Chương 1: Sa điêu

Ánh mặt trời không keo kiệt mà đẩy bóng mát đi, thời tiết cuối xuân cũng đã xuất hiện vài phần nóng bức, tầng tầng lớp áo rõ ràng là dư thừa, người đứng bên ngoài bị ánh mặt trời thiêu đốt một hồi liền có thể chảy một tầng mồ hôi mỏng.

Thích Hạ Thâm vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xung quanh ngôi nhà này, nhỏ nhưng ấm áp, được chủ nhân thu dọn vô cùng sạch sẽ.

Cậu thất thần quá rõ ràng, ánh mắt người phụ nữ ngồi ở sô pha đối diện lộ ra vài phần không kiên nhẫn, nhưng rất nhanh đã che giấu đi, nóng ruột nói: “Hạ Hạ con có đang nghe mẹ nói không?”

Thích Hạ Thâm đột nhiên hoàn hồn, cong cong mắt, khóe môi cong lên ý cười đối mắt mang theo ý cười: “Con đang nghe đây, mẹ nói tiếp đi.” Cậu mặc dù lộ ra vẻ mặt có ý cười, nhưng sâu trong đôi mắt vẫn là lãnh đạm.

Với giới tính của Thích Hạ Thâm mà nói, cậu lớn lên có vẻ ngoài vô cùng đẹp trai ---- bộ dáng ôn hòa, ngũ quan xinh xảo lại sắc bén, cố tình lại có đôi mắt đào hoa, cho nên có cười hay không cười sóng mắt đều là bộ dáng liếc mắt đưa tình.

Người phụ nữ bực bội đối diện với nụ cười như vậy cũng chậm rãi hoàn hoãn tính khí, bà ta hít một hơi thật sâu, nở nụ cười, dịu dàng nói: “Hạ Hạ, mẹ với ba con thật sự không thích hợp, trước đây là vì con và em trai vẫn luôn miễn cưỡng ở cùng nhau, bây giờ con trưởng thành rồi, chúng ta cuối cùng cũng có thể tìm lại tự do của mình, mẹ thật sự cảm thấy có lỗi với con, nhiều năm như vậy cũng chưa từng làm hết trách nhiệm một người mẹ, nhưng mà Hạ Hạ, mẹ hy vọng con có thể hiểu cho mẹ và ba con, được không?”

Có những lời bà ta thân là mẹ kế không thích hợp để nói, sẽ có vẻ là bà ta quá mức thất trách máu lạnh, cho nên bà ta nhất định phải để cho Thích Hạ Thâm chủ động mở miệng.

Thích Hạ Thâm lẳng lặng lắng nghe, cậu biết ý đồ hôm nay của đối phương là gì, nhưng vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, đợi đối phương chính miệng nói ra.

Nguyễn Ngọc Phân nói đến miệng đắng lưỡi khô, lại trước sau không nhận được phản ứng gì, biểu tình bà ta dần dần cương cứng, thần sắc lãnh đạm xuống, nói: “Hạ Hạ, mẹ chuẩn bị ra nước ngoài rồi, căn nhà này là tâm huyết cả đời của mẹ và ba con, không thể để lại cho con, trong nhà cũng không có đồ đạc gì, mẹ và ba con nhớ rõ con rất thích một vật trang trí trong biệt thự này, liền muốn để lại cho con.”

Trong nhà này quả thật có một vật trang trí, còn là vật trang trí ngọc điêu khắc, chạm trổ điêu khắc tinh vi, từng làm Thích Hạ Thâm tuổi nhỏ si mê không thôi, cậu thậm chí còn có thể ngắm vật trang trí này cả ngày, nhưng Thích Hạ Thâm trưởng thành biết được, đó chỉ là vật trang trí bằng ngọc bình thường.

Nguyễn Ngọc Phân đã mất đi kiên nhẫn, quay đầu cao giọng gọi: “Thích Nguyên!”

Bởi vì áy náy mà tránh trong phòng ngủ không dám ra, Thích Nguyễn lúc này mới ôm một cái hộp gỗ vương tầm 40 cm ra, bên trong không biết đựng vật trang trí gì, tựa hồ như vô cùng nặng, Thích Nguyên di chuyển vô cùng gắng sức, cơ bắp trên mặt cũng vì dùng sức mà run nhè nhẹ.

