Anh đại Thẩm: Tôi ra ngoài rồi. Thích Hạ Thâm nhận được tin nhắn, cúi người ôm Tiết Bạch lên: “Đi thôi, Linh chủ ra ngoài rồi.”
Vân Hoa yên lặng ngồi trên ghế, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, Thích Hạ Thâm đi được hai bước, đột nhiên kêu hắn một tiếng: “Vân Hoa.”
Vân Hoa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thích Hạ Thâm.
Chu Lục lo lắng nhìn Vân Hoa.
Thích Hạ Thâm cười cười với hắn: “Ngài ấy đang đợi chúng ta quay lại.”
Cậu nhẹ nhàng cong cong mắt, khóe môi nhếch lên, mặt mày sắc bén như tuyết lạnh lẽo như được hòa tan, như sinh ra ánh mặt trời xuân ấm áp.
Vân Hoa ngơ ngẩn đi hai bước theo cậu, hậu tri hậu giác phản ứng lại Thích Hạ Thâm nói gì.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đã từ trong Cừ Phương trai đi ra, phía sau còn có hai tộc lão tộc Lộc.
Cũng không biết sau khi Thích Hạ Thâm ba người bọn họ rời đi Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đã nói gì, sắc mặt hai người này vô cùng âm u, từng người được nam tử trẻ tuổi dìu lấy.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đang cúi đầu gửi tin nhắn cho Thích Hạ Thâm, khí lạnh trong đại sảnh thổi lay động tóc anh, làn da như như ngọc, tóc đen nhánh, anh nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, khóe miệng còn chưa giương lên, ý cười đã lan trong mắt, dưới mắt có nốt ruồi lệ chí, nằm ở đuôi mắt, theo đôi mắt cong lên, giống như móng vuốt mèo cào trong lòng sinh ta ngứa ngáy.
Thích Hạ Thâm ôm Tiết Bạch trong lòng, Tiết Bạch ăn cả con gà rán, đang không ngừng liếʍ lông, đầu lưỡi màu hồng cuốn lên liếʍ quanh miệng.
“Đây là đi ăn cái gì?” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi mở bao giấy ăn, cúi người lau dầu dính trên râu Tiết Bạch.
Tiết Bạch không hề khách khí với ai, nhất là nghe ra ý cười trong giọng nói của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, lập tức mũi vênh lên, vươn móng vuốt đặt lên tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, nịnh nọt nói: “Thì.....chỉ một cái đùi gà, chưa ăn no.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghe huyền ca mà biết nhã ý, vô cùng tự nhiên mà vỗ vỗ móng vuốt đầy lông của Tiết Bạch: “Được, lát nữa chúng ta lại đi ăn cái khác.”
Xương một con gà nằm trong thùng rác nào đó chết không nhắm mắt.
Thích Hạ Thâm cạn lời, nắm lấy móng vuốt Tiết Bạch: “Ngươi biết liêm sỉ một chút đi.”
Tộc lão tộc Lộc chống quải trượng, run rẩy đi đến trước mặt Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, nói: “Linh chủ, mặc dù trong thời gian ngắn tộc Lộc không thể phân ưu giúp ngài, nhưng Chu Lục là người ngài dùng quen, tốt xấu gì cũng để cậu ta đi theo bên cạnh ngài đi.”
Không cần biết Linh chủ trong bữa ăn nói có phải là lời chối từ không, cứ sắp xếp Chu Lục ở bên cạnh Linh chủ trước, đáng tiếc Chu Lục không cùng một lòng với bọn họ, nếu như nhét một người ở bên cạnh, Linh Chu chỉ sợ sẽ trả về cho bọn họ.
Còn về cái cậu Thích Hạ Thâm này......
Tộc lão âm u nhìn nhau, luôn sẽ có cách giải quyết.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Đương nhiên.” Lại tiếp xúc với tộc Lộc, vốn dĩ chính là vì Chu Lục.
Tộc lão dùng bàn tay khô khốc như vỏ cây, vẫy tay với Chu Lục, Chu Lục chậm rãi đi đến bên cạnh ông ta, bị tộc lão nắm chặt lấy tay, móng tay cơ hồ bấm vào da thịt; “Ngươi ở bên cạnh Linh chủ phải cần mẫn hiểu chuyện, thuộc hạ trong tay ngươi vẫn như cũ thuộc về ngươi, chăm sóc thật tốt cho Linh chủ.”
