Thích Hạ Thâm thi xong hoàn toàn nhàn rỗi, cậu bắt đầu suy nghĩ chuyện mở shop online.
Fans bây giờ của cậu đã tăng lên hơn 230 vạn, hơn nữa còn vững vàng tăng thêm, steamer có số lượng fans này phần lớn đều mở shop online, mấy steamer có giao tình không tồi với cậu mỗi tháng kiếm được không ít.
Gần đây có một số cửa hàng nước ngoài có ý định hợp tác, Thích Hạ Thâm có chút ý động --- lấy phần trăm hoa hồng chắc chắn sẽ đơn giản hơn là tự mình mở shop, có điều chắc chắn phải tốn thời gian lựa chọn trước, không thể chọn một sản phẩm và tiêu thụ xong rồi mới hỏi vấn đề sản phẩm.
Thích Hạ Thâm đang lật xem bình luận, hai mắt xem đến mức có chút phát đau, bỗng nhiên phía sau có một cổ hương khí lành lạnh, sau đó trước mắt tối sầm, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, trên mặt truyền đến cảm xúc lạnh lẽo mềm mại.
Là bịt mắt của cậu.
Thích Hạ Thẩm ngửa đầu nhìn về phía sau, cái gì cậu cũng không nhìn thấy, nhưng ngửi hương khí biết ngay là Tɧẩʍ ɖυyệt Vi: “Làm sao vậy anh đại?”
Người trước mặt lộ một đoạn cần cổ trắng trước mặt anh, lúc nói chuyện đôi môi hồng nhạt khép mở, bịt mắt màu đen che đi nửa gương mặt, càng làm cho làn da cậu thêm trắng nõn.
Đầu ngón tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cọ qua ngọn tóc của Thích Hạ Thâm, người có tướng mạo tuấn mỹ sắc bén, tóc lại mềm mại đến vậy, cậu đột nhiên bị Tɧẩʍ ɖυyệt Vi bịt mắt cũng không có nổi nóng, lười biếng nhắm mắt lại hỏi: “Là muốn ăn điểm tâm chiều sao? Tôi đi nấu chút trà sữa?”
Đây là xem anh là Tiết Bạch mà nuôi dưỡng à?
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi khẽ nói: “Là Tiết Bạch, nó đang đợi cậu ngủ trưa kìa.”
Thích Hạ Thâm trong lúc anh nhẹ nhàng nói chuyện cơn buồn ngủ lại ập đến, nghe vậy khịa nói: “Nó bao lớn rồi, còn cần tôi dỗ đi ngủ?” Cậu kéo bịt mắt lên nhìn điện thoại, hơn 3 giờ, vì thế lắc đầu: “Hôm nay không ngủ trưa được, thời gian không đủ, hẹn người ta 5 giờ gặp mặt, ở gần Cử Phương trai, đi đường phải mất hơn 40 phút.”
Cậu nhìn điện thoại một buổi trưa, lúc này đầu óc choáng váng, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi dựa lại gần, hương khí đã ép tới trước mặt, Thích Hạ Thâm lập tức cứng đờ.
“Hai ngày nay bận như vậy?’ Tɧẩʍ ɖυyệt Vi hỏi.
Thích Hạ Thâm tay nhàn đến phát hoảng, bây giờ lại căng thẳng, dứt khoát câu lấy Linh Luân sờ tới sờ lui vừa nói: “Là vì muốn mở cửa hàng hoặc là hợp tác với người khác mở cửa hàng Taobao, cho nên phải sàng lọc chọn cửa hàng thích hợp, thỉnh giáo các steamer khác kinh nghiệm linh tinh.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi thấy người này đến khóe mắt cũng lộ ra buồn ngủ, khóe mắt bị xoa đến đỏ lên, một bộ dáng dùng mắt quá độ, vì thế đưa tay xoa nhẹ thái dương Thích Hạ Thâm, nói: “Ấn một chút thoải mái hơn không?” Ngón tay có quy luật, không có động tác nhỏ khác, chỉ là đơn thuần mát xa mà thôi.
