Chương 22: Chân thần

Đêm khuya.

Tiết Bạch vì gây ra hành động “nhào vào l*иg ngực” lúc ban ngày bị đuổi ra ngủ ở phòng khách, Thích Hạ Thâm ở trên giường lật như bánh nướng áp cháo non nửa giờ, cuối cùng cũng ngủ thϊếp đi.

Đợi cậu ngủ rồi, ở mép giường dần dần hiện ra một bóng người.

Chính là Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.

Hơn phân nửa gương mặt Thích Hạ Thâm giấu trong bóng tối, hô hấp dồn dập, dường như trong mơ cũng không an ổn, trên mặt tràn đầy lo lắng sợ hãi.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhìn một hồi, đưa tay ra, muốn xoa mày đang nhíu lại của cậu lại đột nhiên khựng lại, sợ làm cậu tỉnh dậy, cuối cũng không không có đυ.ng vào cậu.

Anh chưa từng quan sát kỹ gương mặt Thích Hạ Thâm ở gần như vậy, mặc dù quả thật là tuấn mỹ, nhưng sự chú ý của anh không nằm trên mặt Thích Hạ Thâm, dù sao lúc người này thanh tỉnh thì gương mặt còn câu người hơn gấp trăm ngàn lần.

Nhưng lúc này Thích Hạ Thâm đã ngủ rồi, mất đi ý cười che lấp gương mặt như là lưỡi đao rút khỏi võ, tuấn mỹ lại không dễ gần, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lại khó có thể tập trung vào ngũ quan của cậu.

Đại khái là trong lòng có sương lạnh còn chưa dung hòa, vì thế sinh ra lông may sắc bén như vậy.

Nhưng máu trong cơ thể vẫn còn nóng, cho nên lúc tỉnh tảo mới có tình ý miên man trong đôi mắt cười.

Bức màn chỉ buông sa mành xuống, ánh trăng chiếu vào phòng, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đứng dậy kéo rèm cửa lại, bóng tối lập tức che phủ căn phòng, hô hấp Thích Hạ Thâm dần dần trở nên ổn định hơn.

Bóng tối không thể gây trở ngại tầm mắt của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, anh ngồi lên mép giường, hương khí nhàn nhạt trên người anh vòng quanh mũi Thích Hạ Thâm, Thích Hạ Thâm ngủ cực kỳ an ổn, thậm chí còn trở mình, mặt hướng về phía Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, hô hấp đảo qua mu bàn tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, mềm mại như có lông chim quét qua.

Khí nóng lướt qua, cả người Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lập tức căng thẳng, một lát sau, mới chậm rãi thở ra một hơi thật nhẹ, anh mở cái lò nhỏ trong tay ra, đốt một khối màu tím đậm, không bao lâu, trong phòng đã lượn lờ tràn ra hương khí như trên người anh.

Vô tình tán tỉnh chính là muốn mạng nhất, làm xong những chuyện này, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi không dám ở lại lâu, xác định Thích Hạ Thẩm đã thoát khỏi bóng đè, liền lập tức đứng lên rời đi.

Vì thế ngày hôm sau Thích Hạ Thâm rời giường, trong phòng đầy hương lạnh, cậu ngồi trên giường, ôm gối đầu vẻ mặt ngơ ngác, thẳng đến khi cậu nhìn thấy lư hương đặt trên tủ đầu giường.

Cậu nghi ngờ mở nắp lư hương, bên trong còn một khối vật cứng nhỏ như móng tay, mỏng như tờ giấy, còn tia lửa, đốt một hồi, còn một sợi tóc chưa được phân hủy.

Đây chính là nơi hương khí phát ra.

Không biết có phải là nhiệt độ mùa hè quá cao không, hương khí lạnh như vậy ở trong phòng lại truyền ra cỗ tư vị triền miên.

Thích Hạ Thâm ôm lư hương ngửi nửa ngày, hương khí thẩm người, cậu lẩm bẩm: “Xong rồi......”

........

Qua mấy ngày sao, Thích Hạ Thâm về trường thi hai môn cuối cùng trong chương trình học, buổi trưa không có cách nào về nấu cơm, trong nhà chỉ còn lại mèo ngốc Tiết bạch mài móng và Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đang nghiên cứu thực đơn.