Ngụ ý: Làm yêu không nên quên đi gốc gác, đừng có bên bản thân mình từ nơi nào đến.
Chu Lục bị nắm đến đau tay, cậu ta bất động thanh sắc mà ngẩng đầu lên, đôi mắt vẩn đυ.c của tộc lão đã lạnh lẽo như băng giá mùa đông, giữa ngày hè khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Chu Lục tránh đi tầm mắt, thuận theo gật đầu.
Tộc lão vừa lòng cười cười, Chu Lục đứa nhỏ này vẫn coi như là ngoan ngoãn.
Hai tộc lão suy cho cùng cũng là lớn tuổi rồi, ở bên ngoài phơi nắng, cũng không chịu đựng nổi, rất nhanh đã được vãn bối trong tộc dìu lên xe Lincoln.
Vân Hoa lúc này mới lẩm bẩm lầm bầm đi đến bên cạnh Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, nói: “EWB à, cũng có tiền quá rồi đó.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghiêng đầu: “Cái gì?”
Vân Hoa nói đến sẽ thì sẽ hăng hái, khoa chân múa tay: “Chính là chiếc xe vừa nãy, Bentley EWB! Siêu xe!”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi ngủ hơn mấy chục năm hoàn toàn không theo kịp trào lưu, căn bản không biết đó là xe gì, chỉ như có suy tư gì đó nói: “Xem ra những năm này, thế lực của tộc Lộc khuếch đại rất lớn.”
Người cũng được, yêu cũng thế, đồ vật nắm trong tay nhiều rồi, tự nhiên sẽ muốn càng nhiều hơn.
Lòng người không bao giờ bằng lòng như một con rắn nuốt trọn một con voi, yêu quái kỳ thật cũng như vậy.
Đội ánh mặt trời chói chang buổi chiều, ánh mắt Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lướt qua đầu chúng sinh, dừng ở tiệm cà phê mái ngói đỏ, một quạ màu đen màu đen đậu trên đó, hai mắt đo đỏ nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi khảy khảy vòng tay, hạt châu tím va vào nhau vang lên tiếng lạch cạch.
Con quạ đó giương cách xông thẳng lên trời, biến mất theo phương hướng chiếc xe Bentley rời đi.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi sờ đầu Tiết Bạch: “Vậy chúng ta đi ăn chút gì đó.” Tiết Bạch chắc chắn đã ăn rồi, ngược lại là Thích Hạ Thâm kén ăn, đi xuống chưa được mười mấy phút, hẳn là chưa ăn.
Chu Lục đi lên phía trước quay đầu, ánh mắt dùng ở trên bầu trời --- am hiểu truy tung nhất là tam bộ Mộ Nha, hiện tại hẳn đã đi theo rồi.
Mặc dù đám người đó chưa chắc là có thể gây ra sóng gió gì, nhưng cho là con kiến, cắn người cũng sẽ đau.
Tiết Bạch vươn nửa người, chân trước đáp lên cánh tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, có tâm hỏi một câu đi ăn cái gì, nhưng vừa lúc có người đi qua, đành phải vứt mị nhãn cho Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Con mèo này biết bữa tiệc lớn sẽ có trên người Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, quả quyết quên đi cha già Thích Hạ Thâm.
Thích Hạ Thâm tức đến bật cười, nếu như không phải sợ Tɧẩʍ ɖυyệt Vi không vui, cậu đã nhét cái tên hổn đản này vào ngực Tɧẩʍ ɖυyệt Vi rồi, đỡ cho mình phải tốn sức ôm tiểu mập mạp hơn 15 cân.
“Ngươi bớt bớt lại đi, có cửa hàng nào cho mang thú cưng đi vào?” Thích Hạ Thâm cố ý nhấn mạng hai chữ thú cưng, vừa lòng nhìn Tiết Bạch lập tức uể oải.
Nhớ tới cả bữa ăn Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cũng không đυ.ng được mấy đũa, Thích Hạ Thâm nhìn xung quanh, xung quanh có rất nhiều tiệm cà phê, hoặc là tiệm bán bánh kem: “Ăn điểm tâm ngọt không, anh đại?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi thuận theo ánh mắt cậu nhìn sang, gật đầu: “Được.”