Thích Hạ Thâm cứng đờ xong nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Cậu vì cái nhà này rầu thúi ruột, ngẫu nhiên hưởng thụ một phen cũng không tính là cái gì nhỉ?
“Ừm.....thoải mái,” Thích Hạ Thâm bị anh xoa thái dương phát buồn ngủ, ngáp hết cái này đến cái khác: “Anh đại, buổi chiều anh ở nhà hay cùng tôi ra ngoài?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Ta ở Cừ Phương trai đợi cậu nhé, đợi lát nữa hỏi xem Tiết Bạch có đi không.”
Thích Hạ Thâm nói: “Nó? Nó rất lười, không thể nào đi cùng.” Lúc đang nói chuyện, tay cậu bị đè lại, Thích Hạ Thâm mở mắt, mờ mịt nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Cậu chơi đùa nó như vậy, tôi cũng có chút không chịu nổi.”
Linh Luân bị nhiệt độ cơ thể ấp ám của Thích Hạ Thâm ôm lấy, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đem nó cứu vớt khỏi ma trảo của cậu, đôi mắt hơi cong lên, từ trên cao nhìn xuống Thích Hạ Thâm.
Thích Hạ Thâm như lửa nóng mà buông Linh Luân ra, cầm điện thoại của mình lên nói: “Tôi.....đi thay quần áo!”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi chầm rì rì thả cổ tay áo xuống, lòng bàn tay còn sót lại cảm xúc ấm áp, anh dựa lên bàn, cúi đầu nhẹ nhàng vân vê ngón tay.
Lúc Tɧẩʍ ɖυyệt Vi ra khỏi thư phòng, Thích Hạ Thâm đã thay áo phông rộng thùng thình ra, mặc một bộ chỉnh trang, nhìn thấy anh còn tặng miễn phí ánh mắt phóng điện.
Giống như là vài phút trước bị tán tỉnh mà chạy trốn chết không phải là cậu vậy, hoặc là vì ..... ‘báo thù’ lại?
........
Trên đường kẹt xe, Thích Hạ Thâm chỉ có thả Tɧẩʍ ɖυyệt Vi ở chỗ ngã rẽ, trước khi đi còn dặn dò: “Đi lên phía trước ở cột đèn giao thông rẽ phải, lại đi thẳng đến cột đèn giao thông thứ hai rẽ tay trái chính là Cừ Phương trai, không biết được thì gọi xe!”
Nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυyệt Vi gật đầu, Thích Hạ Thâm dần dần yên tâm, người lớn như vậy rồi, cũng không thể đến mức đi lạc.
Trong tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi còn cầm tiền Thích Hạ Thâm nhét cho, mắt nhìn theo xe máy nhỏ của Thích Hạ Thẩm biến mất khỏi ngã rẽ, lúc này mới cất bước đi về phía trước.
Bước hai ba bước ra khỏi cột đèn giao thông thứ nhất, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đứng ở vạch qua đường đợi đến khi đền đỏ vẫn còn suy nghĩ một vấn đề ---- bên nào mà bên phải nhỉ?
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi dùng tay trái tay phải như nhau, đương nhiên cũng không phân biệt rõ trái phải, có điều anh không phân biệt được đông tây nam bắc và bên trái bên phải không có liên quan gì đến nhau, đơn giản mà nói, vị này, là tên mù đường.
Chính ngay cả lúc bình thường cầm đũa cũng là dùng cả hai tay, , dù sao Thích Hạ Vi không có sửa lại tật xấu người khác không dùng đúng tay.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi thực sự không phân biệt được, nhìn thời gian hai cái đèn đỏ trôi qua, anh quả quyết lựa chọn quẹo trái.
Lúc Thích Hạ Thâm đi ra trời đã tối rồi, Tiết Bạch điên cuồng nhắn tin cho cậu, như đòi mạng giục cậu về nhà, Thích Hạ Thâm ngồi lên xem máy, trợn trắng mắt, gọi điện thoại cho Tɧẩʍ ɖυyệt Vi: “Anh đại, bây giờ tôi đi đó anh?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi trầm mặc hồi lâu, chậm rì rì nói: “Tôi không ở Cừ Phương trai.”