Ông ta đặt hộp gỗ lên bàn trà, lập tức hung hăng thở nhẹ ra, lỡ đãng đối diện với ánh mắt của Thích Hạ Thâm, lập tức cảm thấy chột dạ, vội vàng cúi đầu xuống, Thích Nguyên khô cằn nói: “Lúc nhỏ con rất thích cái này, sau này chúng ta rời khỏi đây, cũng coi như có cái để nhớ đến.”

Nguyễn Ngọc Phân nhịn không được dịch dịch người, lặng lẽ cách xa chiếc hộp một chút.

Thích Hạ Thâm cười cười, đang muốn nói chuyện, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, Nguyễn Ngọc Phân cúi đầu nhìn thời gian, cả kinh kêu lên: “Hỏng rồi, đã giờ này rồi!”

Bà ta có lòng muốn đẩy hộp đến trước mặt Thích Hạ Thâm, lại không dám động thủ: “Hạ Hạ con về trước đi, mẹ có chút chuyện phải làm.”

Nguyễn Ngọc Phân đứng thẳng dậy đi mở cửa, cố ý đi vòng qua cái hộp đi qua một bên, bà ta đi rồi, Thích Nguyên mới dám ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt áy náy.

Thích Hạ Thâm thì lại là bộ dáng hoàn toàn không để tâm, thậm chí còn an ủi lại Thích Nguyên: “Không sao ba, con hiểu chỗ khó xử của ba, vậy con đi trước đây, ba bảo trọng giữ gìn sức khỏe.” Cậu đứng lên đồng thời bê chiếc hộp lên, vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị không bê lên nổi, ai mà biết lại nhẹ như không.

Tình huống gì thế? Thích Hạ Thâm thiếu chút nữa trực tiếp xốc nắp chiếc hộp lên, cậu liếc mắt nhìn Thích Nguyên đang còn chìm trong áy náy không có cách nào kiếm chế được, nhịn xuống kích động.

Vì thiết lập hiếu thuận hiểu chuyện của mình, vẫn là nhịn xuống về trước rồi nhìn sau.

Nguyễn Ngọc Phân đã mở cửa ra, bên ngoài có mấy người nam nữ mặc vest giày da, đi phía sau còn có Thích Ngự vừa đi lên tầng.

Thích Ngự - em trai cùng cha khác mẹ với cậu lại trợn trắng mặt với Thích Hạ Thâm, lạnh căm căm nói: “Anh đến một chuyến chỉ mang cái thứ đồ chơi này về?”

Nguyễn Ngọc Phân mong chờ mà nhìn những người ngoài cửa: “Mau vào ngồi đi.” Nói rồi trừng mắt nhìn Thích Ngự, thấp giọng nói: “Còn không mau đi vào.”

Thích Hạ Thâm hoàn toàn không thèm để ý đến Thích Ngực, đáp lễ hắn bằng nụ cười lạnh, ôm chiếc hộp đang muốn đi ra phía cửa, Thích Ngự túm chặt lấy cậu, nói: “Anh làm gì?”

Thích Hạ Thâm dùng dư quang thoáng nhìn qua Nguyễn Ngọc Phân dẫn mấy người đó vào phòng khách, đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng, mới đè thấp thanh âm nói: “Em biết vừa nãy đám người đó là đến làm cái gì không?”

Thích Ngự đương nhiên không biết, cậu ta còn học cấp 3, trong nhà có chuyện gì cũng giấu giếm cậu ta, đến chuyện Nguyễn Ngọc Phân và Thích Nguyên ly hôn cậu ta cũng không biết rõ, có đều ở trước mặt Thích Hạ Thâm, cậu ta đương nhiên không muốn thấp hơn một đầu, lập tức phản bác nói: “Anh biết?”

Thích Hạ Thâm thấp giọng nói: “Bọn họ đến xem nhà.”

Tại sao lại phải xem nhà? Thích Ngự chấn kinh.

Đang yên đang lành tại sao lại muốn bán nhà? Hai mắt Thích Ngự lập tức đỏ lên, xông vào nhà.

