Cửa phòng riêng chỉ là khép ờ, tiếng bước chân vội vàng đi trên hành lang vội vàng đi qua bình phong, rõ ràng rành mạch rơi vào tai mấy người bọn họ.
Tiếng bước chân dồn dập đi tới gần phòng riêng đột nhiên thả chậm lại, cơ hồ là ổn trọng nhẹ nhàng gõ 3 lần lên cửa.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghiêng đầu: “Mời vào.”
Tiếng bước chân đi qua, sau bình phong xuất hiện 3 người, hai người đi trước đều là lão nhân râu tóc bạc trắng, người cuối cùng ở phía sau lại vô cùng bắt mắt, người trẻ tuổi nhìn thẳng về phía Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, há miệng máy lần, đại khái là trong lòng quá hồi hộp, thiên ngôn vạn ngữ đến bên miệng lại không tạo thành nổi một câu.
Cuối cùng, hắn khom người, theo hai vị lão nhân phía trước cũng kính nói: “Linh chủ.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi gật đầu: “Đa lễ, ngồi cả đi.”
Bàn tròn chẳng phân biệt chủ khách, ba người liền ngồi xung quanh Vân Hoa,
Thích Hạ Thâm đến một người cũng không quen, cảm nhận được tầm mắt của ba người tộc Lộc như có như không dừng trên người cậu, dường như là vô cùng tò mò với thân phận của cậu, Thích Hạ Thâm thở dài trong lòng, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi không có ý giới thiệu thân phận của cậu với tộc Lộc, cậu cũng không có ý có liên hệ gì với tộc Lộc, vì thế ngẩng đầu rất lễ phép mà không xấu hổ mỉm cười, rồi ngậm miệng không nói gì nữa.
Người đã đến đủ, giám đốc vội vàng đích thân đi gọi đồ ăn.
Hắn vừa di, tộc lão tộc Lộc vội vàng đứng lên, ông ta nói: “Linh chủ......”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nâng tay ngăn động tác bái của ông ta: “Có gì thì cứ nói thẳng đi.” Anh tự nhận là có quan hệ có lợi với tộc Lộc, chưa từng xem tộc Lộc là thuộc hạ của mình, rất không hiểu được phần kính trọng kính yêu này của tộc Lộc với anh này là sao.
Tộc lão run rẩy ngồi xuống, kìm nén sự nóng vội trong lòng: “Từ biệt Linh chủ dã gần 60 năm, không biết tình hình sức khỏe mấy năm gần đây của Linh chủ thế nào?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Làm phiền nhớ mong, ta hết thảy đều tốt.”
Tốt cái quỷ.
Thích Hạ Thâm nghe thấy anh trợn mắt nói dối, trong lòng chậc một tiếng.
Tộc lão nắm quải trượng, mua bàn tay nổi gân xanh, nửa người trên của ông ta không nhịn dược mà hướng về phía trước một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, “Linh chủ, tộc Lộc ta nhiều năm phụng dưỡng bên người ngài, rời khỏi Linh Luận mấy chục năm không ngày nào là không tượng niệm Linh Chủ, lúc đó Linh Luân phong bế, chúng ta vâng theo phân phó của ngài rời khỏi Linh Luân, tộc nhân ngày đêm mong chờ được trở về bên cạnh ngài, lúc trước tộc Lộc ta cũng chín bộ Mộ Nha, vì ngài giải ưu giải nạn......”
Tộc lão khác nghe thấy không thể không gật đầu.
Vân Hoa cúi đầu trực tiếp trợn trắng mắt ---- nghĩ đến thì, tộc Lộc năm đó sở dĩ có thể coi là phụ tá đắc lực của Linh chủ, chỉ là vì có Chu Lục ở trong tộc mà thôi, tộc Lộc đi theo Linh chủ nhiều năm không phải là giả, các tộc nhân đi theo cũng hưởng thủ Linh Luân phù hộ, một bên đẩy Chu Lục đi ra vào sinh ra tử với Linh chủ, còn không biết xấu hổ nói phân ưu cho Linh chủ.....
Đáng thương Chu Lục lại có một người cha không có tâm nhãn, một đời dốc hết tâm huyết đẩy tộc Lộc lên trên, cổ thủ dòng dõi tộc mấy đời còn chưa tính, còn liên lụy đến con trai, nếu như không phải là người cha đó của Chu Lục, lúc đó có nói gì Vân Hoa cũng phải giữ Chu Lục lại!
Vân Hoa liếc mắt nhìn người thanh niên từ đầu đến cuối duy trì trầm mặc, thở dài than khí: Chu Lục cũng thật là, ngốc đến bực mình, có ấm ức gì cũng không biết nói với Linh chủ sao? Linh chủ là người che chở người của mình nhất.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lẳng lặng lắng nghe, đợi tộc lão một phen cảm xúc trào dâng bộc bạch xong, anh mới cong khóe miệng, mi mắt tự nhiên cũng nhiễm ý cười: “Bên trong Linh Luân vẫn là một mảnh hoang vu, không thích hợp cho vật sống sinh tồn.....”
