Chương 25

Đầu dây bên kia, Hạ Phong trong bộ vest mới thay, trưởng thành hơn khi ở trường rất nhiều, sau khi cúp máy, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Hồi mới nhập học, vừa bước vào lớp anh ấy đã bị Hướng Vãn thu hút, cảm thấy cô như bước ra từ trong sách, giống như "Lâm muội muội" sống động.

Nếu nói ban đầu chỉ là do thích nhân vật "Lâm muội muội" mà vô thức chú ý đến cô, thì sau này khi hiểu được tính cách dịu dàng, tốt bụng của cô, phát hiện ra sự hoạt bát, đáng yêu mà cô chỉ thể hiện trước bạn bè, anh lập tức rung động.

Hôm nay vốn muốn tìm cơ hội tỏ tình, sau đó có thể đường đường chính chính chăm sóc cô, giờ Hạ Phong chỉ có thể thở dài, quyết định để lần sau nói.

Chắc là khi cô nghe điện thoại, Tần Sâm nghe được vài câu, sau khi đến bệnh viện, anh mở miệng nói: "Cô đi làm việc đi."

Không biết có người đi theo bên cạnh anh, Hướng Vãn tất nhiên không muốn để anh lại một mình.

"Tôi không bận, trước tiên để bác sĩ xem vết thương của anh đã."

Thấy trong mắt cô hiện lên sự lo lắng, Tần Sâm không nói gì thêm.

Khi bác sĩ xử lý vết thương cho anh, Hướng Vãn đợi bên ngoài tấm màn, nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của họ.

Biết được vết thương ở chân anh là do vụ tai nạn lần trước gây ra, Hướng Vãn nghĩ đến hôm nay lại là tai nạn xe, không khỏi nhíu mày.

"Xong chưa?"

Hướng Vãn đợi không biết bao lâu, thấy bác sĩ và y tá đẩy anh ra, lập tức đứng dậy.

"Sau này nhất định phải chú ý, không được để vết thương rách nữa, nếu không vấn đề nhỏ cũng trở thành vấn đề lớn..."

Tần Sâm khí thế quá mạnh, đặc biệt là khi xử lý vết thương, môi mỏng mím chặt không biểu lộ cảm xúc, khiến bác sĩ chỉ dám hỏi nguyên nhân vết thương, không dám nói thêm gì.

Lúc này đối diện với Hướng Vãn, bác sĩ mới vội vàng dặn dò.

Hướng Vãn liên tục gật đầu: "Được, cảm ơn bác sĩ."

Nói xong, cô quay đầu nhìn Tần Sâm: "Có cần liên lạc với ai đến đón anh không? Hay là tôi đưa anh về nhà?"

Đối với Tần Sâm mà nói, đãi ngộ này khá mới mẻ, nhưng nhìn vào sắc mặt hơi tái nhợt của cô, anh không khỏi nói: "Cô cũng nên đi kiểm tra một chút."

"Hả?" Hướng Vãn có chút nghi hoặc, khi chú ý đến ánh mắt của anh, mới khoát tay: "Không cần, tôi không bị thương, chỉ là yếu ớt bẩm sinh, về nghỉ ngơi là được."

Cơ thể cô thực sự không chịu nổi giày vò, sự việc vừa rồi đã phá hủy khí sắc tốt mà cô dưỡng bằng bánh a giao mấy ngày qua.

Tất nhiên, nếu trước khi gặp hệ thống mà gặp phải chuyện này, cô không chỉ tái nhợt hơn mà còn có thể ngất xỉu vào viện.

Bầu không khí trong bệnh viện khá nặng nề, không ai thích đến đây, đặc biệt là đối với người thường xuyên đến như Hướng Vãn.

Thấy cô kiên quyết không muốn kiểm tra, Tần Sâm cũng không tiện nói thêm gì.

"Vậy chúng tôi đi trước." Hướng Vãn chào bác sĩ và y tá, sau đó đẩy xe lăn ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy vài người đàn ông cao lớn mặc vest đen.

Có lẽ biết Tần Sâm đã trải qua hai vụ tai nạn xe nên không tránh khỏi suy nghĩ nhiều, nhìn thấy những người này, cô theo phản xạ đẩy xe lăn lùi lại vài bước.

Người đàn ông mặc đồ đen đứng gác ngoài cửa có chút khó hiểu, sau đó tiến lên.

"Đây là bệnh viện, các anh muốn làm gì?" Thấy anh ta tiến đến, Hướng Vãn vòng ra trước xe lăn.

Tần Sâm nhìn người chắn trước mặt mình, hơi ngạc nhiên, sau đó giơ tay nắm nhẹ cổ tay cô.

Hướng Vãn nhận ra liền quay đầu, nghe anh nói: "Là người đến đón tôi."

Phát hiện mình suy nghĩ nhiều, tai Hướng Vãn nóng lên, lùi sang một bên không cản họ nữa.

"Ông chủ." Người mặc đồ đen tiến lên chào, nhưng không nói thêm gì.

Đã có người đến đón anh, Hướng Vãn cũng yên tâm, cô nghĩ một chút, đưa hộp bánh a giao cho anh: "Cái này tặng anh."

"Cảm ơn." Tần Sâm không từ chối, trước khi người mặc đồ đen đưa tay ra, anh đã tự mình nhận lấy.