Ngày thứ năm sau tai nạn của anh họ, hai vợ chồng Bác cả đã đến gõ cửa.
"Tôn Văn Văn, theo tao đến đồn cảnh sát!"
Tôi ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn bác gái.
"Bác gái, bác bảo cháu đi đồn cảnh sát với bác làm gì?"
Bà ta lấy ra vài tờ giấy và đập chúng xuống bàn.
"Đây là bản báo cáo điều tra vụ tai nạn giao thông của Trường Thanh, sau khi điều tra và theo dõi, anh họ của mày vì người giấy này mà đâm vào lan can, người giấy này rõ ràng là của mày! Tất cả đều là âm mưu của mày!"
"Trường Nhạc nói sẽ đến tính sổ với mày, nhưng nó đã mất tích ba ngày nay rồi! Tất cả những chuyện này đều do mày giở trò đúng không?”
Thái độ của bà ta rất hung hăng, như thể tôi đã làm tất cả những điều này.
Tôi nhặt bản báo cáo và ném lại cho bà ta.
"Bác gái, nếu vụ tai nạn giao thông này có liên quan đến cháu, vậy người tìm tới cửa phải là cảnh sát chứ không phải bác, cháu cũng không phải là người duy nhất mở cửa hàng đồ giấy, bác làm sao chứng minh được người giấy ở hiện trường là của cháu?”
"Còn nữa, bác không biết đọc à? Trên đó ghi rõ ràng là anh họ uống rượu lái xe gây tai nạn, liên quan gì đến cháu? Bác nên mừng vì anh họ tông vào một con búp bê giấy. Nếu đó là người thật, Anh họ bây giờ phải ngồi tù rồi!”
Thấy lời nói dối bị vạch trần, bác gái không còn hung hăng nữa, vẻ mặt đau khổ khóc rống lên.
Bác cả thái độ tốt hơn, tế nhị nói:
"Anh họ của cháu vẫn đang trong bệnh viện. Nó bị cưa chân rồi. Hiện đang phải thở bằng phổi nhân tạo, truyền máu hàng ngày và sống trong ICU. Toàn bộ số tiền của gia đình đã dùng để chữa trị cho anh họ cháu. Bác sĩ nói sau này cũng cần rất nhiều tiền để chữa trị.”
"Văn Văn, cháu nên giúp anh họ, bán cửa hàng này đi, anh họ cháu đang ở trong bệnh viện chờ tiền của cháu cứu mạng!”
Tôi nhìn Bác cả, cười chế nhạo.
"Khi cha mẹ cháu qua đời, Bác tiếp quản nhà máy thực phẩm mà họ để lại. Những năm qua, dựa vào nhà máy, bác không phải đã mua mấy căn nhà? Ông nội cũng để lại rất nhiều tiền, chẳng phải để chị họ mua túi sao?”
Bác gái vội phản bác.
"Hai căn hộ đó, một căn là của anh họ mày sắp cưới vợ, căn còn lại là của chúng tao ở, bán không được!"
Tôi tức giận đứng dậy.
"Các người thật nực cười! Nhà của các người không bán, lại muốn bán nhà của người khác? Hóa ra các người còn đang nghĩ đến căn nhà này. Bác cả, như cháu đã nói lúc đầu, không phải ai cũng có thể tiếp quản cửa hàng này đâu. Lần trước, chuyện của nhân viên cứu hỏa bác vẫn còn chưa hiểu sao?”
Nói đến đây, mặt bác cả tái mét.
Như nhớ ra điều gì, ông ta hào hứng nắm lấy tay tôi.
"À đúng rồi, đúng rồi, Văn Văn, chúng ta sẽ không nghĩ đến việc bán nhà này nữa. Lần trước cháu có nói, nhà chúng ta sẽ gặp đại họa, sau đó anh họ cháu gặp tai nạn giao thông, chị họ của cháu cũng mất tích, có phải cháu đã sớm biết được chuyện này phải không? Cháu có thể xem được số mạng?”
"Văn Văn, vì huyết mạch của nhà chúng ta, cháu mau cứu gia đình của Bác, Bác biết cháu rất có bản lĩnh, chỉ cần vượt qua kiếp nạn này, cả nhà chúng ta sẽ rất biết ơn cháu.”
Tôi buông tay Bác cả ra, lạnh lùng nói:
"Bác cả, cháu không biết xem bói, cháu chỉ là một người bán đồ vàng mã, cũng không có bản lĩnh gì, số mệnh của con người là do trời định, cháu không thể thay đổi."
Bác cả không tin, vẫn quấy rầy tôi không ngừng.
Một bóng người lóe lên bên ngoài cửa sổ, tôi kinh ngạc ngồi dậy khỏi ghế.
Giơ tay ra hiệu cho Bác cả đừng nói chuyện, rồi chỉ ra ngoài cửa sổ.
"Chị họ đang ở ngoài cửa sổ."
Bác cả và bác gái nhìn theo tay tôi.
Chị họ Tô Trường Nhạc đang thơ thẩn ngoài cửa.
Cô ấy dường như không thể nhìn thấy cửa hàng của tôi và đang ở bên ngoài lo lắng tìm kiếm.
Bác cả và bác gái chạy ra ôm lấy chị họ.
Tôi đi theo ra cửa.
Bác gái ôm chị họ khóc rống.
"Trường Nhạc, mấy ngày nay con đi đâu, làm cha mẹ lo quá!"
Bác cả còn trách tại sao chị họ không gọi điện thoại về nhà.
Vẻ mặt chị họ ngây ngốc, ánh mắt mất đi tiêu cự.
“Cha mẹ, chúng ta về nhà trước đi, con có cách cứu anh trai rồi."
Bác gái ngưng khóc hỏi:
"Con có thể làm gì?"
"Về nhà nói chuyện."
Chị họ kéo hai người đi nhưng vẫn ngoái lại nhìn tôi.