“Đều tại tôi lớn lên quá mức đẹp trai, hại nước hại dân.”
Thích Hạ Thâm suy ngẫm sâu sắc mà kiểm điểm.
Vẫn may không ai biết cậu kiểm điểm thế nào, nếu không chắc chắn sẽ khϊếp sợ trước độ mặt dày của người này.
Bình luận vẫn còn có người cổ vũ người không biết xẩu hổ này....
“Đẹp đến phát khóc”
“Là thiếu niên lang trong lòng tôi!”
“Tiểu ca ca rốt cuộc bao nhiêu tuổi?!”
Thích Hạ Thâm được khen đến lâng lâng, nhịn không được lấy gương ra tránh camera mà soi soi, xác định chỗ nào cũng hoàn mỹ, khụ một tiếng, khiêm tốn nói: “Quá khen quá khen, gương mặt cha mẹ cho, cũng không phải là công lao của tôi.”
Nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp sắp lạc đề, Thích Hạ Thâm gian nan nuốt xuống lời khoe khoang nhảy đến bên miệng, gõ gõ bàn phìm: “Chơi trò chơi nào, đừng có cứ câu lấy sự đỏm dáng của tôi.”
Bình luận:
“Cậu cũng biết cậu là đỏm dáng à 233”
“Đáng.....đáng yêu quá!”
“Muốn......”
Thích Hạ Thâm mắc sắc nhìn thấy: “Muốn cái gì? Muốn xem mỗi ngày? Được nhỉ, vóc dáng của anh đây có thể là ở dưới sao?”
“Cơ bụng? Đương nhiên là có, nhưng tại sao lại phải cho xem?” Thích Hạ Thâm nhướng mày, có người la hét muốn xem, cậu trực tiếp nói lại: “Tôi chỉ cho vợ tôi xem, bạn là có ngực hay là có eo.”
Cậu một người đấu lại mười mấy vạn người, từ lúc bắt đầu phát sóng trực tiếp, cằn nhằn nửa ngày cũng chưa từng dừng miệng lại, rất có phong phái nhó giáo khẩu chiến của Gia Cát tiên sinh.
Không dễ gì mới kết thúc được lần phát sóng tổn thưởng lẫn nhau này, Thích Hạ Thâm cầm điện thoại lên, kéo Diệp Bính Thu vào danh sách đen, sau đó trà lời dưới weibo Hứa Quỳnh Âm một cái biểu tình, sau đó ném điện thoại xuống.
“Anh đại! Ăn khuya không?”
Thích Hạ Thâm chân dài tay dài, tay trái xách Tiết Bạch đang lén ăn đồ hộp, tay phải còn có thể nâng lên gõ cửa phòng ngủ phụ.
Ai mà ngờ cửa phòng ngủ phụ chỉ khép hờ, bị cậu gõ một cái liền mở ra khe hở ba ngón tay.
Dưới dánh đèn đầu giường trong phòng ngủ, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đang cầm bức ảnh đen trắng trong tay, ánh mắt lại dừng ở nơi khác, nặng nề trùng trùng, tối tăm không thấy ánh sáng.
Hình như là bức ảnh lấy từ cuốn ablum hôm đó, mua hoa lê, chỉ có cảnh không có người, là sợ nhìn thấy người, sẽ càng thương tâm hơn sao?
Thích Hạ Thâm tay cứng đờ lùi về, xác Tiết Bạch nhẹ tay nhẹ chân lùi lại.
Tiết Bạch treo trên tay cậu, nuốt đồ hộp xuống: “Làm cho ta một cái bánh cá đi.”
Thích Hạ Thâm căn bản không nghe thấy Tiết Bạch nói gì, nâng tay đặt Tiết Bạch lên vai, không yên tâm nhìn cửa phòng một cái, đi hai bước còn chưa bước vào phòng bếp, điện thoại trong thư phòng đã vang lên, Thích Hạ Thâm chỉ có thể quay lại nhận điện thoại, Tiết Bạch thăm dò nhìn một cái: “Đây không phải là đại minh tinh đó sao?”
Là gọi bằng wechat, Thích Hạ Thâm thở dài, nhấn nghe.
“Thích tiên sinh!” giọng nói căng chặt của Hứa Quỳnh Âm vào lúc điện thoại được kết nối cuối cùng cũng thả lỏng, quá tốt rồi, Thích tiên sinh vần còn nghe điện thoại!
Hứa Quỳnh Âm sợ cậu cúp điện thoại, lập tức nói: “Thích tiên sinh, bài weibo đó là do người đại diện của tôi chia sẻ, tôi hôm nay vẫn luôn quay phim không có lên weibo, căn bản không biết chuyện này, anh ấy là nhìn thấy bộ phim của tôi sắp chiếu muốn xào nhiệt độ, không phải là muốn gây phiền phức cho cậu.....”
Hứa Quỳnh Âm thật sự là gấp chết đi được, nhiệt độ vốn dĩ đã hạ xuống rồi, lại bị chuyện này kéo lên! Trời mới biết chuyện này có quấy nhiễn đến Linh chủ không.