Chu Lục kéo Vân Hoa muốn đi cùng lại, trầm ổn nói: “Linh chủ, ta và Vân Hoa về hẻm Lộng Hoa đợi lệnh.” Cậu ta muốn mượn trợ lực của Linh chủ đem tài sản mà tộc Lộc nuốt riêng thứ của Linh chủ trách riêng ra, những cái đó vốn dĩ không phải là đồ của tộc Lộc.
Hơn nữa.....
Cậu ta và Vân Hoa ở chỗ này cũng rất chướng mắt.
Vân Hoa hồn nhiên không phát giác ra có vấn cứ vấn đề gì, hắn vẫn muốn đi ăn chút đồ ngọt, vừa nãy ăn đồ ăn nhanh khiến hắn cảm thấy ngấy đến tận cổ, vẫn may hắn đồng ý đi riêng với Chu Lục, vì thế yên tâm bị Chu Lục lôi đi.
Tiệm bánh ngọt chỉ cách một con đường, Thích Hạ Thẩm thật sự không muốn ôm Tiết Bạch, đẩy đẩy mông hắn, “Tổ tông sống, xuống dưới đi, lông dày như vậy khiến ta chảy mồ hôi cả người.”
Tiết Bạch có lông dài, một năm bốn mùa lúc nào cũng rụng lung, mùa hè quả thực như tai họa, Thích Hạ Thâm hôm nay mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, lông Tiết Bạch không trắng thì là đen, dính lên trên khẳng định sẽ thấy rất rõ ràng.
Tiết Bạch căm giận nhảy xuống, Thích Hạ Thâm lấy ra dây cột mèo đeo lên cho nó, ý là muốn dắt đi, còn chưa đứng lên, Tiết Bạch đột nhiên tránh dây buộc cổ nhảy ra ngoài.
Thích Hạ Thâm sợ siết chặt Tiết Bạch, theo bản năng buông lỏng tay, khoảng khắc Tiết Bạch vọt ra, trong lòng Thích Hạ Thâm căng thẳng, lạnh lùng nói: “Tiết Bạch!”
Phí trước là đường cái, xe đi tới đi lui......đồng tử Thích Hạ Thâm co rụt lại ----- trên đường cái có một tiểu cô nương tầm 8, 9 tuổi đang đứng, một chiếc xe mày đỏ đang chạy chậm đến, khoảng cách vạch đường không đến 30 mét, tốc độ không giảm mà con tăng.
Tám phần là coi chân ga là chân phanh rồi!
Tiết Bạch lao ra, con mèo hơn 15 cân, kéo dài cũng không khác với một đứa trẻ cho lắm, lúc này đυ.ng bay đứa nhỏ đang ngây người sang bên cạnh, tự mình cũng lăn hai vòng, né tránh chiếc xe phi như bay qua.
Chiếc xe mày đỏ chạy thêm mấy chục mét nữa mới dừng xe, cửa xe mở ra, tài xế hoang mang rối loạn từ ghế điều khiển lăn xuống, nhìn qua tuổi không lớn, chắc tầm 20, hắn vội vàng chạy tới bên người đứa nhỏ bị quăng ngã, thanh niên tự dọa chính mình, chân mềm nhũn đứng không vững, không ngừng hỏi tiểu cô nương có bị đau chỗ nào không.
Một cái bổ nhào của Tiết Bạch có chút tàn nhẫn, tiểu cô nương bị ngã đến ngây người, đau đến nước mắt đảo quanh hốc mắt, bị kéo lấy tay mớ bất lực nhìn xung quanh.
Thích Hạ Thâm phản ứng lại, đi tới ôm Tiết Bạch lên, Tiết Bạch lăn dưới đất một thân bụi bẩn, bị Thích Hạ Thâm xách lên còn ghét bỏ mà vỗ vỗ hai cái, người xem náo nhiệt xung quang rất nhanh đã tụ tập lại, vẫn còn xe đi tới đi lui, xe dừng ở giữa đường có thế nào cũng không an toàn, cậu nhìn thanh niên đó nói: “Tiên sinh, cậu lái xe dừng ở lề đường đã, trên đường còn có xe, trước tiên để tiểu cô nương đứng ở đây đi.”
Thanh niên vuốt mặt, quay đầu chui vào trong xe.