Tiết Bạch cào loạn trên bản cào, một lúc sau liền đem bản cào thảm không nỡ nhìn, cào xong còn chưa đã thèm: “Cái bản tay cào rất được, chính là quá dễ hỏng dùng không được lâu.”

Cào như vậy, cái bản nào mà không dễ hỏng.

Tiết Bạch không hề có ý kiểm điểm lại lười biếng duỗi eo 180 độ.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lật thực đơn trong bếp, Tiết Bạch vòng qua phía sau anh, ghé lên bàn, cẩn thận nói: “Anh đại, anh có được không? Không thì chúng ta ra ngoài ăn đi.”

Vị này tiên khí phiêu phiêu đi nấu cơm, ăn xong có thể sẽ thành tiên, nó không muốn Thích Hạ Thâm về chỉ thấy một thi thể mèo, anh Hạ yêu thương nó như vậy, đại khái là sẽ thương tâm chết mất.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi xoa xoa tai nó, xem nhẹ lo lắng của Tiết Bạch, cuối cùng chọn được một món: “Khoai tây sợi xào thế nào?”

Tiết Bạch nuốt mấy chữ ‘muốn ăn sườn’ xuống, run rẩy đề nghị: “Đổi thành trứng xào cà chưa được không?” thái khoai tây độ khó cao như vậy.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Nhưng trong nhà không có cà chua.”

Tiết Bạch chua xót thẩm nghĩ: Kỳ thật chó thể ra ngoài ăn hoặc là gọi đồ về, nhưng vì suy nghĩ đến người nào đó vì thi cử mà vứt hai người họ rõ ràng để lại một đống tiền lẻ.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lại lật hai trang: “Không thì hầm canh.....”

Tiết Bạch chui vào trong thảm, cảm thấy chính mình ăn cơm xong sẽ có kết cục không tốt, cái miệng của nó bị Thích Hạ Thâm nuôi đến kén ăn, đến gà rán cũng phải là nhà chỉ định mới chịu ăn.

Nó tuyệt vọng nghĩ: Sự hy sinh của nó tên hỗn đản Thích Hạ Thâm có nhìn thấy không??? Nó là lấy thân thử độc đó.

Đại khái là ông trời cũng không nhìn nổi, cuối cùng cũng phái cứu binh đến ----- phái hai thuộc hạ cần cù chăm chỉ là Vân Hoa và Chu Lục mang bữa trưa phong phú đến nhà.

Chu Lục đặt hộp đồ ăn xuống, vừa lấy đồ ăn ra ngoài vừa nói: “Thích tiên sinh cố ý gọi điện thoại, nói cậu ấy buổi trưa không thể về nhà, lo lắng hai người lại tùy tiện ăn gì đó, cho nên nói hai người thuộc hạ đưa món ăn Linh chủ là tiểu Tiết tiên sinh thích ăn đến.”

Vân Hoa cái gì cũng không biết làm, đến đĩa cũng bưng không vững, ăn không ngồi rồi mà chui vào bếp đứng bên cạnh Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.

Tiết Bạch lệ nóng lưng tròng, nó vừa quay đầu, phát hiện Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cuối cùng cũng đặt thực đơn đáng sợ xuống, vì thế kích động bổ nhào lên bàn ăn.

Nhân lúc này, Vân Hoa vẻ mặt ngưng trọng, sáp lại gần Tɧẩʍ ɖυyệt Vi thấp giọng nói: “Linh chủ.”

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghiêng đầu.

Vân Hoa bày kết giới ở xung quanh hai người, thấp giọng nói: “Linh chủ, Đoạn Trú đã rời khỏi hẻm Lộng Hoa, ta nghi ngờ hắn đã nhận được tin tức của vị kia, đi đón người rồi, ta và Chu Lục tính toán đi theo, sẽ điều đông Mộ Nha bộ thứ 5 đi cùng, còn lại sẽ ở bên cạnh ngài.”