Tộc lão nghe anh thoái thác, như thế nào cũng không giống lại một lần nữa tiếp thu tộc Lộc, trong lòng lập tức lộp bộp, cũng không rảnh lo “biểu lộ chân tình”, duỗi dài cổ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, cẩn thận nghiền ngẫm biểu tình nhỏ trên gương mặt kia, hận không thể đến lông mi rung rung cũng lấy ra để cân nhắc.
Linh chủ..... là có ý gì? Cảm thấy tộc Lộc dùng không tiện tay, cho nên muốn đổi thủ hạ mới?
Tộc lão nắm quải trượng, ánh mắt chậm rãi dừng trên người Thích Hạ Thâm.
Là bởi vì nhân loại này sao? Năm đó bên người Linh chủ cũng có một nhân loại cực kỳ được sủng ái, theo lý mà nói trong thời gian Linh chủ ngủ say, đến Vân Hoa và chín bộ Mộ Nha đều không thấy nữa, chỉ để lại một nhân loại bên cạnh.
Bàn tay khô gầy bổi gan xanh, tộc lão rối rắm dâng lên ý nghĩ trong lòng: Hoặc là nói, bản thân Linh chủ hướng về phía nhân loại mà không phải là Yêu tộc? Nói ra thì, dù sao Linh chủ cũng không phải là Yêu tộc.....
Hai tộc lão liếc nhìn nhau, đồng thời hiểu được ý của đối phương: Không cần biết là ai, vị trí thân cận chỉ có một chút như vậy, nếu như cho nhân loại đó, vậy sẽ còn chuyện gì cho tộc Lộc chuyện gì nữa.
Vân Hoa thật sự không nhịn được nữa, cho Chu Lục một ánh mắt, để cậu ta cùng hắn đi đến bên cạnh Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, Chu Lục tránh ánh mắt của hắn, lắc đầu.
Vân Hoa hận sắt không rèn được thành thép, ngồi trên ghế biệt nữu một lúc, vẫn là đi tới bên cạnh Thích Hạ Thâm ngồi xuống.
Thích Hạ Thâm nhướng mày, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho hắn: Ái chà, chủ động như vậy?
Vân Hoa: “......” hắn nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Vi một cái, gõ chữ: Ngươi ẻo lả như vậy, Linh chủ có biết không?
Vân Hoa vùi đầu tiếp tục gõ chữ: Ngươi nhìn thấy hai cái lão đầu đó không? Không phải là thứ gì tốt, sau này thấy bọn họ thì đi đường vòng.
Thích Hạ Thâm cũng nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, xoay người đưa lưng về phía anh gõ chữ: Tộc Lộc không phải là thụ thuộc vào Linh chủ sao?
Vân Hoa: Đúng vậy, nhưng cậu cho là tộc Lộc đều là người tốt à? Tiểu bối còn được, nhưng đám lão bất tử này không phải là thứ tốt gì, mở miệng là tộc Lộc hưng vong ngậm miệng là tiền cảnh tộc Lộc, những lời này áp chết lửa giận trong lòng vãn bối, giống như con rối để cho bọn họ sai sử.
Vân Hoa nghỉ ngơi một chút, tiếp tục đánh chữ: Chính là cái cô Hứa Quỳnh Âm kia, cậu cho rằng là cô ta yêu thích đóng phim sao? Chính là đám người ngày thiếu đồ chơi muốn kêu gọi sức lực công chúng, mới ngàn vạn tuyển chọn cô nương đẹp nhất trong tộc Lộc, cũng chính là Hứa Quỳnh Âm, đẩy ra bên ngoài.
Thích Hạ Thâm thật không ngờ trong nội bộ tộc Lộc còn rất phức tạp, mở camera trước của điện thoại, vẻ mặt của hai tộc lão còn đang căng chặt, ánh mắt liếc về phía cậu cũng không giả vờ nổi, Thích Hạ Thâm chống lại ánh mắt đó chậm rì rì gõ chữ: Cho nên bây giờ tộc Lộc là cảm thấy tôi bá chiếm vị trí của bọn họ, quá chướng mắt?
Vân Hoa: Cậu biết là được, Linh chủ.....sức khỏe của Linh chủ không được tốt, kỳ thật không thể chiếu cố cậu quá mức, cậu cũng không thể ở trong nhà cả đời, cho nên bình thường vẫn là chú ý một chút.
Thích Hạ Thâm trả lời hai chữ: Ừm được.
Vân Hoa thở dài, vừa định tắt điện thoại, màn hình lại sáng lên.
Thích Hạ Thâm: Đợi lát nữa ra ngoài giao lưu chút chuyện nhé?
Vân Hoa cáu kỉnh trả lời: Cậu có chuyện gì không thể nhắn trên wechat sao?
Thích Hạ Thâm trả lời ngay: Không thể, nói trên điện thoại nói không rõ ràng.
Vân Hoa: Ăn cơm! Ăn cơm xong rồi nói!
