Tiếng đặt khay xuống của Tiết Bạch làm Thích Hạ Thâm bừng tỉnh, cậu xấu hổ mà lùi lại một bước, cứ cảm thấy lúc lơ đãng đã nhìn trộm bí mật nội tâm của vị này.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi bỗng nhiên nói: “Có thể tặng cho tôi bức ảnh này không?”
Thích Hạ Thẩm theo bản năng gật đầu.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi lật quả vài trang ablum rút ra một tấm ảnh, ảnh chụp mái hiên có mưa rơi, hoa lê nở khắp trên cây, phía sau tấm ảnh có ghi “gửi người thân yêu nhất của tôi.”
Cậu theo bản năng đọc lại dòng chữ này một lần trong đầu, chữ viết chút non tay, người hạ bút có lẽ là lực cổ tay không đủ, nhưng vẫn có dáng vẻ, nghĩ đến người viết dòng chữ này hẳn là chủ nhân của cánh tay kia.
Thích Hạ Thâm chỉ nhìn một cái liền thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng phát đau, cậu vội vàng lùi một bước, không biết nên khóc hay nên cười ---- không phải, người ta còn chưa cảm thấy thế nào, cậu khó chịu cái gì.
Đại khái là tuổi mình lớn rồi, tinh thần tinh tế còn học được cộng tình.
Thích Hạ Thâm nói: “Vậy thì anh đại.....không phải, linh chủ, tôi đi chuẩn bị phòng ngủ bên cạnh cho anh được chứ?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nhanh chóng khôi phục lại như bình thường: “Cảm ơn, làm phiền cậu rồi.”
Thích Hạ Vi nói: “Nào.” Cậu thuận tay thu lại ba cái khay trái cây đặt lên đầu Tiết Bạch.
Tiết Bạch tức giận trợn trắng mắt, cảm thấy chính mình không phải là bảo bảo duy nhất của Thích Hạ Thâm, sau này đều là mệnh làm nô dịch, căm phẫn đội khay đi ra ngoài.
Chưng cư Thích Hạ Thâm thuê có hai phòng ngủ một phòng khách, hơn 60m2, thư phòng bây giờ là chia từ phòng ngủ chính ra, phòng ngủ phụ trước đây để cho Tiết Bạch hoạt động, sau đó phát hiện không phải là mèo bình thường, là yêu quái, dứt khoát để mặc cho nó đi nơi nơi giương oai.
Phòng ngủ phụ cũng không sai biệt lắm với phòng ngủ chính --- đều nhỏ như nhau, Thích Hạ Thâm một tên con trai lúc vừa vào ở đều cảm thấy chật chội, hy vọng vị này có thể chịu được.
Chăn mỏng và đệm đều có sẵn, ban này trước khi về đã sai sử Tiết Bạch phơi nắng rồi, có quỷ mới biết Tiết Bạch một con mèo làm thế nào để đem chăn đệm đi ra ban công phơi nắng.
Thích Hạ Thâm trải xong giường, nói: “Trước tiên ở tạm một đêm, ngày mai đi mua thêm cho anh ít đồ đặt vào."
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi rất dễ nói chuyện, mỉm cười gật đầu, cũng không nhìn ra có gì bất mãn.
Thích Hạ Thâm dứt khoát coi anh là vừa lòng, đi ra ngoài hai bước, động nhiên nhớ đến Hứa Quỳnh Âm hôm nay gặp ở đoàn phim, chần chờ nói: “Linh chủ.....”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghiêng đầu cười nói: “Không cần dùng xưng hô này, gọi tên ta là được rồi.”
Nhưng mà gọi là Duyệt Vi cảm thấy rất kỳ quái.
Thích Hạ Thâm đổi xưng hô bình thường hơn: “Anh đại, hôm nay tôi gặp được một ừm.....hẳn là nữ quái, cô ta hình như nhận ra Linh Luân, tôi đoán cô ta sẽ đến tìm tôi.” Cậu tìm trên mạng mấy bức hình của Hứa Quỳnh Âm, “Chính là cô ta, anh đại anh quen biết không?”
Cậu không lo Hứa Quỳnh Âm cứng đối cứng, muốn cường ngạch cướp đi cũng không đến mức thêm wecaht, có lẽ vẫn muốn thông qua thủ đoạn ôn hòa có được Linh Luân.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi liếc mắt một cái, tự hỏi một hồi sau đó lắc đầu.
Đâu chỉ không quen biết, đến ấn tượng cũng không có, ảnh chụp nhìn không ra chân thân yêu khí, thế nên cũng không biết là yêu quái gì, nhìn tướng mạo......cũng không quen.
“Gần đây để Vân Hoa đi theo cậu,” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói, “Cậu cũng phải cẩn thận một chút.”
Anh vừa mới tỉnh lại, thế mà đã có thứ không có mắt đâm đầu tới rồi.
Thích Hạ Thâm gật đầu.
Ngày hôm sau – thứ 7.
Thích Hạ Thâm bị một trận đập cửa như đòi mạng gọi tỉnh, cậu nhìn điện thoại, 5 giờ 10 phút, quả thật là có bệnh!
