Thích Hạ Thâm một bên còn phát sầu, một bên phơi chăn đệm ở ban công, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi vén tay áo, trong tay cầm mấy tấm chăn mỏng, dựa vào sự chu đáo của anh, trong tay Thích Hạ Thâm chỉ có hai cái gối.
Đúng lúc Tiết Bạch đang phơi ổ mèo của nó, Thích Hạ Thâm nhìn một cái, tức giận đi tới xách ổ mèo lên, hất Tiết Bạch ra ngoài nói: “Ta nói ngươi đi phơi ổ mèo, ngươi làm cái gì? Phơi chính mình à?”
Một con mèo lớn co thành mèo nhỏ trong ổ mèo, đè phần nhung mềm mại bên dưới, còn phơi ổ, phơi thành mèo khô đi.
Tiết Bạch quay đâu dùng mông đối mặt với cậu đi mất.
Thích Hạ Thâm dưới bóng râm mở hộp kim chỉ, chuẩn bị cắt dải lụa, khâu cho dải lụa một cái nút thắt, hai ngày trước sờ tới sờ lui không nỡ cắt, giống như hoa si đến đi tắm cũng đều đeo, hôm nay cuối cùng tính toán cắt đi.
Cậu là một steamer phát sóng trực tiếp chơi game, lại là học máy tính, tay đương nhiên là rất vững rồi, cho dù không nhìn thấy dựa vào cảm giác cũng không gây ra lỗi, huống hồ trước mặt cậu còn có một cái gương nhỏ, cho nên xuống tay không hề có chút do dự.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi quay đầu nhìn thấy một màn này, bước nhanh đến nắm lấy kéo: “Đừng nhúc nhích, để ta giúp.”
Kéo sắc bén không để ý, không chừng còn có thể quẹt ra thấy máu.
Tay anh ấm áp hữu lực, tay Thích Hạ Thâm nằm gọn trong lòng bàn tay anh, ngây ngẩn cả người --- lớn như vậy rồi còn chưa bị người đàn ông nào nắm tay, bàn tay có độ ấm khô ráo truyền đến sự lo lắng cùng quan tâm.
Thích Hạ Thâm len lén hít một hơi, hương khí trên người đối phương nghênh diện nhào đến, cảm quan hoàn toàn bị hương khí che lấp, đầu óc thiếu chút nữa là choáng váng.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cắt dải tơ lụa, đặt vào trong tay Thích Hạ Thâm
Thích hạ Thâm trong lúc vô thức dùng lực ngón tay, tạo vết hằn trong lòng bàn tay, thẳng đến khi đau đơn truyền đến, Thích Hạ Thâm mới giật mình lấy lại tinh thần, như lửa nóng cầm dải lửa len.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhíu mày: “Cẩn thận một chút, dừng đâm phải tay mình.” Anh nhìn thấy Thích Hạ Thâm đùa nghịch kim khâu, lo lắng cậu không cẩn thận mà đâm vào tay.
Thích Hạ Thâm hồn bay bên ngoài, nói: “Hả? Ồ, không sao.”
Đợi đến khi hương khí rút đi, Thích Hạ Thâm thầm nghĩ: Cái hương khí này thật là muốn mạng mà, lần sau vẫn là nên cách xa một chút, đây là hương gì thế, thuốc mê hay là xuân dược.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi hoàn toàn không biết.
Thích Hạ Thâm định thần lại, nhanh chóng cúi đầu khâu nút thắt, tay cậu vững vàng, đột nhiên nói: “Anh đại.......mạo muội hỏi anh một vấn đề được không?” Nói ra miệng cậu đã hối hận, do dự vẫn không dám ngẩng đầu.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Cậu hỏi.”
Thích Hạ Thâm: “......cái đó, chính là.....” đầu óc cậu kẹt cứng, đại khái bởi vì còn chưa từ trong hương khí đó hòa hoãn lại, người biết nói chuyện như vậy mà cũng bị cứng lưỡi, cậu đờ mặt, vẻ mặt sống không còn luyến tiếc gì.
Cậu hận không thể nuốt câu vừa nãy lại, đỡ cho phải vắt óc để biện giải như hiện tại.
Thích Hạ Thâm trong lòng lóe lên, hỏi: “Những bóng mờ âm u trong Linh Luân.....là cái gì?” còn câu “cần cậu” của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi hằn là không thoát khỏi quan hệ với bóng mờ âm u tứ tan trong Linh Luân, không có chứng cứ gì, chỉ là trực giác, xưa nay trực giác của cậu rất chuẩn, xác suất xuất hiện sai lầm rất nhỏ.
Chỉ là có quỷ mới biết câu hỏi này của cậu có khiến cho vị này không thoải mái không --- vốn dĩ cũng là chuyện của người khác, cậu cứ phải hỏi câu này làm gì.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Ừm......muốn nghe lời nói thật?”
