Tiết Bạch đội chai sữa chua đi ngang qua, ghé vào điện thoại của Thích Hạ Thâm nhìn một cái.
“Nha, có hẹn với mỹ nữ.”
Ngữ điệu này rất quen tai, chính là ngữ khí trêu chọc người khác thường ngày của Thích Hạ Thâm, vị Tiết Bạch học được hết.
“Nhân tiện giúp ta mở nắm chai sữa chua, cảm ơn.” Tiết Bạch vươn móng vuốt, dừng trước mặt Thích Hạ Thâm, tò mò nhìn màn hình điện thoại của Thích Hạ Thâm.
Thích Hạ Thâm trợn trắng mắt không để ý đến, chiều nó.
Tiết Bạch trầm tư một lát, đặt móng vuốt đầy lông lên tay Thích Hạ Thâm, “Nhanh giúp ta mở ra.”
Thích Hạ Thâm chăm chú trả lời Hứa Quỳnh Âm, đầu cũng không ngẩng lên: “Nói cái gì thế, không nghe thấy.”
Tiết Bạch cọ cọ lên tay Thích Hạ Thâm, đột nhiên trên đầu nhẹ đi, sữa chua dược xé giấy mở ra đặt trước mặt nó.
Một mèo một người đồng thời ngẩng đầu lên, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi rút một tờ giấy lau tay, cười nói; “Làm sao vậy.”
Tiết Bạch giương cổ, dùng ngữ khí làm nũng thường ngày cường điệu meo một tiếng với Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Cái ngữ khí mà Thích Hạ Thâm không nghe được mấy lần.
Cha già Thích Hạ Thâm ghen tuông vừa nhấn điện thoại trả lời tin nhắn vừa nói: “Có sữa chính là nương.” Cậu trả lời hai câu, đột nhiên quay đầu: “Anh đại, Hứa Quỳnh Âm hẹn tôi gặp tối nay, có đi không?”
Mẹ già Tɧẩʍ ɖυyệt Vi gật đầu: “Muốn đi thì đi.”
Thích Hạ Thâm nhìn dòng chữ khẩn thiết trên màn hình di động của Hứa Quỳnh Âm, nghĩ nghĩ, vẫn là đồng ý.
.......
Đến tối, Thích Hạ Thâm đến nơi đã hẹn.
Thành phố Doanh Hải thân là đô thị cấp 1, hội sở bí ẩn cũng có rất nhiều.
Hứa Quỳnh Âm ngồi trong phòng riêng có tính bảo mật cực cao, ngồi bên cạnh là một ông lão râu tóc bạc trắng, chống quải trượng đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Quỳnh Âm, tâm cháu không tĩnh.”
Bàn tay khô quắt của ông lão nắm chặt đầu rồng trên quải trượng.
Hứa Quỳnh Âm chỉ coi như không nhìn thấy gân xanh nổi lên trên tay ông lão.
Cách thời gian hẹn còn 10 phút, Thích Hạ Thẩm đẩy cửa phòng riêng đi vào.
Hứa Quỳnh Âm nhanh chóng điều chỉnh biểu tình của mình, nghênh đón nói: “Mời ngồi.”
Ông lão mở đôi mắt sáng ngời có thần, vẫn sạch sẽ như cũ nhưng lại mang theo tâm sự trùng trùng, không chờ được mà quét mắt từ đầu đến chân cả người cậu, tầm mắt không biết đang tìm cái gì.
Thích Hạ Thâm cười cười, ngồi đối diện Hứa Quỳnh Âm, gật đầu với ông lão.
Cái ông lão tìm chính là Linh Luân cậu đeo trên cổ, vẻ mặt Thích Hạ Thâm tự nhiên, hôm nay cậu có ý mặc áo sơ mi có cổ, che khuất Linh Luân, trừ khi cởi khuya áo nếu không sẽ không nhìn thấy.
“Thích tiểu tiên sinh,” ông lão không nhanh không chậm nói, “Lão hủ Hứa Nhai.”
Tiên tinh thì tiên sinh đi, còn tiểu tiên sinh.
Thích Hạ Thâm nghênh đón ánh đèn, gợn sóng trong mắt nhìn thế nào cũng rất đã tình, cậu chỉ chuyển nhẹ ánh mắt như vậy, khẽ nheo mắt lại, trong lòng lại thấy có khó chịu, rõ ràng là đến hỏi cậu lấy Linh Luân, hà tất gì mở đầu đã có bộ dáng kiêu ngạo như vậy.
Không thú vị.
Thích Hạ Thâm không nhấc nổi hứng thú, chỉ là cậu xưa nay không quen chịu ấm ức, không nhẹ không nặng đáp lại một câu: “Hứa lão tiên sinh.”
Hứa Quỳnh Âm biết rõ tính cách của Hứa Nhai, vội vàng hòa giải: “Thích tiên sinh, đây là trưởng bối trong nhà, thực sự không giấu gì cậu, hôm đó trên người nhìn thấy sợi dây chuyền đó cũng coi như là vật cũ trong nhà tôi......cho nên, cho dù thế nào khẩn tình Thích tiên sinh từ bỏ đồ yêu thích.”
Thích Hạ Thâm cười cười: “Cô gọi tôi là Tiểu Thích là được, chỉ là yêu cầu của cô sợ là không thể đáp ứng, Linh chủ tạm thời không có ý định rời đi.”
Linh chủ?
Cậu ta biết?!
Một câu nghe vào lỗ tai có thể nói là long trời lở đất.