Thích Hạ Thâm vừa quay người, nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυyệt Vi ngồi xổm xuống lau vết bẩn trên mặt cho tiểu cô nương, dỗ cô bé: “Chúng ta đi tới vỉa hè có được không?”
Tiểu cô nương nước mắt rơi xuống gật gật đầu, ngoan ngoãn đưa tay cho Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nắm cùng đi tới vỉa hè, bà chủ một tiệm trà sữa nhìn thấy vội vàng nói: “Hai vị soái ca, bên ngoài nắng, mang cô bé vào trong này nghỉ ngơi một láy, mèo cũng đem vào! Đây là đại anh hùng đó!” Nói rồi đi tới, sờ sờ mặt tiểu cô nương, đau lòng nói: “Ai nha tiểu nha đầu, khẳng định là vị dọa sợ rồi.”
Còn anh hùng vừa mới được vỗ bụi trên người, đầu còn ghé lên vai Thích Hạ Thâm.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cúi đầu, dịu dàng khẽ phủi bụi bẩn trên người tiểu cô nương, đứa nhỏ này mặc áo khoác, trên mặt vẫn còn chảy mồ hôi, anh đổi thành giấy ướt, lau mồ hôi cho tiểu cô nương, rồi dẫn tiểu cô nương đi vào tiệm trà sữa.
Thích Hạ Thâm đi trước hai bước mở cửa cho hai người họ, sau đó chớp chớp mắt với bà chu, cười xán lạn nói: “Cảm ơn chị.” Cậu còn ôm mèo, cũng không ngồi xuống, chỉ dựa vào cửa mà đứng.
Con của bà chủ cũng đã học cấp 2 rồi, bị cậu gọi một tiếng chị ngọt như vậy cũng tìm không thấy đường đi nữa, tự mình xuất tiền mời bọn họ uống trà sữa.
Thời gian này đúng là lúc uống trà chiều, tiện trà sữa không còn một chỗ ngồi, đột nhiên có hai soái ca đẹp mắt đi vào, không khác gì hắt hai ly nước lạnh cho tiệm trà sữa đang mơ màng buồn ngủ, đề cao tinh thần lại còn câu nhân.
Thanh niên dừng xe xong, mang theo túi tiền chậm rãi đi vào, thở hổn hển nói: “Không thì đưa đứa bé đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, tuổi này còn chưa trưởng thành hết.....tôi, thực xin lỗi, thật xin lỗi.” Hắn vô cùng áy náy, không ngừng cúi đầu với Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, coi Tɧẩʍ ɖυyệt Vi và Thích Hạ Thâm thành phụ huynh của tiểu cô nương.
Thích Hạ Thâm nói: “Chúng tôi không phải là người nhà của cô bé.” Cậu ngồi xổm xuống, nói: “Tiểu cô nương, người nhà của em đâu?”
Lúc nói chuyện, bà chủ cũng đưa trà sữa đến, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhận lấy nói cảm ơn, cắm ống hút đưa cho tiểu cô nương, Thích Hạ Thâm không nhìn được mà nhìn anh thêm một cái: Tɧẩʍ ɖυyệt Vi sinh ra trong trời quang trắng sáng, mặc dù là mỉm cười, hầu hết thời gian đều như kính hoa thủy nguyệt ----- đẹp quá mức, ngược lại lại không chân thực.
Thẳng đến lúc này, uốn gối ngồi xổm xuống bằng tầm nhìn của tiểu cô nương, mặt mày dịu dàng, khóe môi cũng tự nhiên mà mang theo ôn hòa, sương núi trên núi đột nhiên rơi xuống.
Vốn dĩ tưởng rằng gió trên trời đưa mây xuống, xuyên qua núi qua sông không ngừng lưu chuyển, không đề phòng mà đánh thẳng vào cậu, vén tóc quần áo hơi loạn khiến lòng người rối loạn, sớm biết rõ trong lòng anh không có thất tình lục dục, ai mà biết lúc bổ nhào qua, lại từ trong đó nhận ra được sự dịu dàng.
Đầu quả tim Thích Hạ Thâm như bị móng vuốt của Tiết Bạch cào một cái, sắc mặt thỉnh thoảng vô pháp vô thiên lại lặng lẽ trầm mặc khẽ gợi lên gợn sóng.