Ban công khép kín được dọn dẹp sạch sẽ, bình thường là nơi Tiết Bạch phơi nắng, còn có mấy cái đệm. Anh nhặt một cái đệm nhung ở bên cạnh, ngồi xuống song song với Thích Hạ Thâm, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi trời sinh đoan chính, cho dù là ngồi lên cái đệm đặt dưới đất, cũng là ngồi quỳ đứng đắn.
Thích Hạ Thâm nhanh tay, hai ba câu nói chuyện đã khâu xong bút thắt, đang cúi đầu đeo lên, nghe thấy câu này tay trượt một cái, dải lụa từ ngón tay rơi xuống.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghiêng người giúp cậu cài lại dải lụa, ngón tay trong lúc vô ý quẹt qua gáy Thích Hạ Thâm.
Thích Hạ Thâm thiếu chút nữa là đánh rùng mình một cái, nhanh chóng xách đệm nhỏ đứng lên, phản ứng một hồi mới nói: “Cái đó.....đương nhiên là muốn nghe lời nói thật.”
Nói rồi rũ mắt xuống, thần sắc có chút phức tạp, cậu có trì độn thế nào cũng phản ứng lại được, anh đại Thẩm từ lúc xuất hiện đã làm hai việc ---- quang minh chính đại tán tỉnh cậu và âm thầm tán tỉnh cậu, tổng kết lại là, tán tỉnh cậu.
Cậu nhíu mày thật sâu, liếc mắt nhìn thần sắc của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, đang muốn suy nghĩ sâu xa, sự chú ý lại vị lời nói của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi mang đi bay xa.
“Lời nói thật chính là.....” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Một loại bệnh.”
Lời này vừa nói ra, đã ném suy nghĩ trước đó lên tận chín tầng mây.
Thích Hạ Thâm hô hấp cứng lại, nói: “Bệnh gì? Sao lại không trị? Kỳ thật ngày đó tôi đã muốn hỏi, Vân Hoa nói là có chỗ tôi có thể giúp được, tôi suốt ngày cũng không thấy anh mở miệng.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghe vậy cười cười.
Vị anh đại không biết tuổi tác đã bao nhiêu vừa cười lên, mi mắt không thể chạm tới chân thực có chút dịu dàng, anh nghĩ nghĩ, không biết từ nơi nào vớt ra xưng hô mang tư vị ngọt ngào.
“Bệnh của ta là tâm bệnh, anh trai nhà họ Thích có đồng ý làm thuốc tâm bệnh của ta không?”
Tay Thích Hạ Thâm điều chỉnh dải lụa thiết chút nữa là làm chính mình ngạt chết, ho mạnh hai tiếng.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Không phải nói đùa, cũng không biết nên nói gì, tâm giáp của ta bị vỡ, bệnh mãn tính nhiều năm khó có thể trị khỏi, nếu như muốn trị, cũng chỉ có thể làm phiền cậu quan tâm đến ta một chút.”
Tâm giáp là cái gì?
Thích Hạ Thâm trời sinh thích nhọc lòng, người bên cạnh có thể chăm sóc thì sẽ đều chăm sóc, quan tâm gì đó căn bản không cần nói, nhưng cậu vẫn không hiểu gì, dứt khoát nói: “Anh đại anh nói rõ một chút.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhìn cậu, cân nhắc một chút, hồi lâu sau, khẽ thở dài: “Nhân loại là một loại vô cùng....” nói được một nửa bản thân lại cười cười, dường như không biết hình dung thế nào, “Luôn có thể ở chỗ tuyệt nhất sinh ra dũng khí, rồi đến cực hạn sẽ thành một loại sức mạnh, tâm lực, giống với yêu quái đều có thể sử dụng.”
“Khác với sức mạnh trên thế gian này, tâm lực là vô hình vô ảnh, không thể nắm bắt, tâm lực mà ta chứng kiến, có thể xuyên thủng hết thảy những vật sắc bén hữu hình trên thế gian, loại sức mạnh này lúc dịu dàng mềm mại, lại có thể chữa trị tâm giáp đã bị tổn hại của ta.”
Thích Hạ Thâm dần dần hiểu được, từ ý trên mặt chữ lý giải tâm giáp chỉ sợ là một tầng áo giáp kiên cố bảo vệ bên ngoài trái tim, tâm giáp hư hại có thể dùng tâm lực chữa trị, mà sức mạnh trong lời Vân Hoa nói chính là chỉ tâm lực.
Kỳ thật Thích Hạ Thâm vẫn luôn biết chính mình đặc thù, khi còn nhỏ nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết trong thời điểm quan trọng đó ép sức mạnh đó ra, ngăn chặn yêu lực, thẳng đến hôm nay, cậu đã có thể tự mình tự chủ sử dụng loại sức mạnh này.
