(*) chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ du͙© vọиɠ, đầu óc u êm vì sắc đẹp/ du͙© vọиɠ. “Không muốn ăn mì sao? Vậy thì đổi món khác?” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói.
Một câu từ lỗ tai cũng không đi qua đầu, Thích Hạ Thâm ngốc ngốc mà nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lại kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Vân Hoa mang vẻ mặt đồng tình, cắn đũa cảm thán nói: “Sắc lệnh trí hôn sắc lệnh trí hôn mà.” Bình thường một tên lanh lợi, bị Linh chủ sờ soạn một cái liền ngốc thành như vậy.
Thích Hạ Thâm cuối cùng cũng nghe hiểu, vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải, đều rất tốt, tôi vừa nãy là cân nhắc xem ăn món nào.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhìn ra cậu đang không được tự nhiên, ánh mắt hơi rũ xuống quét qua cổ tay Thích Hạ Thâm, một người cao 1m8, xương cổ tay lại nhỏ nhắn, bởi vì thường xuyên rèn luyện, cơ bắp rắn chắc, thân nhiệt Thích Hạ Thâm hơi thấp, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi lạnh.
Anh bất động thanh sắc buông tay ra, nói: “Vây thì tốt.”
Anh vừa buông lỏng tay, Thích Hạ Thâm đã nhanh chóng rút tay về.
Một bữa ăn ăn không biết mùi vị gì, đừng nói là Thích Hạ Thâm, đến cả Tiết Bạch cũng cảm thấy hương vị món ăn ngon cũng nhạt đi rất nhiều, còn không bằng sủi cảo tôm phải hấp hai lần ngày hôm qua.
Ăn được một nửa, Tiết Bạch không nhịn được nữa, khều khều ống tay áo Thích Hạ Thâm, nói: “Chúng ta ra ngoài đi.” Hai cái tộc lão kia cứ như có như không nhìn sang, vẫn luôn dán chặt lên người Thích Hạ Thâm, nhìn đến trắng trợn.
Trong đó còn có tìm tòi nghiên cứu lười che giấu, làm càn đánh giá Thích Hạ Thâm, ánh mắt như lưỡi dao cắt thịt chặt xương, hận không thể mổ xẻ Thích Hạ Thâm ngay tại chỗ, nhìn xem cậu có tâm địa gì.
Thích Hạ Thâm bất động thanh sắc vỗ vỗ đầu Tiết Bạch, kỳ thật không chỉ là Tiết Bạch, cậu cảm thấy cậu ăn đến mức đau dạ dày, Thích Hạ Thâm thở dài: Hai cái tộc lão này bụng đầu tâm tư, dạ dày còn chỗ chứa thức ăn?
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhìn thấy cậu ăn không vô, dứt khoát buông đũa xuống trước, nói: “Trong này ngột ngạt, cậu và Vân Hoa bọn họ ra ngoài đi chơi đi.”
Vân Hoa lập tức đặt đũa xuống, so với tộc lão tộc Lộc, Thích Hạ Thâm thuận mắt hơn nhiều, không phải có lời muốn hỏi sao, bây giờ hắn có Chu Lục! Còn sợ Thích Hạ Thâm à?
Thích Hạ Thâm cầu còn không được, xách Tiết Bạch không tiêu hóa nổi ba bước thành hai bước rời khỏi phòng riêng.
Chu Lục do dự đã đánh mất cơ hội phản kháng, bị Vân Hoa ác bá lôi ra khỏi phòng riêng.
Thích Hạ Thâm nói: “Đừng ở chỗ này, chúng ta đi xuống tìm nơi khác nói chuyện.”
Vân Hoa vỗ vỗ vai Thích Hạ Thâm, tán thưởng nói: “Tiểu tư ngươi rất có tính cảnh giác, nên như vậy.”
Lục Chu bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, xách tay Vân Hoa đặt xuống, thầm nghĩ: Tổ tông sống, người này không thể đυ.ng!
Vân Hoa không thể hiểu được, có thể là cách biệt nhiều năm mới gặp được Chu Lục, quên mất trước đây bị Chu Lục thu thập thế nào, ngứa da muốn làm phản với cậu ta, vươn cánh tay tội ác về phía Thích Hạ Thâm.
Chu Lục chỉ có thể đem cánh tay ngo ngoe rục rịch của hắn cho vào túi mình.
Tích Hạ Thâm vừa đi về phía thang máy vừa nói: “Ý của tôi là, tôi còn chưa ăn no, đi xuống dưới tìm cái ăn.” Cậu đi vào thang máy, Tiết Bạch ghé lên vai cậu, một người một mèo quay đầu vừa vặn nhìn thấy một màn này, vì thế đồng thời phát ra âm thanh vi diệu bừng tỉnh ngộ: “Ồ~~~”
Ồ cái ông nội nhà ngươi.