Thích Hạ Thâm tạo xong phiền phức cho mẹ kế xong vui vẻ ôm hộp đi ra rồi đóng cửa lại, hôm nay trước khi đến cậu dã đoán được Nguyễn Ngọc Phân muốn làm gì, Nguyễn Ngọc Phân là người tính toán tỉ mỉ chi ly, trong nhà đến một đồng cũng không muốn cho cậu đem đi, sao có thể tặng không một vật trang trí cho cậu? Tám phần là muốn bán nhà, tìm một cái không đáng tiền nhất qua loa có lệ với cậu, sau này hàng xóm láng giềng có nhắc tới cũng không thể nói bà ta bạc đãi đứa nhỏ vợ trước để lại.

Chỉ là cậu thật không ngờ hai người này lại ly hôn nhanh như vậy.

Thích Hạ Thâm vuốt vẻ chiếc hộp trong lòng, khẽ thở dài --- kỳ thật là vật trang trí cũ trong nhà, nói ra thì là đồ do tổ tiên nhà họ Thích truyền lại, cũng không có quan hệ gì với Nguyễn Ngọc Phân.

Thích Hạ Thâm vừa tốt nghiệp đã dọn đến tỉnh Vân Độ, không ở đây, cậu nhìn thời gian, nghĩ đến trong nhà còn có một vị tổ tông, vội vàng đặt vé tàu cao tốc trở về.

Bởi vì vật trang trí chạm ngọc này quá bắt mắt, cậu chỉ có thể cho vào va ly, một khắc cũng không dừng lại chạy tới ga tàu cao tốc, thẳng đến khi về đến chưng cư mini mà mình thuê mới có thời gian mở hộp ra.

Bên trong quả nhiên là một vật trang trí bằng ngọc, hơn nữa so sánh với trong ấn tượng của Thích Hạ Thâm, có vẻ càng u ám cũ nát hơn.

Thích Hạ Thâm không rảnh lo nhìn nhiều một chút, nhanh chóng mở tủ lạnh, phát hiện cá hồi cậu mua sáng nay đã không còn, mâm trắng tinh sáng mịn đến mức có thể soi bóng người, thịt vụn trên đó cũng không có.

Trên tủ lạnh còn dán một tờ giấy nhớ, bên trên là hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Mùi vị không tồi”, chữ ký là một cái đệm chân mèo.

Thích Hạ Thâm xé tờ giấy nhớ xuống, vo vo tròn rồi ném vào sọt rác, đờ đẫn đóng cửa tủ lạnh lại, mệt cho cậu vội vàng chạy về nấu cơm tối cho tên hỗn đản đó, nó cư nhiên nhân lúc cậu không có ở nhà mà ăn cá trong tủ lạnh!

Tối nay trừ đi một hộp đồ ăn!

Thích Hạ Thâm đóng cửa tủ lạnh, ngồi xuống trước bàn trà, cẩn thận lấy vật trang trí ra, mặc dù chỉ là một vật trang trí bằng ngọc bình thường, hơn nữa mặt ngoài xám xịt không hề có ánh sáng, xúc cảm cũng hoàn toàn không hề trơn bóng, cũng biết là loại ngọc hạ đẳng, nhưng khối lượng rất lớn, bên trên điêu khắc núi non trùng trùng, hơn nữa còn rất tinh tế tỉ mỉ, thác nước suối nham thạch vách đá đều thấy rất rõ ràng.

Kỳ quái nhất là, tại sao lại nhẹ như vậy.

Mặc dù Thích Hạ Thâm lúc nhỏ rất thích vật trang trí này, nhưng bởi vì lúc đó vật trang trí này là đồ đáng tiền duy nhất trong nhà, Thích Hạ Thâm cũng chỉ có thể nhìn, đến đυ.ng cũng không thể đυ.ng, bởi vậy Thích Hạ Thâm vẫn luôn không biết nó thế mà lại nhẹ như vậy.

Lúc Thích Hạ Thâm lấy nó từ trong hộp ra, đặt trong tay tựa hồ như đang cầm bọt biển có cùng thể tích, nhưng biểu hiện của Thích Nguyên lại hoàn toàn tương phản với Thích Hạ Thâm ---- động tác và biểu hiện Thích Nguyên khi bưng hộp đồ này rõ ràng là vật này rất nặng.

Cũng không thể nào là giả vờ được.

