Chương 21: Nhào vào lòng

Tinh Cung vội vàng liên tục xin lỗi Thích Hạ Thâm: “Xin lỗi, cô ấy vừa nãy là quá kích động, cậu vừa nãy chắn rất nhanh, không có quay vào.”

Cậu ta nhìn bình luận, hầu hết mọi người đều đang khiển trách không nên tùy tiện quay chụp trẻ nhỏ, nhất là trước khi nhận được sự đồng ý của đối phương.

Chính vì không quay đến cho nên mới chỉ tính như vậy.

Trong lòng Thích Hạ Thâm không vui, liếc nhìn cô gái kia một cái, đôi mắt liếc nhanh một cái, ghi nhớ dáng vẻ của cô ta, sau đó nể tình mà cười cười: “Không sao.”

Cậu cười cười với điện thoại: “Giống như tôi là kiểu xuất đầu lộ diện dựa vào sắc đẹp kiếm cơm thì không sao cả, nhưng trẻ nhỏ vẫn là nên chú ý một chút, cũng đừng trách chúng tôi căng thẳng như vậy, bây giờ người có sở thích luyến đồng vẫn có rất nhiều, trong nhà có trẻ nhỏ chắc chắn sẽ lý giải được tâm trạng hiện tại của tôi.”

Cậu một không nói gay gắt, hai cũng không truy đổi không tha, hiểu nói vài câu lấy tình lấy lý dã đủ vững lập trường cho cư dân mạng đứng về phía cậu, đem một số cư dân mạng mắng hai streamer tính khí thất thường tức đến cha mẹ cũng không nhận ra.

Cư dân mạng tỏ vẻ: Vốn dĩ là vậy, cho dù bạn có muốn quay soái ca đó, ít nhất cũng phải được chấp nhận, không rên một tiếng đã trực tiếp quay điện thoại đến đứa nhỏ cũng bị quay vào, có lễ phép đạo đức cơ bản không? Hai streamer vô cùng có nguyên tắc có được không! Thành fan thành fan!

Có điều vị soái ca kia cũng đẹp trai quá rồi, liếʍ liếʍ liếʍ.

Tinh Cung cũng xấu hổ không tiếp tục ở lại, đến những người phía sau cũng vội vàng xin lỗi rồi rời đi.

Mắt nhìn theo đám người rời đi, Thích Hạ Thâm sờ đầu tiểu cô nương, xin lỗi cô bé.

Thời hiện đại bùng nổ tin tức, đến trẻ nhỏ cũng biết cái gì là phát sóng trực tiếp, cũng hiểu được sự bảo vệ của hai người Thích Hạ Thậm với mình, lập tức cười ngọt ngào: “Không sao ạ, vừa nãy hai anh đã bảo vệ em rồi!”

Bé gái vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn ai cũng thích.

Thích Hạ Thâm đang muốn chọc hai câu, cửa tiệm trà sữa bị người mở ra, người đàn ông trung niên xác định mục tiêu nhằm thẳng về phía bọn họ, một phen bế cô bé lên, yêu thương nói: “Bảo bảo nhà ta bị dọa sợ phải không, đều trách ba.”

Cô bé ngược lại còn an ủi ba mình: “Không có gì đâu ba.” Cô bé kéo tay ba, “Ba, đây là hai anh trai đã cứu con đó.”

Người đàn ông trung niên liên tục nói cảm ơn.

Thích Hạ Thâm vừa nghe thấy tiếng cảm ơn, lại nghĩ đến lúc Tiết Bạch không rảnh lo cho mình mà lao ra ngoài, cảm giác trong tay không còn gì nữa lại nổi lên, âm thầm ôm lấy Tiết Bạch, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, nói: “Không có gì, nên làm, ai nhìn thấy đứa trẻ nhỏ như vậy đứng một mình bên ngoài cũng sẽ hỏi vài câu.”

Tiết Bạch vị vuốt lông đến tạc mao, nhanh chóng thoát ly khỏi ma trảo của lão phụ thân, chạy về phía Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đang mỉm cười nhìn bọn họ.

