Cô thậm chí còn chưa nhìn kỹ đã không kịp chờ đợi đưa vào trong miệng, bánh a giao mềm mại đầu lưỡi, nhẹ nhàng nhai nuốt, trong miệng đều là hương vị thơm ngọt, hơn nữa khi nhai còn có cảm giác dai dai dẻo dẻo.
Ăn ngon quá...
Một miếng bánh a giao cũng không lớn, Hướng Vãn bất tri bất giác đã ăn xong, lúc nuốt xuống hơi cuối cùng, dư hương vẫn còn đọng lại trong miệng, khiến cô vừa lưu luyến vừa có chút chưa thoả mãn.
Trong lòng còn đang do dự có nên ăn thêm một miếng nữa hay không, tay cô đã rất thành thật cầm lấy một miếng xé ra.
Ăn đi ăn hết đi…
Cô nghĩ như vậy lại tiếp tục bắt đầu ăn, nhưng lần này cẩn thận cắn từng miếng nhỏ hơn, muốn giữ loại mỹ vị này trên đầu lưỡi lâu một chút.
Ăn xong hai miếng, Hướng Vãn vẫn hơi thèm, cũng may từ nhỏ cô đã kiêng ăn rất nhiều thứ, vẫn kiềm chế được, lúc này mới có thể ngừng ăn.
Mỹ vị có thể khiến lòng người vui vẻ, Hướng Vãn ăn bánh a giao xong, cảm thấy hô hấp cũng cực kỳ thông thuận hơn, thậm chí còn có chút đói.
Giờ này cũng vừa vặn có thể ăn cơm chiều, thế là cô đi vào bếp nấu một bát mì cà chua trứng gà.
Cà chua chua ngọt ngon miệng kết hợp với trứng gà vàng nhạt, phủ lên vắt mì nấu đến độ dai vừa phải, dưới ánh đèn màu ấm trở nên vô cùng hấp dẫn.
Hướng Vãn bưng bát đến ngồi ở bàn ăn cơm, trước tiên cúi đầu húp một hớp canh.
Không biết là do hiệu quả sau khi ăn bánh a giao, hay là do hơi nóng từ bát mì bốc lên, vẻ mặt nhợt nhạt của cô có chút ửng đỏ, khí sắc rõ ràng tốt hơn vài ngày trước đây.
Thông thuận ăn xong một bát mì cà chua trứng gà, cả người Hướng Vãn đều mang theo cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Cô ngồi một lúc, đang định thu dọn bát đũa thì điện thoại đặt trên bàn trà bỗng vang lên âm báo trò chuyện video.
Cô đứng dậy đi qua, cầm điện thoại ngồi xuống sô pha, đồng thời kết nối cuộc gọi.
Người gọi tới là Dương Điềm, bạn của Hướng Vãn kiêm bạn cùng phòng cũ.
Năm nhất Hướng Vãn từng ở kí túc xá một tháng, ba bạn học nữ cùng phòng Dương Điềm, Hạ Thanh và Lý Mộc Di đều tốt tính, về sau mặc dù cô ra ngoài ở, cũng vẫn trở thành bạn tốt với bọn họ.
“Điềm Điềm!” Hướng Vãn nhìn cô gái tóc ngắn trong video, bất giác lộ ra một nụ cười.
“Haiz, tớ cảm thấy chúng ta nên đổi tên với nhau!”
“Vì sao?”
“Bởi vì cậu mới là Tiểu Điềm Điềm thật, nghe thấy giọng của cậu, mệt mỏi cả ngày hôm nay của tớ đều tiêu tan rồi!”
Hướng Vãn bị cô ấy trêu chọc cười khẽ một tiếng.
Qua camera video, Dương Điềm phát hiện trông khí sắc của cô hôm nay rất không tệ, hẳn là chuyện thực tập không ảnh hưởng quá lớn đến cô, lúc này mới yên lòng, cười đùa trò chuyện với Hướng Vãn mấy câu mới nói: “Tớ thấy cậu đăng bài trên vòng bạn bè, không hổ là cậu! Tay nghề quá khéo, tớ nhìn ảnh thôi đã thèm, tớ mặc kệ, tớ muốn đặt trước một phần, cậu phát làm cho tớ đầu tiên!”
“Được, tớ giảm giá cho cậu.”
Đối với bạn bè không nói hai lời đã ủng hộ, trong lòng Hướng Vãn cảm thấy rất ấm áp.
“Không cần, chẳng phải cậu đã làm hoạt động ưu đãi rồi sao? Tớ đây có tiền…”
Hướng Vãn nói chuyện với cô ấy một lúc, chờ sau khi tắt máy đã phát hiện cô ấy chuyển tiền qua.
Không chỉ như thế, hai người bạn khác cũng trực tiếp chuyển tiền tới, còn chúc cô vài câu làm ăn may mắn thuận lợi.
Đối với thực tập sinh vừa mới ra trường mà nói, một nghìn tệ không phải số tiền nhỏ, nhìn thấy mấy người bạn tốt đều không nói hai lời đã trực tiếp chuyển khoản, trong lòng Hướng Vãn có loại cảm động không nói nên lời.
Giữa bạn bè, có mấy lời cũng không cần nói rõ ràng như vậy, sau khi Hướng Vãn nhận tiền, liền vào nhóm chat của bọn họ gửi đi mấy cái biểu tượng cảm xúc “trái tim”, “yêu cậu”.