Hứa Nhai suýt nữa không cầm nổi quải trượng, trong mắt đầy nghi ngờ, ông ta móc một cái kính đeo lên xác nhận Thích Hạ Thâm là người bình thường, có điều trên người có yêu khí nhàn nhạt.
Là một con mèo yêu không nên thân.
Hứa Quỳnh Âm lẩm bẩm nói: “Trước đó không phải nói là bạn tặng.....” nửa câu còn lại cô ta tự mình nuốt xuống, sự thật bày ra đó, chỉ là tìm cái lý do thoái thác.
Thích Hạ Thâm xin lỗi nói: “Trước khi Linh chủ chưa tỉnh dậy tôi cũng không dám nói thật ra bên ngoài, chỉ có thể qua loa lấy lệ.” Mắt nhìn thấy Hứa Quỳnh Âm và Hứa Nhai vẫn còn nghi ngờ, cậu lấy ra thư tay của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Dây là thư tay trước khi cậu đến Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đã viết, Thích Hạ Thâm lúc đó còn hỏi anh: “Anh đại, anh thật sự không đi gặp một lần?” Cậu nói câu này là đang đứng trước gương điều chỉnh vị trí của Linh Luân.
Nói ra thì đoạn tóc của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi hóa thành tơ lụa thật có chút xuất hổ, cũng không đủ dài thành vòng cổ, vừa đủ vòng một vòng quanh cổ, trừ thêm chỗ nút thắt, thì giống như con gái đeo vòng cổ CHOKER, biệt danh là xích cờ hó. Cậu bẩm sinh đã có làn da trắng, lụa đen nằm trên cổ, bánh xe vàng nằm yên tĩnh trên xương quai xanh.
Vị trí này ít nhiều cũng có chút xấu hổ, mặc sao không cao cổ sẽ bị lộ ra.
Thích Hạ Thẩm vốn dĩ muốn đổi dây xích, lúc giơ tay lên lại dừng lại, trái lại yêu thích mà xoa xoa dải lụa, cài khuya áo cao nhất lên.
Vừa vặn Tɧẩʍ ɖυyệt Vi bên kia đáp lại: “Người cũ vật cũ gặp nhiều, không tránh được đau buồn.
Hạ Thích Thâm quay đầu nhìn một cái, vị này ngồi ở đây cũng là dáng ngồi nghiêm chỉnh, mặt mày lạnh đạm thanh lệ cùng cực ngược lại sinh ra diễm sắc vô biên, dưới ánh hoàng hôn càng làm thêm tuấn mỹ khôn giống người thật.
Thích Hạ Thâm nhìn một hồi, lấy ra một chai sữa chua nhét vào tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, cũng không khách khí mà ngồi xổm trước mặt anh, “Đây, hối lộ anh đại một lộ sữa chua, làm phiền anh trông Tiết Bạch đừng để nó ra ngoài đi chơi.”
Cậu ngẩng mặt lên, cười cười với Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
Bản lĩnh chuyển chủ đề của anh Hạ xưa này đều giống nhau, không chịu nổi sắc đẹp bức người, nhưng một khi cậu cười cười, sẽ vô cùng mê người, hầu hết cũng là lúc không biết nói cái gì.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi giật giật đầu ngón tay, đột nhiên khắc chế mà nắm lất hạt châu tím, ẩn nhẫn rũ mắt xuống, lấy ra một bức thư tay vừa viết.
Thích Hạ Thâm vừa nhớ đến Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, suy nghĩ liền bay về địa bàn nhà mình, Hứa Quỳnh Âm gọi cậu hai tiếng, cũng mới phản ứng lại.
Thích Hạ Thâm nói: “Xin lỗi xin lỗi, vừa nãy có chút thất thần.”
Hứa Quỳnh Âm và Hứa Nhai đã xem xong thư tín, cũng không biết nội dung bên trong là gì, hai người vẻ mặt đều khó coi, Hứa Quỳnh Âm cẩn thận gấp thư tín lại nói; “Thích tiên sinh, thư tín này có thể để chúng tôi mang đi không?”
Thích Hạ Thâm gật đầu.
Hứa Nhai sắc mặt khó coi, thở dài, quải trượng chống người đứng dậy dậy, nói: “Làm phiền Thích tiểu tiên sinh mang một câu về cho Linh chủ, nói tộc Vân Lộc chúng tôi thề sống chết nguyện trung thành với Linh chủ.”
Nói xong chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Tâm trạng Hứa Quỳnh Âm cũng không tốt, lại nở nụ cười, nói: “Nếu như có chuyện gì cần đến, chỉ cần tộc Lộc tôi có thể giúp được, nhất định sẽ toàn lực tương trợ, hôm nay......” nói xong đứng lên, thân hình mảnh khanh lảo đảo.
Thích Hạ Thâm bị dọa sợ, vội vàng đưa tay đỡ lấy cô ta, đợi cô ta đứng vững, lập tức thu tay lại, Thích Hạ Thâm thấy trong mắt cô ta có một tầng nước mắt, trong lòng ầm kêu khổ --- không phải là sắp khóc rồi chứ? Đừng mà! Cậu cũng không biết dỗ!
Hứa Quỳnh Âm cảm kích cười cười, đại khái là bị nội dung trong thư tín đả kích, xem xong chính là bộ dáng mơ mơ hồ hồ như người mất hồn.
Hai người không chú ý đến là, cách đó không xa trên tòa nhà cao tầng có ánh đèn chợt lóe.