Chào tạm biệt tiểu cô nương lưu luyến không rời, Thích Hạ Thâm lật mặt không nhận mèo, trên đường về cũng không cho Tiết Bạch sắc mặt tốt, Tiết Bạch đáng thương bị nhét vào trong túi xách về, đến meo một tiếng cũng không dám.

Về đến nhà.

“Anh đại” Thích Hạ Thâm thần sắc như thường mở miệng, thanh âm xen lẫn tiếng khóa cửa, nghe có chút mơ hồ, “Tôi lát nữa phải cut nối video, có thể thời gian sẽ dài một chút......”

Còn nửa câu còn lại kẹt trong cổ họng --- Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhẹ nhàng đè tay cậu lại.

Thẳng đến lúc này, Thích Hạ Thâm mới phát hiện tay cậu vẫn còn đang run run, hơn nữa còn lạnh đến dọa người, làm cho cậu cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi vô cùng nóng bỏng.

Một đôi tay xưa nay vững vàng thế mà còn run rẩy, còn lạnh lẽo như vậy.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi rũ mắt, người này vặn khóa nửa ngày, kỳ thật đến chia khóa cũng chưa cắm vào hết, đương nhiên là không mở được, vì thế anh nắm lấy bàn tay cứng đờ của Thích Hạ Thâm mở cửa ra, đem một người một mèo đẩy vào.

Tiết Bạch không biết phạm vào đại kỵ gì, từ lúc được thả ra khỏi túi đựng mèo cái đuôi rũ xuống, lỗ tai cũng cụp xuống, lấy lòng mà cọ cọ ống quần Thích Hạ Thâm, bị Thích Hạ Thâm nhẹ nhàng tránh đi.

Tiết đại miêu cọ vào khoảng không, duy trì tư thế ngã dưới đất phát sầu.

Thật sự tức giận rồi, đây là bị dọa hỏng rồi, dỗ thế nào đây? Nó được sủng đến tận trời, trước này chỉ có Thích Hạ Thâm trêu cợt xong bế lên sờ đầu vuốt lông mà dỗ, còn về làm thế nào dỗ người khác.......vậy thì nó không biết rồi?!

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi không nhìn được dáng vẻ này của Thích Hạ Thâm, chỉ cảm thấy lông mày khóe mắt của đối phương đều lộ ra một chút mệt mỏi, phảng phất như duy trì biểu tình thường ngày, cũng là hao tổn vô số tâm huyết.

Thích Hạ Thâm ở trước mặt người ngoài giả vờ đến không có sơ hở, nhưng vừa về nhà, tầng vỏ thép rắn chắc lại mềm xuống, tâm trạng sẽ để lộ ra manh mối.

Thích Hạ Thâm đang muốn mở miệng, đã bị Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đè tay lại, Thích Hạ Thâm vừa ngước mắt, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lắc đầu, cái gì cũng không hỏi, chỉ nói: “Đi làm việc trước đi, ta sẽ chăm sóc cho Tiết Bạch.”

Quỷ mới biết Tiết Bạch – mèo yêu tuổi lớn hơn Thích Hạ Thâm mười mấy lần tại sao lại cần chăm sóc.

Thích Hạ Thâm cười cười với anh, xoay người đi vào thư phòng, lúc đóng cửa lại lưng dựa lên ván cửa, nụ cười trên mặt cũng biến mất, bả vai căng chặt cũng hơi thả lỏng xuống, ánh sáng trong phòng cũng trở nên tĩnh lặng.

Mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần liền cảm thấy Tɧẩʍ ɖυyệt Vi chu đáo ---- đối với cậu và nói, lúc này có thể tránh đi tất cả tầm mắt chính là an ủi lớn nhất.

Trong lòng người đều có sự sợ hãi, hoặc là người hoắc là vật hoặc là chuyện gì đó không thể để lộ ra bên ngoài, trong lòng như thắt lại, không thể đυ.ng vào.

Đó không phải là nghịch lân, đó là điểm yếu, cho dù bị lấy ra niết, bạo phát cũng không phải là tức giận, mà là .....sợ hãi.

