Chương 32: Cô Lộ Có Biết “Khu Vui Chơi” Không? 2

Bạch Lộc và Bạch Hà không quan tâm đến hắn ta, xoay người rời đi.

Lúc này Hạnh Tử đến, nhìn thấy Kỳ Sâm, rất có kinh nghiệm hỏi: "Người mới tới?"

Bạch Minh liếc mắt nhìn Lộ Dao, không nói gì, gật đầu.

Lộ Dao vòng qua ngồi xuống đối diện với Kỳ Sâm, cô vô cùng tò mò đối với quyển sách hướng dẫn sinh hoạt đặt ở trước mặt hắn ta, thì ra còn có thứ này: "Tôi có thể xem quyển sách hướng dẫn sinh hoạt này không?"

Kỳ Sâm nhíu mày, giơ tay đè lại hướng dẫn sinh hoạt trên bìa màu đen, giọng điệu vô cùng không kiên nhẫn: "Cho tôi một ly nước đá.”

Bạch Minh đi tới, kéo Lộ Dao đứng lên, còn mất kiên nhẫn hơn Kỳ Sâm: "Không có nước đá, chúng tôi cần phải mở cửa hàng, nếu không có việc gì anh có thể đi ra ngoài."

Kỳ Sâm nhìn chằm chằm mặt Lộ Dao trong chốc lát, sau đó chú ý tới màu sắc quần áo của cô, hình ảnh hỗn loạn trong đầu dần dần chắp vá lại một phần hoàn chỉnh.

Đôi mắt của hắn ta từ từ mở to, không biết hiểu lầm những gì, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Là cô! Tôi nhớ rồi, chúng ta đã gặp nhau ngày hôm qua."

Lộ Dao tránh khỏi tay Bạch Minh, để hai người chuẩn bị mở cửa hàng trước.

Cô lại ngồi xuống trước mặt Kỳ Sâm, thái độ vẫn nhu hòa như cũ: "Đúng vậy, chúng ta đã gặp qua. Còn có sau đó anh gặp phải chuyện gì, sao lại xuất hiện ở đây?"

Kỳ Sâm cười lạnh nói: "Chẳng lẽ không phải cô đưa tôi tới đây sao? Nói đi, ai cử cô tới đây còn muốn gì?"

Lộ Dao nhíu mày, hoàn toàn không thể giao tiếp.



Cô thèm thuồng nhìn thoáng qua hướng dẫn sinh hoạt bị Kỳ Sâm đè lên, đứng dậy nói: "Không phải tôi, anh là người tự đến. Tôi đi mở cửa hàng, anh bình tĩnh lại đi."

Lộ Dao đi vào phòng bếp, Kỳ Sâm đứng lên, ý định nhảy cửa sổ chạy trốn.

Cửa sổ rõ ràng mở ra, nhưng dường như mép cửa sổ có một tầng rào cản cứng rắn vô hình. Cho dù hắn ta đẩy, đυ.ng như thế nào, đều không thể đi ra ngoài.

Kỳ Sâm tức giận đi ra khỏi cửa hàng, lại phát hiện cảnh sắc bên ngoài xa lạ, khắp nơi lộ ra quái dị, hoàn toàn không phải nơi hắn ta quen thuộc.

Hắn ta đi thang máy xuống lầu, phát hiện dưới lầu cũng hoàn toàn là cảnh tượng xa lạ.

Hai tiếng sau, Kỳ Sâm mất tích trở lại cửa hàng đồ ăn nhanh.

Trong cửa hàng đang là thời gian cao điểm, ba người trong cửa hàng đều bận rộn, không ai chú ý đến hắn ta.

Kỳ Sâm tựa vào cửa quán ăn vặt, vẻ mặt phiền não, hắn ta có một đống chuyện muốn hỏi Lộ Dao.

Người ngoài cửa đã xếp hàng đến cửa thang máy, sao cửa hàng này làm ăn lại tốt như vậy?

Không có cửa hàng nào khác ăn sao? Sao bọn họ lại đến đây để chen chúc làm gì?

Bên cạnh hàng xếp dài, thiếu niên hưng phấn nói: "Anh trai, sẽ đến chúng ta ngay thôi. Sau khi phát sóng trực tiếp đêm qua, có rất nhiều người đến quán bán đồ ăn nhanh. ”

"Ừm." Đỗ Thần đơn giản trả lời một chữ, xếp hàng mất rất nhiều thời gian, nhưng đã trăm ngàn năm chưa từng làm loại chuyện này, ngược lại làm cho anh ta cảm thấy có chút mới mẻ.

Vì anh ta biết sau khi đứng chờ lâu mà có thể được thưởng thức các món ăn thực sự thì việc này không có gì là không đáng để đợi cả.



Phần thưởng này có thể giúp anh ta kiên nhẫn hơn bất cứ điều gì khác.

Kỳ Sâm mẫn cảm bắt được một tia khác thường, ngẩng đầu nhìn về phía hai người xếp ở đầu hàng, khi tầm mắt dừng lại trên người Đỗ Thần, đồng tử hoảng sợ co rụt lại, giọng nói đang phát run: "Anh ta... Sao anh ta có thể... Ở đây?”

Đỗ Thần ngẩng đầu, nhìn thấy Kỳ Sâm, trong mắt lướt qua một tia thấu hiểu: "Người mới tới?”

Đỗ Thần không nhận ra Kỳ Sâm, nhưng từ ánh mắt của hắn ta anh ta có thể nhìn ra cái gì đó.

Ngẫu nhiên sẽ có chuyện như vậy, người khiêu chiến thất bại đi vào thế giới này, cực kỳ ngẫu nhiên gặp được NPC đã từng giành chiến thắng mình.

Đại đa số NPC khi tiến vào trò chơi sẽ dùng hình thái, bình thường đều là hình dạng rất khủng bố và làm cho người ta mất khí thế.

Khi Đỗ Thần xuất hiện triệu chứng ban đầu của bệnh mất hồn, có cảm xúc nóng nảy, có một khoảng thời gian tiến vào trò chơi cố ý buông thả, trực tiếp dùng hình dạng thật sự.

Người này có thể đã nhìn thấy bộ dáng của anh ta, hơn nữa từ phản ứng mà xem, ấn tượng cực kỳ khắc sâu.

Kỳ Sâm lùi ba bước, biểu tình hoảng sợ đến cực điểm, chân mềm nhũn như mì.

Đỗ Thần đỡ hắn ta một cái: "Đừng sợ, anh cũng giống như chúng tôi rồi.”

Giống? Ý anh ta là sao?

Những lời này giống như tuyên bố cái chết với hắn ta, Kỳ Sâm phản ứng vài giây, sắc mặt xám xịt, hắn ta biết vì sao mình lại ở đây rồi.