Thích Hạ Thâm đang đeo găng tay, nghe vậy nghi hoặc: “Hả?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhìn xung quanh, xác định mình thật sự không nhận ra được, vị này không hề có ý thức áy náy phản tỉnh chuyện mình lạc đường, nói: “Ta cũng không biết mình đang ở đâu.”
Cái gì?!
Thích Hạ Thâm một phét vớt lấy điện thoại sắp rơi, nói: “Anh sao lại còn để mình đi lạc thế?!”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhận sai thì lại rất nhanh: “Tôi sai rồi.”
Thích Hạ Thâm thở dài, nghi ngờ lần sau anh vẫn còn dám.
“Nào anh đại, mở wechat của anh......”
Sau khi nhận được vị trí của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, Thích Hạ Thâm thấp giọng dỗ Tiết Bạch đang khóc lóc lăn lộn, cưỡi xe máy đi đón Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Vẫn mà Tɧẩʍ ɖυyệt Vi phát hiện mình đi lạc xong liền ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cách không xa, Thích Hạ Thâm đi một chút liền đến, lúc này chân trời chỉ còn ánh tà dương cuối cùng còn sót lại, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi liền đứng ở trong ánh tà chiều ấy, ống tay áo khẽ lay động, trên vai là ánh tà chiều, làm cho gương mặt kia, thanh tú đến mơ hồ.
Thích Hạ Thâm vô cớ nghĩ đến mấy chữ: Tiên Phong đạo cốt, không biết đường.
Cậu lại nhìn thêm một chút, cảm thấy mấy chữ này thật sự rất hợp.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đã nhìn thấy cậu, lập tức cong khóe miệng lên, cất bước đi về phía cậu, đi ngang qua ánh chiều tà.
Thích Hạ Thâm không nhịn được cười cười, một chân đặt dưới đất, chống xe máy huýt sao với Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Cậu thích bộ dáng Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đi về phía cậu.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi bị cậu biểu diễn đùa giỡn cũng không giận, ánh mắt chuyên chú phảng phất như chỉ nhìn thấy một mình Thích Hạ Thâm.
Anh cách Thích Hạ Thâm chỉ còn mấy bước bỗng nhiên khựng lại, gió đêm mang đến tử khí nặng nề, lập tức biến thành sương khí màu xám, như nước lũ bao xung quanh hai người, đem một tấc vuông chỗ bọn họ đứng với nhân thế bên ngoài, hàng rào giống như phong bế người qua đường.
Ý cười trên mặt Thích Hạ Thâm dần dần nhạt đi, ánh mắt đột nhiên sắc bén lên.
Bên tai bỗng nhiên nghe được tiếng quạ kêu, Thích Hạ Thâm quay đầu nhìn thấy sáu con quạ đen đang xé sương màu xám, sương đen hóa thành hình người, gắt gao vây quanh ở bọn họ.
Chín bộ Mộ Nha, trừ bỏ Mộ Nha bộ thứ năm và bộ thứ ba bị điều động đi, còn lại bảy bộ đều âm thầm thủ hộ ở bên người Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, lúc này kinh ngạc dị thường, lập tức hiện thân.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nâng tay, 18 hạt châu tím trong suốt lạnh lẽo, đầu ngón tay trắng nón của cạnh cọ qua sương màu xám, sương màu xám quét qua da thịt, đã thành màu xám chì.
Thích Hạ Thâm một phen tát bay cánh tay đang muốn sờ thử của anh, thấp giọng quát lên: “Anh làm cái gì?!”
Chúng đầu lĩnh Mộ Nha yên lặng cúi đầu, giả vở như không nhìn thấy Linh chủ nhà mình vị bạo lực gia đình.
Đợi đã, bạo lực gia đình? Thủ lĩnh Mộ Nha bộ thứ 2 lộ ra nghi hoặc.
Đầu lĩnh Mộ Nha bộ thứ 1 gật đầu: Đúng vậy, bạo lực gia đình.