Vân Hoa như lửa đốt rút tay về, trừng mắt nhìn Thích Hạ Thâm, lẳng lặng đi vào thang máy.
Chu Lục ho nhẹ một tiếng, cũng đi theo vào.
......
Bởi vì Tiết Bạch kiên trì muốn ăn gà rán, ba người chỉ có thể đóng gói thực phẩm chiên dầu tìm một cái ghế dài ngồi xuống, đang lúc giữa trưa hè, trên đường cơ hồ không có người, trên cây còn nghe thấy tiếng ve kêu.
Tiết Bạch vùi đầu vào trong túi, thanh âm hàm hàm hồ hồ nói: “Ngươi cho ta hai các đùi gà đi, hai người chúng ta mỗi người một cái.”
Thích Hạ Thâm cạn lời: “Tôi cũng không ăn gà gán, ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.” Nói con mèo Tiết Bạch, mặc dù có một đống tật, nhưng tốt xấu gì vẫn biết thương người, trừ những thứ cậu thứ cậu không thích ăn, Tiết Bạch dù tham ăn đến đâu cũng sẽ lại một nửa cho cậu.
Tiết Bạch cắn đùi gà từ trong túi ra.
Thích Hạ Thâm cúi đầu gửi định vị cho Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, lúc này mới trấn định ung dung nhìn Vân Hoa.
Vân Hoa: “...... này này, đừng nhìn nữa, muốn hỏi cái gì thì nói!” Rõ ràng là đang cười, ánh mắt sao lại đáng sợ như vậy?
“Tâm giáp bị vỡ, rốt cuộc là có hậu quả gì?” Thích Hạ Thâm thu lại ý cười trong mắt, nửa người trên hơi đổ về phía trước.
Lưỡi đao sắc bén vẫn còn giấu bên trong thân đao chưa rút khỏi vỏ, nhưng sáng sáng lạnh lẽo đã bức đến gần.
Van Hoa thật sự không biết đôi mắt ý cười lại có thể tùy thời sắc bén đến vậy, Vân Hoa theo bản năng tránh đi ánh mắt này: “Linh chủ đến chuyện tâm giáp cũng nói với ngươi?”
Không biết nhớ đến cái gì, Vân Hoa hai mắt lại thất thần, ly coca giấy trong tay bị nắm chặt đến biến hình, hắn lẩm bẩm nói: “.....tâm giáp và trái tim liền nhau, tâm giáp vỡ, người sẽ......”
Thanh âm bỗng nhiên kẹt ở cổ họng, sự khủng khoảng kinh khủng nắm chặt lấy trái tim Vân Hoa ---- từ lúc một lần nữa gặp lại Linh Chủ Vân Hoa vẫn luôn tránh né vấn đề này, bởi vì câu nói của Thích Hạ Thâm mà vang lên trong lòng: Đúng, tâm giáp của Linh chủ đã vỡ rồi, Linh chủ dù tặng thân xác cho hắn, hồn phách của Linh chủ có thể làm bạn với hắn được bao lâu?
Vân Hoa buông lỏng ngón tay, Lục Chu vội vàng đỡ lấy ly giấy, Vân Hoa đột nhiên đẩy Chu Lục ra, hai ba bước đi đến bên cạnh Thích Hạ Thâm muốn quỳ xuống.
Thích Hạ Thâm nhanh chóng đỡ lấy hắn: “Không phải, cậu không muốn nói thì không nói, tôi không hỏi nữa được không? Không cần phải hành đại lễ như vậy.”
Vân Hoa nắm chặt lấy tay Thích Hạ Thâm: “Ngươi giúp Linh chủ đi!”
Thích Hạ Thâm vô lực: “Các người cái gì cũng không nói, tôi giúp thế nào? Lùi một vạn bước, cậu nếu như có nỗi khổ không nói lên lời, cũng nên nói với tôi bệnh này trị thế nào.”
Thích Hạ Thâm đưa tay đè lên vai Vân Hoa, ấn người ngồi lên ghế, ý bảo hắn đừng có xúc động, nói: “Vị kia nhà cậu, miệng như vỏ trai, cái gì cũng không chịu nói với tôi, nói thật, tôi cũng không biết cậu không yên tâm cái gì, bên cạnh tôi chỉ có một con mèo ngốc, cả người biết to hai mấy chữ dễ bắt nạt, cậu chỉ cần tìm hai thuộc hạ nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng không tạo nên được gợn sóng gì, có phải là đạo lý này không?”