Cậu ném điện thoại xuống rồi tính giả vờ không nghe thấy, Tiết Bạch không chịu nổi quấy rầy, đè thấp lỗ tai chui đầu vào dưới gối, Thích Hạ Thâm vị gõ đến mức không chịu nổi, chậm rì rì rời giường, rửa mặt đến một nửa, tiếng gõ cửa ngừng lại.
Cậu nhổ nước sức miệng ra, còn tưởng người gõ cửa đi rồi, vì thế bình tình thò đầu từ trong phòng ngủ ra, kết quả phát hiện anh đại đi ra mở cửa, Vân Hoa đang đen mặc nhìn chằm chằm cậu.
Tổn thọ nha.
Thích Hạ Thâm yên lặng đi tới, vẻ mặt tự nhiên nói: “Chào rạng sáng.”
Vân Hoa nghẹn lại, căm giận trừng mắt liếc Thích Hạ Thâm một cái, âm thầm nghiến răng: Hắn chính là dậy sớm như vậy đó thì thế nào!
“Anh đại buổi sáng ăn cái gì?” Thích Hạ Thâm làm như không nhìn thấy, còn cười nheo mắt hỏi Vân Hoa: “Cậu đã ăn chưa?”
Vân Hoa tức đến bóc khói, nói: “Ai còn chờ ngươi nấu bữa sáng nữa! Thì cũng đã muộn rồi!” Hắn lạnh lùng quay đầu: “Đều tiến vào!”
Thích Hạ Thâm tò mò, nhìn thấy một chuỗi hắc y bảo tiêu đi vào, trong tay mỗi người xách một cái rương, người đi đầu còn tương đối đặc biệt, còn xách hai hộp đựng thức ăn cực lớn, cung cung kính kính đặt trên bàn ăn, vừa mở ra, mùi thơm bay ra khắp nơi.
Oa, gia đình giàu có.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Ăn sáng trước đi.”
Thích Hạ Thâm gật đầu: “Tôi đi vào gọi Tiết Bạch.”
Tiết Bạch còn đang chôn đầu dưới gối, không màng sống chết mà ngủ tiếp, Thích Hạ Thâm nói: “Đừng ăn vạ, cơm đã có rồi, nhanh dậy đi đánh răng, đợi lát nữa ta đưa ngươi đi bệnh viện.”
Nghe thấy ăn cơm, Tiết Bạch cũng động người rút đầu từ dưới gối ra, chân mèo mềm nhẹ cất bước đi đánh răng.
Bữa sáng chỉ kém với Mãn Hán Toàn Tịch một chút, sơn hào hải vị mọi thứ đầy đủ, Tiết Bạch nhảy lên ghế, phân biệt từng món, đáng tiếc nó là một con mèo thôn quê, đừng nói là màu sắc, đến nguyên liệu cũng không nhận ra được mấy thứ.
Mèo lớn ở nông thôn đờ mặt nhìn nửa ngày, nhận ra được hai mảnh gừng ở trong canh hầm.
......
Trong phòng ngủ phụ.
Rương trong tay hắc y bảo tiêu đều là đồ vật cũ Tɧẩʍ ɖυyệt Vi quen dùng, chỗ đặt lại khiến Vân Hoa thấy khó khăn --- đồ quá nhiều, mà cái phòng rách này không chứa nổi.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Sao lại mang đến nhiều như vậy? Để lại hai bộ quần áo thích hợp trong tủ quần áo là được rồi.” Những thứ này cũng không phải là thứ anh quen dùng.
Vân Hoa vô cùng rối rắm: “Nhưng......”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cười cười, “Vốn dĩ cũng không cần thiết dùng đến.” Anh mở nắp lư hương mạ vàng lên, bên trong dường như vẫn còn tàn lưu của đàn hương nhiều năm trước.
Phảng phất quanh mũi, đi vào phổi, thế nhưng lại sinh ra một chút đau đớn, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi gỡ vòng tay xuống, cúi đầu khảy nhẹ hạt châu tím, nhất thời thất thần.
Vân Hoa lúc này mới từ bỏ, không hề cố chấp nhét đầu phòng ngủ nhỏ nữa, sắp xếp một ít vật dụng tiện lợi, con lại đều thu lại.
Tiếng hạt châu tím vang lên gọi thần trí Tɧẩʍ ɖυyệt Vi trở lại, anh nhớ đến Hứa Quỳnh Âm mà Thích Hạ Thâm nhắc đến, nói: “Ngươi đi điều tra Hứa Quỳnh Âm.”
Vân Hoa nói: “Là Hứa Quỳnh Âm đóng phim truyền hình? Còn rất nổi tiếng.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi không có ấn tượng sâu gì, mơ hồ nhớ được lúc Thích Hạ Tham tìm kiếm ảnh Hứa Quỳnh Âm, đúng là Hứa Quỳnh Âm là một nữ minh tinh nổi tiếng, vì thế khẽ gật đầu.
Vân Hoa nói: “Cô ta là con gái của tộc trưởng Lộc tộc! Nhục danh là Kiều Kiều, trước kia ngày còn từng bế cô ta, tộc Lộc vẫn luôn tìm kiếm ngài, hy vọng còn thể phụng dưỡng ngài.”