Thì ra là như vậy.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Tâm lực là sẽ tiêu tán, chỉ cần ở bên cạnh cậu, ta có thể từ từ tự chữa khỏi.”
Đây cũng là chỉ dựa theo lý luận mà nói, cho đến trước mắt, hiệu qua cực kỳ nhỏ, tốc độ khôi phục vẫn còn rất xa vời.
Thích Hạ Thâm nheo mắt lại, ánh sáng chói rọi trong cặp mắt hoa đào, cậu cười cười nói: “Anh lừa dối tôi sao?” Linh Luân cậu cũng đã đi vào, đi tới đi lui cũng phải mất một tiếng, bóng mờ âm u đó căn bản không hề có dấu vết lui đi, huống hồ diện tích Linh Luân rộng như vậy, cho dù thật sự có tác dụng, phải đến ngày tháng năm nào mới có thể trừ bỏ đám bóng mờ âm u đó?
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhìn cậu cười nhẹ, ánh mắt đưa tình, lại có thế nào cũng không chịu nói tiếp.
Thích Hạ Thâm cũng không tiếp tục hỏi, cúi đầu cân nhắc tìm thời gian đi gặp Vân Hoa một chuyến, cậu không thèm để ý mà nghĩ: Với cái tên Vân Hoa tình tình thẳng thắn, 3 câu là có thể nói lộ ra rồi, vô cùng dễ lừa.
Cạch.
Lúc này Tiết Bạch đẩy khe cửa bước vào, nói: “Một tin xấu và một tin tốt, ngươi nghe cái nào trước?’
Thích Hạ Thâm bình tĩnh nói: “Tin xấu.”
Nghe xong tin xấu rồi nghe tin tốt, trong lòng sẽ có chút an ủi.
Tiết Bạch nói: “Tin xấu là ngươi nên lộ mặt rồi.”
Bây giờ hot search vẫn còn chưa hạ nhiệt độ, cứ như vậy đã phá 150 vạn fans rồi?
Thích Hạ Thâm ôm ngực, cảm thấy thật đau đầu: “Vậy tin tốt gì sao?”
Tiết Bạch vẫy đuôi nói: “Ngươi được trang chủ của trò chơi cảnh ngọt ngào trong mơ gọi tên, treo video ngày trên trang đầu, thiếu niên, ngươi sắp nổi tiếng rồi.”
Trò chơi cảnh ngọt ngào trong mơ thật sự rất hot, lại bởi vì thao tác có độ khó cao, cốt truyện lại che giấu quá nhiều, rất nhiều steamer cũng không thể qua ải, hoặc là qua ải xong cũng để sót qua nhiều cốt truyện.
Thích Hạ Thâm không chỉ thành công qua ải, còn bắt được 85% cốt truyện bị che giấu, thậm chí còn kích phát một quả trứng màu nhỏ, là người hoàn thành độ khó cao nhất ở Đại Lục, trực tiếp được trang chủ ghim bài ở đầu trang, anh Hạ sựa vào giọng nói mê người và thao tác giải, số lượng fans nhảy thẳng lên tới 200 vạn.
Thích Hạ Thâm yên lặng mở weibo, quả nhiên fans của hắn bên đang ở bên dưới khu bình luận qua năm mới, từng người từng người kéo bình luận đèn l*иg, nếu như có thể có hai cái quạt, là trực tiếp múa luôn được rồi.
Bình luận:
Anh Hạ xông lên: Ngao ngao ngao, đêm đầu tiên của anh Hạ do tôi đến thầu! Anh Hạ của tôi thế mà là thịnh thế mỹ nam! Mỹ nhân mới nuôi ra mèo đẹp!
Bánh trôi nhỏ là họ Lý: Nữ trang nữ trang! Táo bạo lên! Let’s party!
Thích Hạ Thâm: “......” cậu hít một hơi thật sâu, khó tin mà nói: “Nữ trang? Còn đêm đầu tiên?! Xem tôi là bán thân à? Miệng đầu......khụ.” dư quang liếc nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Vi bên cạnh, vì thế cường ngạch nuốt mấy chữ lời cợt nhả xuống.
Tiết Bạch nhìn khu bình luận trong điện thoại của Thích Hạ Thâm, nhàn nhã phe phẩy đuôi nói: “Còn không phải là học theo ngươi, trước đây còn hàm súc một chút, bây giờ đều bắt đầu lẳиɠ ɭơ rồi.”
Thích Hạ Thâm kéo nó xuống, ấn trên mặt đất cọ xát: “Ngươi có thể im miệng!”
Một chủ ý hay cũng không có, còn đi theo ồn ào, cậu sầu đến đau đầu, Tiết Bạch hận không thể cùng fans đón năm mới, cậu xách Tiết Bạch len, quyết định vẫn là treo nó lên giá mèo.