Nói rồi tự mình lại cau mày lại, tầm nghĩ: Chín bộ Mộ Nha mặc dù tuyệt đối trung thành, nhưng đầu óc không được tốt lắm, thẳng thắn không một chút vòng vo, lỡ như tộc Lộc lại nổi lên tâm tư cũng chỉ có thể lộ ra một con đường canh phòng nghiêm ngặt.

Chu Lục tâm tư kín đáo, để lại bên người Linh chủ thì càng tốt hơn, nhưng Vân Hoa không quá ràng thuật truy tung, so ra còn kém ra thuật độn thuật của Chu Lục, rất dễ bị Đoạn Trú phát hiện.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhìn Vân Hoa cười cười, lắc đầu.

Anh còn chưa mở miệng, Vân Hoa đã nói: “Linh chủ ngài đừng khuyên ta, ta nhất định phải đi theo.”

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Đoạn Trú chưa hẳn đã nhận được tin tốt, ngươi nếu như muốn đi, cũng không cần lén lút đi theo, nếu như vị phát hiện, giao tình nhiều năm sẽ không giữ được, ngươi cũng không có tâm tư xấu xa gì, Đoạn Trú tính cách tuy rằng cương liệt, nhưng một khi được nuôi dưỡng ở bên cạnh Cố chủ, cũng sẽ thông tình đạt lý, chỉ cần ngươi chịu giúp đỡ, hắn cũng sẽ không từ chối ngươi.”

Cố chủ, tên thật là Cố Vân Châu, nhũ danh là Minh Khả, người đầu tiên trên thế gian này luyện ra tâm lực, là một nữ tử dịu dàng ít nói, Vân Hoa và Đoạn Trú quen biết nhiều năm, từ sau khi Cố chủ mất tích, tất cả những gì liên quan đến Cố chủ trở thành nghịch lân của Đoạn Trú, Vân Hoa thường không dám nhắc tới, luôn lấy xưng hô là “vị đó”, đột nhiên nghe thất Tɧẩʍ ɖυyệt nhắc đến hai chữ Cố chủ, hắn vẫn có chút ngơ ngác.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Những năm ta không ở đây, ngươi ở hẻm Lộng Hoa cô độc một mình, đến Chu Lục cũng không ở đó, trước giờ Đoạn Trú giúp đỡ ngươi rất nhiều, không cần vì chút chuyện nhỏ của ta, mà trở mặt với hắn.”

Vân Hoa nóng nảy: “Đây sao có thể là chuyện nhỏ.....”

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi giơ tay ngắt lời hắn: “Ta biết ngươi lo lắng cho ta, chỉ là hiện giờ đến bước này, sống chết chỉ có thể xem ý trời, không do ta hay ngươi.”

Hốc mắt Vân Hoa đỏ lên, Linh chủ không phải là thân yêu quái, nhưng thật sự là chân thần, đến cả anh cũng nói xem ý trời, tức là có ý đã đi đến đường cùng bí lối.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Ta biết ngươi còn chưa từ bỏ ý định, muốn đi nhìn xem thì đi xem xem.” Anh triệt hạ kết giới của Vân Hoa, nhìn thấy Tiết Bạch đang đảo quanh cái bàn, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm đồ ăn.

Biểu tình chân thần trên trời không nhịn được mà nhu hòa xuống, thế mà cũng có thất tình lục dục.

Không, Linh chủ trong ấn tượng của Vân Hoa, cũng chưa từng bủn xỉn sự dịu dàng, chỉ cần hơi tiếp cận gần một chút, có thể cảm nhận được sự ấm áp trên người Linh chủ.

Tầm mắt Vân Hoa đảo quanh một vòng xung quanh nhà, nơi nào cũng lộ ra dấu vết sinh hoạt của chủ nhân, so với nhà cửa ở hẻm Lộng Hoa, nơi này mới giống một ngôi nhà, còn có cái người cố ý gọi điện đến lúc sáng nay, Thích Hạ Thâm cái người này, thế mà đến khẩu vị của Linh chủ đều nhớ rất rõ ràng.

Vậy thì, nơi có cảm giác như vậy, có thể giữ được Linh chủ ở lại không?

Hoặc là, người đem đến cảm giác này.