Chương 5: Cửa Hàng Đầu Tiên 5

Thanh hủy bỏ kế hoạch đi vào khu vui chơi tầng chín mươi chín mặc dù nó nằm ngay bên cạnh cửa hàng đồ ăn vặt của Lộ Dao. Anh ta xách hộp đồ ăn đóng gói, đi thang máy xuống tầng dưới rồi ngồi tàu điện ngầm về khu C.

Khu A và khu C cách nhau gần ba mươi trạm, phải ngồi một tiếng đồng hồ mới về đến nơi.

Ban đầu, vì cố gắng hết sức mô phỏng theo cuộc sống của con người hiện đại một cách chân thực nhất nên ngay cả đường đi cũng được thiết kế để có cùng thời gian với hiện thực. Trước kia Thanh cực kỳ thích cảm giác chậm rì rì này, thế nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy đường về này vừa xa xôi vừa dài đằng đẵng. Anh ta muốn nhanh chóng quay lại khu vui chơi.

Phần lớn người trên tàu điện ngầm đều có vẻ mặt chết lặng và ánh mắt vô hồn.

Chỉ có vị khách ngồi bên cạnh Thanh là không thành thật đảo mắt nhìn quanh, còn thường cúi đầu liếc nhìn cái hộp được đóng gói trong tay anh ta nữa. Chóp mũi người này nhúc nhích, luôn cảm thấy có mùi thơm bay ra từ trong đó.

Nhưng sao mà được chứ?

Trông thanh niên này có vẻ rất mạnh. Không có gì bất ngờ khi anh ta là bảo vệ ở khu vui chơi, vậy nên vị khách này không dám nói năng lung tung.

Tàu điện ngầm tới trạm, Thanh đứng dậy.

Vị khách do dự suốt quãng đường cố gắng lấy hết can đảm để mở miệng: "Thưa anh, xin hỏi một chút, thứ trong tay anh mua từ nơi nào vậy? Mặc dù nghe hơi vớ vẩn nhưng hình như tôi ngửi thấy mùi thơm."

Người bên cạnh đều quay đầu lại nhìn. Thật ra thì hành khách trên khoang tàu này đều ngửi được một thứ mùi thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng chẳng ai trong số họ cảm thấy đó là sự thật cả.

Thanh trả lời với giọng lạnh lùng: "Khu vui chơi tầng chín mươi chín khu A. Lúc tới đó thì nhớ lễ phép một chút, đừng dọa bà chủ."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Vừa nghe thấy tiếng tăm khu vui chơi tầng chín mươi chín khu A, mọi người đều có suy nghĩ hóa ra là vậy.

Khu vui chơi tầng chín mươi chín là một trong những khu vui chơi được đánh giá cao nhất, cũng là một trong ba khu vui chơi duy nhất trên cả nước có thể chơi các trò chơi bị hạn chế cấp bậc.

Môi trường siêu thực tế, cho dù là trong trò chơi hay ở hiện trường quan sát thì cũng đều có những trải nghiệm tốt.

Bây giờ đến cả đồ ăn bán ra cũng có thể mô phỏng được mùi hương luôn rồi. Điều này thật là khó tin.

Ngay lập tức, có mấy vị khách sau khi xuống khỏi tàu điện ngầm thì chuyển sang hướng khác, chuẩn bị đi lên khu vui chơi tầng chín mươi chín.

Thanh trở lại cửa hàng bánh ngọt ở khu vui chơi khu C. Đồng nghiệp nhìn thấy anh ta thì ngạc nhiên: "Sao cậu về sớm thế?"

"Ừ."

Thanh giấu cái hộp được đóng gói vào ngăn trong cùng của tủ đựng đồ cá nhân, lại bố trí thêm mấy lá chắn rồi mới thay quần áo đi ra ngoài.

Đồng nghiệp bưng tách trà, mặc dù trong tách không có trà nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc người này đằm đắm vào kế hoạch dưỡng sinh: "Cậu làm gì thế?"

Thanh thản nhiên đáp: "Hoạt động một chút."



Nói xong, anh ta đẩy cửa lớn khu vui chơi ra rồi bước vào căn phòng có tên nằm đầu tiên.

Đồng nghiệp bất đắc dĩ nhún vai, đã lường trước được việc Thanh có thể sẽ bị kí©h thí©ɧ sau khi quan sát học tập ở khu vui chơi tầng chín mươi chín nên mới tự mình tiến vào trò chơi.

Những người khiêu chiến ngày hôm nay e rằng sẽ khó mà qua nổi.

Chỉ là khi bảo vệ tiến vào trò chơi, ngoại trừ tăng độ khó của trò chơi lên thì cũng đề cao tính mạo hiểm kí©h thí©ɧ trong đó nữa. Tính chất đều được đề cao lên.

Hẳn là doanh thu hôm nay sẽ tăng lên đấy, đồng nghiệp vui vẻ nghĩ ngợi.

Sáu tiếng đồng hồ sau, Thanh đi ra khỏi khu vui chơi, tắm rửa thay quần áo rồi lấy cánh gà nướng và sữa từ trong tủ đựng đồ cá nhân ra, sau đó trở lại văn phòng chuẩn bị thưởng thức.

Đồng nghiệp nhìn thấy anh ta thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: "Sao cậu ra nhanh thế?"

Thanh cắn một miếng cánh gà rồi nhắm mắt cảm nhận. Quả nhiên đúng như anh ta đoán. Sau khi làm việc xong lại thưởng thức đồ ăn ngon đúng là vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn gấp nhiều lần.

Đối với bọn họ mà nói thì giữ nhiệt là chuyện cực kỳ đơn giản. Bảy tám tiếng đã trôi qua rồi mà cánh gà vẫn còn nóng hầm hập, vẫn giữ được trạng thái tốt nhất. Trên thành hộp sữa có mấy giọt nước li ti tụ lại như vừa được lấy từ trong tủ lạnh ra vậy.

Đồng nghiệp đứng bên cạnh nhìn lom lom: "Cậu ăn cái gì vậy?"

Thanh mở mắt ra, nhìn vào mấy cái cánh gà còn sót lại trong hộp, nhíu mày do dự vài phút rồi gian nan đưa ra quyết định. Anh ta lấy một cái cánh gà nướng cay ra, sau đó lại nhịn đau lấy thêm một hộp sữa đẩy tới trước mặt đồng nghiệp rồi nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "Ăn đi."