Thích Hạ Thâm thầm nghĩ: Đúng vậy, ai cũng không ngờ được cậu lại có một tên bàn cùng phòng hố cha như vậy chứ, Hứa Quỳnh Âm cô ta vừa khóe lại còn đồng đội heo? Cậu đúng là xui xẻo, hết hố này đến hố khác.
Cậu từ tận đáy lòng nói: “Chuyện này không trách cô.”
Trái tim treo ngược lên của Hứa Quỳnh Âm cuối cùng được hạ xuống, không tức giận là được, thử thăm dò nói: “Thích tiên sinh.....”
Thích Hạ Thâm cười nói: “Cô gọi tôi là Tiểu Thích là được.” Có người kêu là Tiểu Hạ, hầu hết bạn cùng lứa đều thích gọi cậu là anh Hạ, còn có vài người cậu không quen biết thì kêu là Thích tiên sinh.
Hứa Quỳnh Âm nắm chặt tay, hít thật sâu vài lần, vắt hết óc tổ chức ngôn ngữ: “Như vậy không được.” Cô ta nào có gan gọi người bên cạnh Linh chủ là Tiểu Thích, Hứa Quỳnh Âm linh quang chợt lóe, nói: “Anh Hạ, như vậy được không?”
Thích Hạ Thâm bị dọa giật rớt hai sợi lông của Tiết Bạch, cười gượng nói: “Chị Quỳnh, chị có gì thì nói thẳng đi.” Lúc cậu nghe điện thoại, trong thời gian chán chết còn cầm gậy chọc mèo mà quấy rầy Tiết Bạch.
Tiết Bạch bị quấy rầy không chịu nổi, phẫn nộ mà đánh cái hắt xì tránh đi.
Thích Hạ Thâm nhịn cười, vừa ngẩng đầu đã thấy vị kia đang đứng ở ngoài cánh cửa khép hờ, tay trái còn không biết đang cầm cái gì, tay phải dường như đang muốn gõ cửa, Thích Hạ Thâm vốn dĩ đang ngồi trên bàn, một chân kều lưng ghế, ngồi không ra ngồi, lúc này vị dọa đá văng ghế dựa, ngồi thẳng dậy.
Đợi cậu hoàn thành một loạt hành động nước chảy mây trôi này, cậu mới phản ứng lại --- không phải, chỉ là kều cái ghế thôi mà, có gì mà căng thẳng thế? Thích Hạ Thâm đúng tình hợp lý kéo kéo quần áo, để cho bản thân nhìn nghiêm túc đứng đắn một chút.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lại bị cậu chọc cười, cong khóe miệng, cười khẽ nói: “Có tiện đi vào không?”
Thích Hạ Thâm không đeo tai nghe, giọng nói của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi rõ ràng rành mạch truyền vào lỗ tai Hứa Quỳnh Âm.
Chỉ có khi còn niên thiếu Hứa Quỳnh Âm đã từng nghe thấy giọng nói của Linh chủ, lúc đó cô ta vừa mới học hóa hình, đổi thành tuổi tác nhân loại, cũng chỉ tầm 15 tuổi, nhưng giọng nói của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lại khắc sâu vào trong đầu, cách biệt mấy chục năm lại một lần được nghe thấy cũng có thể lập tức phản ứng lại được.
Cô ta ở trong khϊếp sợ cực độ chỉ cảm thấy từng chỗ như bao phủ trong biển mây núi sương, căn bản không biết Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói cái gì, một hồi lâu mới run giọng nói: “.....Linh chủ?”
Hai chữ nhỏ đến không thể nghe thấy, Thích Hạ Thâm suýt nữa cũng xem nhẹ, vẫn may cậu nhạy ném, vẫn là ẩn ẩn nghe thấy được, do dự nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Là tiểu cô nương tộc Lộc đó à?”
Thích Hạ Vi gật đầu.
Giọng nói này không phải là giả! Thật sự là Linh chủ!
Hứa Quỳnh Âm toàn thân thoát lực, cả người ngã lên sô pha, nắm chặt điện thoại, đầu óc trống rỗng.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đi vào, Thích Hạ Thâm vội vàng nhảy xuống khỏi bàn kéo ghế dựa cho anh, nhớ tới vừa rồi mình đã làm gì với cái ghế dựa, chột dạ mà phủi phủi lưng ghế.
Anh đại sẽ không để ý chứ?
Trong mắt Tɧẩʍ ɖυyệt Vi mang theo ý cười, Thích Hạ Thâm đối mắt với ánh mắt của anh, rất vô tội mà cười nhe răng, ân cần mà đưa đưa điện thoại đến bên tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, ý thực rõ ràng: Anh đại anh nghe!