Thích Hạ Thâm không hiểu được, chỉ có thể đặt nó xuống trước, nhìn thời gian, thế mà đã 7 rưỡi tối, nhanh chóng đi vào bếp làm cơm, vừa cắm nồi cơm, đã nghe thấy động tĩnh truyền ra từ cửa sổ phòng khách, Thích Hạ Thâm không quay đầu cũng biết là ai quay về --- nhà cậu ở tầng 9, độ cao này người bình thường không trèo lên được.

Cửa sổ soạt một cái mở ra, một con mèo lông trắng đen linh hoạt nhảy vào nhà, loại quay người đóng cửa sổ lại, đôi mắt xanh trong trẻo lập tức nhìn chằm chằm vật trang trí trên bàn.

Nó không hề do dự nhảy lên bàn trà, vươn móng vuốt khảy vật trang trí, đệm thịt màu hồng vỗ nhẹ lên vật trang trí, giống như là đang thử độ rắn chắc của vật trang trí.

“Tiết tiên sinh, thứ đồ đó là tôi lấy từ nhà về, nếu như mày làm vỡ, tao trừ một tháng đồ ăn vặt nhé.” Thích Hạ Thâm nghe thấy âm thanh đầu cũng không quay lại nói.

Mèo lông trắng đen Tiết Bạch: “......” nó quay đầu lại, một gương mặt mèo xinh đẹp, đôi mắt xanh thẳm biển sao trời, chỉ là mỹ nhân miêu giận dữ nói: “Cái thứ đồ rách nát này mà đáng tiền một tháng đồ ăn của ta?!”

Thích Hạ Thâm vừa rửa trái cây vừa nói: “Chắc chắn đáng, huống hồ cộng thêm hôm nay mày ăn mất một miếng cá hồi nữa.”

Tiết Bạch vỗ bàn trà, nói: “Nói đạo lý, ngươi lẽ nào không phải là mua cho ta ăn sao?” Thích Hạ Thâm vẫn luôn ghét bỏ mùi vị của cá hồi, nói giống như là thịt mỡ, hơn nữa giá cả cá hồi trên thị trường vô cùng đắc, Thích Hạ Thâm vì nó lâu không được thưởng thức đồ ăn tươi mà đi mua về.

Cho nên Tiết Bạch không hề có chút chột dạ nào về việc mình ăn miếng cá hồi đó --- vốn dĩ là mua cho nó mà.

Thích Hạ Thâm rửa xong hoa quả đặt vào trong bát, nấu cơm xong lấy đồ ăn vặt cho Tiết Bạch, sau đó lau tay đi đến bên cạnh Tiết Bạch.

Tiết Bạch dịch vị trí cho cậu, Thích Hạ Thâm ngồi xuống bên người nó, nói: “Mày không cảm thấy thứ này có chút cổ quái sao?”

Cổ quái? Tiết Bạch run run lỗ tai, học Thích Hạ Thâm nhìn chăm chú vật trạng trí, nhưng nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra bất kỳ dị thường nào, ngược lại là Thích Hạ Thâm..... Tiết Bạch vừa quay đầu, phát hiện ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vật trang trí, hoàn toàn bị vật chết kia nhϊếp hồn ----- lập tức lắp bắp kinh hãi --- thứ này thế mà thật sự có vấn đề.

Thích Hạ Thâm đã không nghe thấy bất luận âm thanh gì ở bên ngoài nữa, thậm chí trong mắt chỉ còn vật trang trí trước mặt, Tiết Bạch nhìn vật trang trí trong mắt Thích Hạ Thập lại là núi non tràn ngập sinh cơ, nơi đó có đồng sâu rừng thẳm cỏ xanh lá, nước chảy róc rách, sống động vô cùng, Thích Hạ Thâm thậm chí vươn tay về phía vật trang trí, tựa hồ như muốn chạm vào.

Tiết Bạch trong lòng biết có gì không đúng, một phát đập lên gáy Thích Hạ Thâm, nói: “Nó là ngọc điêu khắc, ngươi là sa điêu sao?! Còn nhìn nữa!”

Khó trách người mẹ kế keo kiệt của Thích Hạ Thâm lại tặng không cho Thích Hạ Thâm, tám phần là thứ này làm loạn trong nhà, bị xem là củ khoai lang nóng phỏng tay ném cho Thích Hạ Thâm.