Trông người đàn ông an nhàn sung sướиɠ, tiếp đãi khách hàng, ở trong phòng bếp, giúp việc đều rất có khuôn mẫu.
Món sủi cảo mới đặc biệt được hoan nghênh, cửa hàng lại sửa sang mới, vừa đến trưa đã hết hàng.
Buổi trưa nhân viên xào một nồi gà khô, thịt gà béo ngậy cắt thành miếng nhỏ để ướp muối, sau khi xào với khoai tây chiên, ngó sen, ớt xanh cùng nhau, mặn thơm cay cay, ăn với cơm là cực phẩm.
Ngoài ra còn có một chậu thịt luộc, đáy chậu có giá đỗ, măng xanh và nấm nhỏ, phủ lên miếng thịt mềm, rắc dầu mỏng rang rồi thái nhỏ ớt vào, hai loại ớt khô và tỏi băm nhuyễn, rưới dầu nóng hôi hổi lên, hương thơm độc đáo của ớt, ớt và tỏi được kí©h thí©ɧ bởi dầu nóng, hòa quyện đan xen tạo thành một mùi hương nồng đậm khiến người ta thèm ăn.
Tiếp đó còn có đậu phụ Ma Bà, trứng ớt trộn, rau cải xanh.
Ngày đầu tiên đi làm, vẫn chưa trở thành nhân viên chính thức, cần phải để lại ấn tượng tốt với chủ tiệm.
Tiểu Gia rụt rè gắp một miếng thịt gà, vừa nếm thử một miếng, hàm răng không khống chế được mà hiện ra hết.
Thịt gà mềm dễ rút xương, còn bọc đầy nước cốt từ rau, hương vị không có kí©h thí©ɧ bằng cánh gà nướng cay nóng hổi, nhưng sau khi xào cùng rau, mùi thơm của thịt gà kết hợp với mùi thơm của rau, hương thơm phức tạp có tầng lớp, một ngụm có thể nửa bát cơm.
Thịt luộc non trắng mềm mại này, vừa cay vừa thơm, rau nằm dưới đáy chậu giòn mềm thanh mát, chứa dầu cay còn ngon hơn thịt.
Đậu phụ Ma Bà và trứng trộn ớt nướng cũng rất tuyệt, năm món ăn có lượng lớn hương vị thơm ngon.
Sự rụt rè của Tiểu Gia chỉ duy trì được một giây, sau đó bại lộ bản tính gia nhập đại quân cướp thức ăn.
Bên cạnh trái phải có Hạnh Tử và Bạch Minh miệng hai người suýt chút nữa thì va vào nhau, còn khoa trương hơn so với cậu.
Trong vòng chưa đầy hai mươi phút, năm món ăn đã hết sạch bong.
Tiểu Gia đỡ bụng tựa vào ghế, thỏa mãn thở dài: "Tối hôm đó quản lý cửa hàng livestream làm bữa cơm lớn cho anh Bạch Minh, tôi đã nghĩ, quả nhiên bữa cơm của nhân viên rất ngon!”
Tiểu Gia lộ ra một hàm răng cá mập chỉnh tề, phản ứng Kỳ Sâm lớn hơn Lộ Dao, suýt chút nữa thì bát cơm rơi trên mặt đất.
Đợi đến khi Bạch Minh và Hạnh Tử cũng hoàn toàn buông ra, Kỳ Sâm cúi đầu, yên lặng gắp một đĩa rau cải trước mặt, căn bản không dám duỗi đũa đi nơi khác.
Kỳ Sâm: Tôi thường cảm thấy không phù hợp với đồng nghiệp của mình vì tôi không đủ biếи ŧɦái (nghĩa đen).
Ăn cơm trưa xong là tan tầm, Hạnh Tử và Bạch Minh, Tiểu Gia thu dọn bàn.
Kỳ Sâm gọi Lộ Dao lại: "Buổi chiều không làm nữa sao?”
Lộ Dao gật đầu: "Nguyên liệu nấu ăn đã bán hết.”
Kỳ Sâm nhíu mày, dùng ánh mắt "hận sắt không thành thép" nhìn chằm chằm cô: "Cả buổi chiều thêm buổi tối đều không mở cửa, cô không cảm thấy lãng phí sao?”
Vẻ mặt Lộ Dao bình tĩnh: "Tôi đã cố gắng hết sức.”
Kỳ Sâm: "Không, còn chưa đủ. Chúng ta có thể nấu bữa sáng vào buổi sáng, phục vụ bữa trưa và một vòng ăn khuya khác vào buổi tối. Trà chiều cũng có thể được cung cấp theo lịch hẹn vào giờ nghỉ trưa.”
Trên người vị cựu chủ công viên giải trí này có chút bệnh nghề nghiệp, Lộ Dao kéo hắn ta đến một góc ngồi xuống: "... Anh, anh có biết thế giới này ăn cơm trả tiền dùng cái gì không?”
Kỳ Sâm: "Thời gian?”
Lộ Dao: "Thì ra anh biết đấy. Anh có biết tôi chi bao nhiêu tiền mỗi ngày cho nguyên liệu nấu ăn không? Tôi vừa tốt nghiệp, vốn đã không có tiền, vậy mà nguồn lưu thông duy nhất của thế giới này chỉ có thời gian. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa tôi sẽ bị hút khô.”
Kỳ Sâm suy nghĩ một chút nói: "Cô có muốn lấy tiền của tôi không? Trước kia tôi cũng coi như có tiền, có thể đưa hết cho cô, cô có thể lấy năm triệu.”
Lộ Dao: "..."
Anh trai, bên ngoài hiện thực anh đã nát thành từng mẩu, còn tôi là một người bình thường, làm sao có thể lấy được năm triệu của anh hợp lý và hợp pháp chứ?
Lộ Dao cảm thấy Kỳ Sâm đang hiểu lầm sâu sắc cái gì đó.