Hứa Quỳnh Âm không hề biết đầu dây bên kia xảy ra chuyện gì, nước mắt lưng tròng bình ổn một hồi lâu mới trấn định lại, cẩn thận gọi một tiếng: “Linh chủ, ngài vẫn còn ở đó không?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đáp một tiếng, anh nhận lấy điện thoại của Thích Hạ Thâm, đầu ngón tay cọ qua mu bàn tay Thích Hạ Thâm, lực đạo mềm nhẹ như lông chim lướt qua.
Thích Hạ Thâm cả người run lên.
Hứa Quỳnh Âm nói: “Linh chủ, ngài bây giờ.....có ổn không?”
Tâm giáp bị vỡ, sức mạnh của Linh chủ vị phế 9 phần, cơ thể không còn như xưa, lúc rơi vào lúc ngủ say, hơn nửa yêu tộc xưa đều cảm thấy Linh chủ sợ là không tỉnh lại nữa, ngày đó nghe nói Linh chủ thức tỉnh, toàn bộ tộc Lộc đều chấn động, Hứa Nhai là trưởng lão có uy vọng nhất trong tộc, cố ý từ trong tộc chạy đến thành phố Doanh Hải, ai mà biết đến mặt của Linh chủ cũng không nhìn thấy.
Tộc Lộc phụng dưỡng Linh chủ nhiều năm, đời thức nhất của tộc Lộc sinh trưởng bên cạnh Linh chủ, đến Vân Hoa cũng chưa xuất hiện, lúc đó chỉ có chín bộ Mộ Nha đi theo Linh chủ, Linh chủ trước khi chìm vào ngủ say đã xua hết sinh linh trong Linh Luân, thậm chí còn cố tình chặt đứt liên hộ chọn bộ Mộ Nha và Vân Hoa với tộc Lộc.
Hứa Quỳnh Âm rối loạn lung tung mà tư duy phân tán, lại đem từng chữ mà Tɧẩʍ ɖυyệt Âm vừa mới nói chân nhắc cẩn thận, chỉ hy vọng từ trong những lời nói đó có thể suy đoán tình uống hiện tại của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Thích Hạ Thâm không nhịn được mà ngồi xuống bàn, tay nhàn đến khó chịu, dứt khoát sờ soạng khối rubik xoay trên tay, nghe thấy vấn đề này lặng lẽ dựng lỗ tai lên.
Cậu lén nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυyệt Vi một cái, không khóe là đυ.ng phải ánh mắt của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi không chỉ không có tránh tầm mắt đi, ngược lại trong ánh mắt còn có ý cười, thoải mái hào phóng mặc cho cậu nhìn, thuận tiện nhẹ nhành đặt hộp dài vào tay Thích Hạ Thâm, dỗ cậu: “Ăn chút lót dạ, buổi tối đừng có hao tổn tâm sức làm bữa khuya.”
Chất hộp gỗ xúc cảm bóng loáng, đặt lên tay hơi nặng một chút, nắp hộp còn có vẽ hoa phù dung, kiều diễm ướŧ áŧ, cánh hoa trên đó còn khắc ba chữ Cừ Phương trai.
Cừ Phương trai, là nhà hàng đồ ăn Trung Quốc nổi tiếng nhất ở thành phố Doanh Hải, điểm tâm cùng món chay là tuyệt nhất, nhất là điểm tâm, mỗi ngày chỉ bán ra 3 loại, có thể bán ra ngoài mỗi ngày 100 phần, đóng gói tinh xảo, giá cả cũng tương đương.
Bạn cùng phòng của cậu – Trịnh Phái là tên phú nhị đại ăn hàng hàng thật giá thật, ngẫu nhiên vận khí tốt đυ.ng phải hôm điểm tâm chưa bán xong, liền mang một hộp về ký túc chia sẻ với bọn họ, Thích Hạ Thâm đã được ăn vào lần, là thật sự ăn rất ngon.
Trong hộp dài có lót giấy dầu, bên trên là sủi cảo tôm trong suốt như pha lê, mỗi một viên chỉ to như bánh trôi, bày xếp rất chỉnh tề.
Một hộp này thế mà lại là sủi cảo tôm, còn đang nóng.
Tiết bạch tạch một cái đi vào phòng bếp, một lúc sau liền đội mân và hai đôi đũa tới.
Thích Hạ Thâm: “......” con mèo chết bầm này lúc ăn liền rất cần mẫn.
Cậu chuẩn bị gắp một nửa cho vào nồi chờ anh đại nói chuyện xong sẽ ăn, vừa mới đυ.ng đũa, đã vị Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhẹ nhàng đè tay lại, Thích Hạ Thâm lộ ra vẻ nghi hoặc, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi vô cùng tự nhiên mà vỗ vỗ tay cậu, phảng phất như đang có ý dỗ dành: “Cậu và Tiết Bạch ăn đi.”
Ngữ khí đó rất giống như đang dỗ trẻ nhỏ, nhưng có lẽ là cách rất gần, lại sinh ra ý tứ dung túng.
Đũa trong tay Thích Hạ Thâm lạch cạnh một tiếng rơi xuống.
Hứa Quỳnh Âm đầu dây bên kia run tay lên, điện thoại rơi xuống đùi.