Chương 24: Bệnh Mất Hồn Và Bữa Ăn Lớn 1

Công viên Thanh Sơn khu D, Đỗ An và Trần Giang đi ra từ phòng chiếu phim, cúi đầu, ngay lập tức cũng không nói gì.

Đi đến cổng rạp chiếu phim, Trần Giang lên tiếng: "Tôi muốn đến khu A xem một chút. Cậu có đi không?”

Đỗ An đang nhớ lại buổi livestream vừa xem, vốn dĩ cậu và Trần Giang chuẩn bị xem livestream mức giới hạn, sau khi mua vé lại đi nhầm phòng chiếu, thấy livestream của Lộ Dao.

Khác với trò chơi thịnh hành hiện nay, vậy mà NPC này phát sóng mỹ thực trực tiếp. Toàn bộ quá trình không có người khiêu chiến, không xuất hiện bất kỳ hình ảnh kí©h thí©ɧ nào khiến người ta kích động, chỉ đơn giản đưa người xem đến cửa hàng của cô, xem cô nấu ăn, sau đó ngồi bên cửa sổ với bạn bè thưởng thức đồ ăn ngon.

Đó cũng chỉ là khói lửa nhân gian bình thường, nhưng Đỗ An lại không nhịn được liếc thêm mấy cái, không ngừng nuốt nước miếng.

Đáng tiếc chỉ livestream được một nửa, trong lúc livestream xảy ra vấn đề, bọn họ không thể nhìn thấy chủ quán ăn bát hoành thánh kia, thật sự tiếc nuối.

Mắt Trần Giang sáng lên, cổ vũ nói: "Cậu nhìn thấy những làn đạn kia không? Một số người nói rằng cửa hàng đó thực sự tồn tại, ngay tại công viên tầng 99 của khu A."

Đỗ An nhìn thấy, cậu còn nhìn thấy trong màn hình có người miêu tả thức ăn của cửa hàng kia, cánh gà nướng cay, rượu gạo ngọt, bánh trứng tỏi tây, mặn ngọt đều có, vừa ngon vừa kí©h thí©ɧ.

Đương nhiên cũng không ít người trào phúng, nhưng không chỉ có một người nói đồ ăn của quán kia có thể ăn, Đỗ An đã nhìn thấy vài làn đạn tương tự bay qua.

"Cậu đợi tôi một chút, tôi muốn hỏi xem anh trai tôi có đi hay không." Đỗ An nói.

Nửa tiếng sau, một mình Đỗ An đến cửa tàu điện ngầm hội ngộ với bạn bè, tâm trạng chán nản: "Anh trai không muốn ra ngoài."



Trần Giang tỏ vẻ thông cảm, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, còn không biết cửa hàng kia có ở đây hay không, chúng ta đi thử trước. Nếu nó không tệ, lần sau gọi anh trai cậu đi cùng.”

Đỗ An dùng sức gật đầu: "Ừ, cậu nói đúng. Tôi chưa nghĩ điều này, phải đi xem nó trước đã. Nếu khu A mà không có cửa hàng lại dẫn anh trai đi thì không được."

Hai người đi tàu điện ngầm đến khu A, trong cùng một toa xe có vài nhóm người đang thảo luận về cùng một đề tài.

"Thật muốn ăn một chén hoành thánh, hy vọng chủ quán không có lừa tôi."

"Ảo cảnh ngoài cửa sổ kia cũng quá thật, vậy mà còn đang quay."

"Tôi đã sắp xếp xong rồi, đến cửa hàng gọi một chén hoành thánh, ngồi ở vị trí mà chủ tiệm ngồi vào buổi sáng, nghĩ lại cũng sảng khoái!"

"Nếu bị lừa thì làm sao bây giờ? Đều là nhóm người khu A đang nói."

“...... Bị lừa thì quay về, không liếc mắt một cái trong lòng tôi ngứa ngáy khó chịu."

......

Ngày hôm đó, tàu điện ngầm từ ba khu A, B và D đến ga tầng 99 của khu A đặc biệt đông đúc.

Không thể nghi ngờ những người ngoại khu này đang tiến hành một trận "đánh cược lớn", thường thức nói cho bọn họ biết cho dù tầng chín mươi chín thật sự có một quán ăn vặt thì chưa chắc thức ăn bán ra cũng có hương vị.

Chắc là do ảo thuật của chủ tiệm này lợi hại, còn có thể dùng bí thuật, làm cho thức ăn của cô trông càng thêm mê người chân thật hơn so với nhà khác.



Nhưng có một giọng nói khác trong đầu, có lẽ đó là sự thật?

Một giờ sau, người xuất phát đầu tiên từ khu vực khác lần lượt xuống tàu điện ngầm ở tầng 99, rõ ràng thang máy dưới lầu đã xếp hàng dài.

Đỗ An và Trần Giang vất vả lắm mới chen chúc lên thang máy, đi thẳng lên tầng 99.

Xuống thang máy lại nhìn thấy hai hàng dài khiến người ta tuyệt vọng trước mặt, tin tốt là livestream kia thật sự không gạt người, bên cạnh công viên tầng chín mươi chín thật sự có một quán ăn vặt.

Cả tầng 99 đều tràn ngập mùi hương mê hoặc, Trần Giang kéo cánh tay Đỗ An, trong mắt tràn đầy hưng phấn: "Cậu có ngửi thấy không, thơm quá. Có thể ăn được thật không? Vị này cũng quá là mê người."

Đỗ An cũng tràn đầy chờ mong: "Tôi không biết, nhưng rất nhiều người xếp hàng, chắc chắn cửa hàng này có chỗ khác."

Cửa hàng đồ ăn nhanh trong thế giới này cũng đã trở nên phổ biến trong một thời gian, ba bữa ăn một ngày có thể làm cho cuộc sống thực tế hơn. Những người không có nơi nào để về thường an ủi bản thân theo cách này.

Đáng tiếc thời gian trôi qua, họ chỉ có thể nhìn thức ăn mà không thể ăn, ngược lại càng nhắc nhở bọn họ thêm hiện thực ngày càng trống rỗng.

Không lâu sau khi khu vui chơi xuất hiện, thay thế bằng cửa hàng bán đồ ăn nhanh đã trở thành lối sống giải trí được tìm kiếm nhiều nhất ở đây.

Có rất ít cửa hàng phổ biến như vậy ngoại trừ khu vui chơi.

Đỗ An và Trần Giang còn chưa mua được đồ ăn ở cửa hàng đồ ăn nhanh, đã cảm thấy chuyến này không thua thiệt.