Cho dù là nghịch lân hay điểm yếu, đều không thể bại lộ trước mặt người khác, nhất là đối với những người sử dụng tâm lực, sợ hãi trong dũng khí quả thật là nhược điểm trí mạng.

Thích Hạ Thâm thở ra một hơi, mặt chôn vào khuỷu tay.

Bên ngoài thư phòng, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đột nhiên đưa tay đè ngực lại: Tâm lực mỏng manh đột nhiên trở bên đứt đoạn.

Anh nhìn về phía thư phòng, là vì người kia trong lòng có chần chờ hoặc là.....có chuyện không thể nào đối mặt sao?

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cúi người ôm Tiết Bạch đang phát sầu lên.

Tiết Bạch lần đầu tiên chân chính được vị này ôm vào lòng, vô cùng căng thẳng mà co móng vuốt lại.

“Đang phiền lòng cái gì?” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cầm lược trên bàn trà lên, chải lông rối mù cho Tiết Bạch.

Tiết Bạch rất nhanh đã mềm nhũn nằm liệt trong ngực anh, ôm lấy đuôi mình cắn cắn, trên mặt là sầu thảm: “Gây họa rồi, ta lần này là xong rồi.”

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi bất động thanh sắc tiếp tục dẫn dắt Tiết Bạch nói tiếp: “Gây họa gì? Ta đi cầu tình giúp ngươi.”

Tiết Bạch được anh chải lông cả người mềm nhũn, chỉ dư lại chút cảnh giác cuối cùng mà giãy giụa, nó nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có gì không thể nói, liền nói: “Mẹ ta....ồ, chính là mẹ của anh Hạ, là do gặp tai nạn xe cộ mà qua đời, lúc ta vừa gặp được anh Hạ cũng là bị xe đâm, sau đó có một lần bị kẻ thù truy sát, yêu lực tiêu hao ngã trên đường lại bị xe đâm trúng, chiếc xe đó đâm thẳng vào ta, thiếu chút nữa là không cứu được, dọa anh Hạ sợ hãi quá mức, cho nên, anh Hạ tương đối mẫn cảm với tai nạn xe cộ..” Đáng thương hắn mặc dù cũng cùng Thích Hạ Thâm kêu là mẹ, nhưng vẫn còn chưa từng được gặp mẹ Hạ, chỉ có thể từ trong miêu tả của Thích Hạ Thâm tưởng tượng ra mẹ Hạ là một người dịu dàng kiên định.

Tiết Bạch nói rồi nói, cái đuôi trong miệng cũng không cắn nữa, bất đắc dĩ nói: “Thật ra trước kia đi trên đường anh Hạ sẽ không dắt ta, dù sao ta cũng là yêu quái, cũng không phải là thích gây chuyện, anh Hạ vẫn luôn yên tâm về ta, lo ta bị buộc dây thừng không thoải mái, nhiều nhất là buộc dây nói ta tự mình dắt chính mình, sau đó xảy ra chuyện, mỗi lần ra ngoài anh Hạ phải dắt dây thừng trong mới an tâm.”

Nó càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay mình vụt ra một phen kia thật sự là rất khốn nạn, ngẩng đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Vi: “Anh đại, anh nói xem ta đi xin lỗi thì.....nên dỗ anh Hạ thế nào?”

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi một tay khẽ ấn lên ngực, tâm lực róc rách lưu động có chút đình trệ, anh thất thần một chút, mỉm cười xoa xoa đầu Tiết Bạch: “Không cần xin lỗi, ngươi cũng không làm gì sao.”

Theo tính cách của Thích Hạ Thâm, nếu như Tiết Bạch thật sự làm sai chuyện gì đó, lúc về nhà đại khái sẽ lập tức giáo huấn, mà không phải là tự nhốt mình trong thư phòng để tình tĩnh lại.

Nhào ra cứu một tiếng mạng sao có thể là sai lầm được? Không màng đến bản thân, liều mình cứu người, đây có thể gọi là anh hùng.