Thời gian tộc Lộc đi theo Tɧẩʍ ɖυyệt Vi còn dài hơn thời gian Vân Hoa hóa hình, sau khi Tɧẩʍ ɖυyệt Vi rơi vào ngủ say, liền cùng tộc Lộc cắt đứt quan hệ, Vân Hoa vâng theo phân phó của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi canh giữ ở hẻm Lộng Hoa, tộc Lộc lại luôn tìm kiếm tung tích của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi.
“Ta không cần ai phụng dưỡng,” Tɧẩʍ ɖυyệt Vi rũ mắt, khảy vòng tay trên cổ tay, “Ngươi truyền lời cho bọn họ, đừng có đến quấy rầy cậu ấy.”
Vân Hoa cũng rũ mắt xuống, hắn lúc này mới chú ý tới trên cổ tay Tɧẩʍ ɖυyệt Vi có thêm vòng tay mới, trong ấn tượng trước nay chưa từng thấy, Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cũng không có thói quen đeo vòng tay, trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái một chút, đã bị lời của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi chuyển dời sự chú ý: “Vâng, Linh chủ, chỉ là nhiều năm rồi ta không còn liên lạc với tộc Lộc, trong thời gian ngắn chỉ sợ là không thể truyền lời đến.”
Nếu như đã là tộc Lộc, cũng không cần phải lo lắng.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nghiêng đầu, anh căn bản không đặt chuyện của tộc Lộc vào lòng, toàn tâm toàn ý chú ý đến thân ảnh của Thích Hạ Vi qua khe cửa khép hờ, nói: “Tộc Lộc không đáng ngại, ngươi điều hai Mộ Nha đến bảo vệ cậu ấy, muốn hai con tốt nhất, đừng để cậu ấy cảm nhận được.”
Cái gọi mà Mộ Nha, là yêu quái ở bãi tha ma, uống qua máu tươi của người chết ở trong gió đêm hóa thành yêu quái, bọn nó gần như không có cảm giác tồn tại, giống như vong hồn trong suốt, xưa nay tai mắt nhanh nhạy nhất, chiến lực cũng không tầm thường.
Vân Hoa rất tò mò nói: “Linh chủ, chưa hình thành tâm lực có thể nhìn thấy Mộ Nha?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi cười cười, không đáp lại.
Nhanh nhạy không phải là tâm lực, là Thích Hạ Thâm.
Vân Hoa sợ hãi nhớ đến một mũi tên long trời lở đất nhiều năm trước, sắc mặt lập tức khó coi, đúng vậy, tâm lực từ khi nào mà có giới hạn? Kỳ thật có nhiều người rất thần kỳ, hắn cũng đã từng gặp, vị năm đó, đến vật cứng rắn nhất thế gian đều có thể một mũi tên bắn thủng, ai mà biết Thích Hạ Thâm có thể làm được đến mức độ nào.
Hắn thở ra một hơi, nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυyệt Vi không có ý muốn nói nữa, liền nói: “Linh chủ nghỉ ngơi thật tốt, thuộc hạ thời khắc đợi lệnh ở hẻm Lộng Hoa.”
Vân Hoa dẫn theo đội hắc y bảo tiểu như thủy triều rút lui ra ngoài.
Thích Hạ Thâm trong phòng khác đã dọn xong bát đĩa, Tiết Bạch ngồi xổm trên ghế, phe phẩy cái đuôi bàn đầu đồ ăn, lúc Tɧẩʍ ɖυyệt Vi từ trong phòng ngủ đi ra, Thích Hạ Thâm liền quay đầu, đôi mắt hoa đào lộ ra ý cười: “Ăn cơm thôi.”
......
Mấy ngày sao đó trải qua vô cùng sóng yên biển lặng, từ bỏ Vân Hoa mỗi lần đến đều nháo đến gà bay chó sủa.
Bạn tốt của Thích Hạ Thâm đến thành phố Doanh Hải quay phim, chính là đoàn phim bạn cùng phòng của Thích Hạ Thâm làm công, vì thế Thích Hạ Thâm liền biết tin tức nói là trước khi khai máy nữ chính nhập viện, còn không cho người đến thăm, qua mấy ngày mới xuất hiện.
Nhìn thấy Linh Luân xong đó liền nằm viện, còn không cho đi thăm, tám phần người không ở đó về nhà tìm trưởng bối thảo luận gì đó, vẫn may Tɧẩʍ ɖυyệt Vi đã nói thân phận của Hứa Quỳnh Âm cho cậu biết, trong lòng Thích Hạ Thâm không căng thẳng, tiếp tục cân nhắc kế hoạch kiếm tiền, thuận tiện suy xét ngày nào đó cùng bạn tốt trong đoàn làm phim cùng ăn bữa cơm.
Thích Hạ Thâm nghe được tin tức xong chậc một tiếng, quả nhiên, tối ngày nữ chính tiến tổ, cậu nhận được tin nhắn của Hứa Quỳnh Âm.
Hứa Quỳnh Âm: Tối nay có tiện gặp mặt không?