Thích Hạ Thâm: Ôm quyền.jpg
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi mặc dù tính cách tốt, nhưng lúc này cũng bày rõ không muốn nói nhiều, hai tộc lão vắt hết mưu kế mà suy nghĩ đối sách, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lại vẫy tay với Chu Lục vẫn luôn duy trì trầm mặc.
Anh vốn dĩ không muốn lại có giao tình gì với tộc Lộc, chỉ là tối qua nghĩ đến quan hệ của Vân Hoa và Chu Lục rất tốt, muốn cắt đứt sạch sẽ với bên này, Vân Hoa trong lòng sẽ không dễ chịu.
Chu Lục nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, khom người cung kính với Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Vân Hoa, ánh mắt tộc lão đã đè nặng lên người Chu Lục, Chu Lục cúi đầu, nhìn hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, cho đến khi khớp xương trắng bệch, bên cạnh có một người vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu ta.
Chu Lục quay đầu, cười với Vân Hoa.
Hai tộc lão lúc này mới hiểu được: Hôm nay Linh chủ đến đây, chỉ là muốn quang minh chính đại mang Lục Chu đi! Căn bản không phải là nói lại liên hệ với tộc Lộc! Cha Chu Lục đã mất 6 năm trước, Chu Lục hiện giờ cô độc một mình, cả tộc Lộc cũng không có người khiến cậu ta vướng bận, chẳng phải chỉ cần một câu của Linh chủ là câu đi rồi sao?
Hai tộc lão giao lưu ánh mắt nghĩ đối sách, trong phòng riêng rơi vào trầm mặc lúng túng, giám đốc đúng lúc này đẩy cửa bước vào, nhân viên phục vụ nín thở thu liễn khí tức bưng đồ ăn lên.
Tiết Bạch giả chết rên bàn nửa ngày trong ngực Thích Hạ Tham cuối cùng cũng ló đầu ra, đối mắt nhìn đồ ăn, nhỏ giọng nói: “Được chứ?”
Thích Hạ Thâm ngầm hiểu: “Ngươi phải đợi chủ nhân người ta động đũa trước.”
Giám đốc vội vàng nói: “Còn một món Phật nhảy tường nữa, các vị mời dùng.”
Một bàn ăn ngoài dự liệu đều là món ăn thường ngày, trong đó có không ít món Thích Hạ Thâm cũng sẽ nấu, phần lớn là thanh đạm, liếc mắt một cái thế mà là món ăn thường ngày cậu thích ăn.
Thích Hạ Thâm nhìn món ăn sửng sốt nửa ngày, không hiểu được --- Tɧẩʍ ɖυyệt Vi sao lại hiểu rõ khẩu vị của cậu thế? Một món hai món đυ.ng phải thì thôi đi, cảm một bàn đều là vậy thì cũng rất kỳ quái rồi.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cầm đũa lên, tùy tiện gặp một đũa, một bàn người không cần biết có khẩu vị không, cũng cầm đũa lên theo, Thích Hạ Thâm bụng đầy nghi hoặc, nắm chặt đũa nửa ngày không nhúc nhích.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghiêng đầu nhìn cậu một hồi: “Sao lại không ăn? Đều không thích ăn sao?” Anh đặt đũa xuống, một bàn ăn này là nấu theo khẩu vị của Thích Hạ Thâm, bây giờ đã đổi khẩu vị rồi?
Thích Hạ Thẩm ngây người chưa phản ứng lại.
Có thể là giữa trưa nóng quá không muốn ăn cơm.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghĩ nghĩ, nói: “Vân Hoa, gọi đầu bếp làm một bát canh bồ kết để nguội rồi mang lên đây.”
Vân Hoa đang muốn đứng lên, đã bị Chu Lục kéo lại, Chu Lục nói: “Linh chủ, để ta đi.”
Thích Hạ Tham vội vàng lắc đầu: “Đừng đừng đừng, tôi......” Cậu đứng lên muốn ngăn cản, lại bị Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhẹ nắm lấy cổ tay.
Thích Hạ Thâm hít ngược một ngụm khí lạnh, sắc mặt hai tộc lão đã không giữ được nữa, bốn dĩ còn tưởng là thủ hạ hay lời gièm pha, bây giờ xem ra là họa thủy mê hoặc Linh chủ!
Họa thủy lúc này bị hương khí trên người Tɧẩʍ ɖυyệt Vi làm cho thất điên bát đảo, choáng vàng chờ Tɧẩʍ ɖυyệt Vi mở miệng.
Ánh mắt Chu Lục nhìn chằm chằm tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, một lúc sau mới chậm rãi dịch lên nhìn mặt Thích Hạ Thâm.
Động tác bắt lấy cổ tay không khỏi quá mức ám muội, cậu ta đi theo Linh chủ cũng có một đoạn thời gian rồi, có thể làm cho Linh chủ thân cận như vậy, cậu ta chỉ từng gặp một người.
Người này.....Vân Hoa vừa mới nói với cậu ta, tên là Thích Hạ Thâm......họ Thích, họ Thích!
Sắc mặt Chu Lục yên lặng thay đổi, vội vàng cúi xuống che khuất thần sắc kinh ngạc.