Thích Hạ Thâm tuyệt đối hiểu rõ, nhưng trong nháy mắt Tiết Bạch vụt ra kia đã đυ.ng vào kíp nổ gợi lại chuyện mà không thể đυ.ng vào trong lòng cậu, nghĩ đến mà sợ dâng lên đè ép cậu khổ sở không thể nói ra, cậu không phát giận với Tiết Bạch, bởi vì Tiết Bạch không sai, nhưng cậu suy cho cùng tuổi vẫn còn trẻ, thu liễm không được cảm xúc quả mức kịch liệt quay cuồng, thế cho nên để lộ ra manh mối, làm cho Tiết Bạch cảm nhận được tâm trạng của cậu.

Không, không phải là vì tuổi còn trẻ, là sự tồn tại sự để tâm yêu quý bảo vệ, không phải là điểm yếu thì chính là nghịch lân, một khi chịu sự uy hϊếp, dù là ai cũng không thể duy trì tình tĩnh.

Cho nên, Thích Hạ Thâm không cần Tiết Bạch xin lỗi.

Tiết Bạch càng sầu hơn, cảm giác nửa lông đen trên người cũng sầu đến trắng cả ra rồi.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi ôm Tiết Bạch, tay phải dịu dàng mà hữu lực vuốt ve, Tiết Bạch thiết chút nữa vị anh vuốt lông mà ngủ mất, lúc mơ mơ màng màng ngủ mất thì vị một trận gõ cửa sổ làm bừng tỉnh.

Đại miêu vừa nãy còn nhu nhược lập tức giống như sư tử bị xâm phạm lãnh địa, lập tức đứng dậy, xù lông nhìn về phía cửa sổ, dư quang còn gắt gao nhìn chằm chằm thư phòng.

Bên ngoài cửa sổ là một con quạ to, tròng mắt màu đỏ, miệng còn ngậm cái túi cực to, vừa nãy là chính nó dùng mỏ gõ cửa.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi ôm nó vào lòng, vuốt lông: “Không sao, là thuộc hạ của ta.”

Đại miêu cẳng chặt lập tức thả lỏng, nhảy xuống kéo cửa sổ, con quạ lập tức vỗ cách bay vào, một làn sương mù dày đặc tản đi, đứng ở đó là một người đàn ông có mắt thâm thúy.

Hắn mở cái túi trong tay, lộ ra một hộp đồ ăn bịt kín, ở khe hở lộ ta một tia hương khí.

Tiết Bạch động động mũi, nửa người trước dần dần vươn ra --- thứ gì mà thơm như vậy?!

Hắn quay đầu, đáng thương nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhìn thời gian, từ lúc Thích Hạ Thâm đi vào thư phòng đã hơn nửa tiếng, anh cảm nhận được tâm lực đã dần dần ổn định trở lại.

Thích Hạ Thâm hẳn là đã bình tình trở lại.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhẹ nhàng gõ gõ cửa thư phòng, làm cho Thích Hạ Thâm ghé lên bàn giật nảy mình, ngưng thần xong mới thở phào, nhìn vào gương nở nụ cười, lúc này mới đi mở cửa.

Người trước mặt mang theo ý cười, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt.

Tɧẩʍ ɖυyệt Vi liền cong mắt mỉm cười: “Đoán được cậu buổi trưa chưa ăn no, cố ý gọi người hầm Phật nhảy tường đưa qua đây, nhiệt độ vừa vặn, Tiết Bạch ở bên ngoài rất sốt ruột rồi.”

Vừa nghĩ đến cảnh tượng Tiết Bạch nóng ruột đến độ quay vòng tròn, Thích Hạ Thâm bật cười, đến cậu cũng không chú ý tới mày hơi nhíu lại của cậu cuối cùng cũng giãn ra, ánh mắt tràn ra ý cười.

Cậu vừa đi ra, Tiết Bạch liền mặc kệ món Phật nhảy tường, nào vào l*иg ngực Thích Hạ Thâm, Thích Hạ Thâm bị nó đập vào ngực, nghẹn một hơi, lùi về sau mấy bước, lập tức đâm vào l*иg ngực Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.

L*иg ngực phía sau lưng hơi chấn đông, bên tai là khí tức ấm áp của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, còn có tiếng cười nhẹ.

Thích Hạ Thâm: “......” con mèo chết tiệt này.