Chương 30

Hướng Vãn đã đoán trước là như vậy, nhưng nghĩ đến việc về nhà rồi, mọi người sẽ tập trung hết vào mình, cô vẫn nói: "Không, con đã chuẩn bị xong nơi làm bên này rồi... hơn nữa thành phố H cách nhà cũng không xa, khi nào rảnh con về cũng tiện..."

Sau khi làm mẹ bỏ ý định để cô về nhà, Hướng Vãn vui vẻ chia sẻ tin mình kiếm được tiền: "Mẹ, lát nữa con sẽ chuyển một nửa cho mẹ, mẹ mua đồ ba mẹ và em trai thích nhé."

Mẹ Hướng nghe con gái nói, mặt cười tươi như hoa, miệng lại từ chối: "Không cần, ba mẹ có tiền, con giữ lại mà tiêu..."

Lần này ba và em trai cô cũng ở nhà, hai mẹ con nói chuyện một lúc thì điện thoại rơi vào tay ba Hướng.

Ba Hướng nghiêm túc với con trai, nhưng với cô con gái yếu ớt từ nhỏ, nói còn không dám lớn tiếng.

"Dạo này sức khỏe thế nào? Tiền đủ dùng không? Có cần ba chuyển thêm cho không?"

Nghe thấy ba câu mở đầu quen thuộc của ba, Hướng Vãn không nhịn được cười: "Không cần ạ, bây giờ con đã kiếm được tiền, có thể cho ba mẹ tiêu rồi..."

Cảm thấy quả nhiên con gái mới là áo bông nhỏ, vừa kiếm được tiền đã nghĩ đến mình, ba Hướng khinh thường liếc nhìn cậu con trai đang cố gắng giành điện thoại bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng: "Con giữ lại mà tiêu, ba có tiền..."

Hướng Dật, em trai cô, mãi sau mới nhận được điện thoại, ôm điện thoại khóc rống: "Chị, em nhớ chị quá! Khi nào chị về? Hay là em đến tìm chị, em muốn ở với chị, không muốn ở nhà nữa!"

"Lại sao nữa? Tại sao không muốn ở nhà?" Nghe giọng nói luôn tràn đầy năng lượng của em trai, Hướng Vãn cười hỏi.

Ba mẹ đều ở bên cạnh, Hướng Dật không dám mách, chỉ biết liên tục nói nhớ cô.

Sau khi nói chuyện với ba và em trai một lúc, điện thoại lại trở về tay mẹ Hướng, mẹ Hướng nói sẽ giúp cô quảng bá bánh a giao.

Hướng Vãn cười tắt điện thoại, không lâu sau nhận được chuyển khoản từ mẹ Hướng trên Wechat, nói là tiền người thân và bạn bè nhờ mua bánh a giao.

Vốn dĩ cô còn nghĩ xem có nên giảm giá một chút hay không, mẹ Hướng trực tiếp nói không cần, lời nhắn của người thân bạn bè dặn cô đừng quên nhắc người bán gửi hàng nhanh chóng cũng bị bỏ qua, bảo cô làm từ từ, đừng mệt mỏi.

Sau khi nhận tiền chuyển khoản, Hướng Vãn đứng dậy đi vào phòng bếp vô khuẩn bận rộn.

Thời gian này, cô đã quen làm bánh a giao, mỗi ngày làm hai, ba mươi phần không thành vấn đề, chỉ là hơi bận, cơ bản không có thời gian làm việc khác.

Chiều hôm đó, sau khi ra khỏi phòng bếp vô khuẩn, Hướng Vãn nghĩ một chút, đăng một bức ảnh đếm ngược kết thúc hoạt động khai trương.

Sau khi đăng lên vòng bạn bè, lập tức có nhiều khách hàng gửi tin nhắn hỏi có phải ngày mai giá thật sự sẽ là 1996 không.

Hướng Vãn xác nhận, nhiều khách hàng lại chuyển tiền đặt thêm vài đơn.

Đến khi cô chuẩn bị đi ngủ, nhiệm vụ bán một trăm phần trong một tháng đã gần như hoàn thành.

998 và 1996 có sự khác biệt khá lớn, trước thì mọi người cắn răng mua, sau thì thật sự phải do dự lâu.

Sau khi hoạt động kết thúc, vẫn có người bạn mới liên tục thêm vào, nhưng sau khi hỏi biết hoạt động đã kết thúc, có người không nói gì, có người thì cố gắng nài nỉ muốn mua với giá ưu đãi, có người thì xóa bạn luôn.

Vì lý do này, nhiệm vụ chỉ còn thiếu một chút nữa là hoàn thành vẫn chưa thể hoàn thành, may mà Hướng Vãn cũng không vội.

Đến cuối tuần nữa, ba người Dương Điềm cuối cùng cũng rảnh, hẹn nhau đến tìm Hướng Vãn.

Mặc dù họ nói Hướng Vãn không cần bận rộn, cô vẫn tự đi mua rau, sáng sớm đã bắt đầu nấu canh.

Cuối tuần không lười biếng là lãng phí, ba người Dương Điềm ngủ một giấc đến gần mười giờ mới dậy chạy thẳng đến nhà cô.

Ba người đều không ăn sáng, vừa mở cửa vào nhà, họ đồng thanh cảm thán: "Thơm quá!"

"Lại không ăn sáng?" Hướng Vãn để họ vào nhà, giọng có chút bất đắc dĩ.