội la lên: “Nếu như ngộ thương đến Linh chủ.....” còn lấy mạng ra đảm bảo, thật sự xảy ra chuyện, sẽ lột sống tộc Lộc bọn họ ra hầm canh cũng không đủ!
Người khác ngắt lời nói: “Ngươi coi chín bộ Mộ Nha là ăn chay? Đám hung thần ác sát nửa sống nửa chết có năng lực thông thiên! Có bọn hắn che chở, một con Yếm Ngưu nho nhỏ cũng không gây ra sóng gió gì! Cái tên họ Thích kia là thân thể phàn nhân, chúng ta cũng không phải là muốn tính mạng của hắn, chỉ để cho hắn hít một chút yếm khí, sinh bệnh không thể phụng dưỡng Linh chủ mà thôi.”
Tộc trưởng thầm nghĩ: Đến yêu quái tu hành mấy trăm năm như bọn họ cũng không chịu nổi yếm khí, người phàm đó ngửi thấy, phỏng chừng cơ quan nội tạng bên trong sẽ hỏng mất! Lục phủ ngũ tạng hỏng hết, người cũng cách cái chết không xa!
Ngực ông ta lạnh lẽo lại mệt mỏi, nhiều năm như vậy, ông ta thân làm tộc trưởng tộc Lộc, nhìn thấy không ít thủ đoạn không lên được mặt bàn của nhóm tộc lão, có thể trước đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lần này, lại dám đi hại người thật! Người phàm họ Thích kia được Linh chủ sủng ái, lẽ nào lại đương nhiên phải chịu tai bay vạ gió sao?
Là tộc Lộc bọn họ muốn quá nhiều! Không được, lần này ông ta phải làm chút gì đó, cho dù là mất đi vị trí tộc trưởng cũng không sao! Cùng lắm thì......tộc trưởng cắn răng, cùng lắm thì ông ta mang theo con gái mai danh ẩn tích đi thật xa!
“Tộc lão tộc lão!” không đợi tộc trưởng lấy ra được chủ ý, một tiếng gọi ầm lĩ từ bên ngoài lăn vào trong: “Chúng ta mắc bẫy rồi! Yếm Ngưu đó là giả, bên trong ẩn chứa Thôn Quang!”
Thôn Quang? Xà tôn Thôn Quang năm đó? Đó, đó là nhân vật đẳng cấp khó chơi, hắn thế mà chưa chết?
Thậm chí còn luôn ẩn giấu trong Yếm Ngưu, ở trong tộc Lộc tĩnh dưỡng nhiều năm.