Mèo ngốc Tiết Bạch: “.....” nó đường đường là nhất bá tiểu khu Thượng Hằng, sao lại thành mèo ngốc rồi? Nó nghĩ cái tai nghe hôm qua Thích Hạ Thâm mới mua hẳn là không cần nữa!
Vân Hoa lắc đầu: “Không phải là ta không chịu nói, là ta thật sự không biết.” Hắn kéo Chu Lục qua, nóng ruột nói: “Ngươi hỏi hắn đi, trên thế giới này có mấy người hiểu được cái gọi là tâm lực? Cho dù là Linh chủ, chỉ sợ cũng không thăm dò được một phần mười, trừ ngươi ra, ta chỉ biết có một người luyện ra được tâm lực, nhưng người kia......có lẽ đã không còn trên đời này nữa.”
Lục Chu gật đầu.
Vân Hoa nói: “Ngươi có được tâm lực, cũng không biết dùng thế nào sao?”
Thích Hạ Thâm thở dài, nói: “Cái thứ này ở trên tay tôi là một cây đao tự vệ, cậu cảm thấy tôi sẽ dùng đao cứu người thế nào? Tôi không phải là bác sĩ, tâm lực cũng không phải là dao phẫu thuật cứu người.”
Cái gọi là tâm lực, bất quá chỉ loại dũng cảm cô độc khi bị ép vào đường cùng, vũ khí sắc bén đả thương người lấy đây ra tâm từ bi, đi chữa thương cứu người?
Bản thân tâm lực chính là đồ vật vừa cứng vừa lạnh lẽo, moi hết cõi lòng cũng không tìm ra được một chút nhu tình.
Thích Hạ Thâm xoa xoa lông mày, cảm giác đầu có hơi ẩn ẩn đau: “Các người thật sự đến một chút manh mối cũng không có? Người đầu tiên tu luyện ra tâm lực đâu? Không đi tìm à?”
Vân Hoa nhảy dựng lên: “Tìm rồi! Sao lại không đi tìm! Ngươi có còn nhớ người mặc một thân áo đen mà người thấy ở hẻm Lộng Hoa không? Đó là thuộc hạ tín nhiệm nhất của vị kia, tên là Đoạn Trú, từ sau khi Linh chủ rơi vào ngủ say liền cố ý tiếp cận Đoạn Trú, nhưng Đoạn Trú nhiều năm rồi vẫn không có liên lạc với vị kia, có lẽ là thật....”
Chu Lục khẽ nói: “Ta cũng âm thầm điều động thực lực tộc Lộc tìm kiếm, quả thật không tìm được.”
Thích Hạ Thâm theo bản năng sờ sờ cổ tay, đoạn xương lộ ra ở cổ tay cộm cộm lòng bàn tay, hồi lâu sau, cậu suy sụp rũ bả vai, nói: “Vậy......bản thân Linh chủ biết không?”
Nói xong cậu cũng biết là không có khả năng --- nếu như thật sự biết, sao lại không nói với cậu được?
Vân Hoa nói: “Có thể.....cũng không biết, vị kia, trời sinh tính tình thẹn thùng, rất ít nói, ta có hỏi thăm, đến cả Đoạn Trú cũng không biết rõ.”
Tâm lực thực sự quá thần bí, vị trước khi cũng không để lại lời nào, nghĩ nghĩ cũng đúng, tâm lực là do giày vò thống khổ mà luyện ra, ai sẽ nhớ lại những lúc tuyệt vọng đó sẽ như thế nào với chính mình chứ?
Thích Hạ Thâm hít một hơi thật sâu, sẽ không, chính cậu cũng sẽ không.
Tiết Bạch trèo lên vai Thích Hạ Thâm, Thích Hạ Thâm lấy lại tinh thần hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiết Bạch đi về phía trước, cả chòm râu còn dính gà rán cọ lên mặt cậu, Thích Hạ Thâm còn cho rằng nó có chuyện gì quan trọng, vừa quay đầu đã bị Tiết Bạch cọ lên mặt.
Thích Hạ Thâm: “......Ngươi thiếu đánh có phải không?!!!” Tự mình ăn thì thôi đi, cứ phải dán cái mặt dầu lên mặt cậu!
Tiết Bạch hiếm khi dịu dàng một lần, đối phương còn không cảm kích, vô cùng bất mãn nói: “Ta đây là đang an ủi ngươi, ngươi hung dữ cái gì, tiểu hỗn đản không có lương tâm, phí công nuôi dưỡng ngươi.”
Thích Hạ Thâm một phen xách nó từ trên vai xuống: “Ta thật sự cảm ơn ngươi nuôi ta lớn như vậy nhé!