Chương 18: Cảnh Ở Thế Giới Khác 2

Hệ thống: 【Tiêu phí hai trăm điểm giá trị nhân khí là có thể thăng cấp cửa hàng, mở rộng không gian bên trong. Thêm tiếp năm mươi điểm giá trị nữa, hệ thống tôi đây có thể sửa đổi kết cấu trong cửa hàng theo yêu cầu của bà chủ. Xin hỏi có muốn thăng cấp cửa hàng hay không?】

Nhiệm vụ "Đón tiếp một nghìn vị khách" mới chỉ làm được một phần ba. Ít nhất còn phải hai đến ba ngày nữa mới hoàn thành được.

Trong tay Lộ Dao không có nhiều giá trị nhân khí như vậy chứ đừng nói đến việc sửa đổi kết cấu trong cửa hàng. Thế nên cô đã từ chối đề nghị của hệ thống.

Đôi mắt của Hạnh Tử đảo quanh rồi đột nhiên đề xuất với Lộ Dao: "Bà chủ ơi, cửa hàng cô làm ăn rất khá. Sau này sẽ càng ngày càng đông khách hơn. Mà cô và anh trai mới tới kia chỉ có thể quan tâm đến những việc ở bên ngoài. Tốt nhất là trong cửa hàng cũng nên có một nhân viên phục vụ để để ý tới nhu cầu của khách mọi lúc."

Nhân tiện có thể dặn dò khách không nên đánh nhau vì tranh giành cửa sổ nữa. Lời này Hạnh Tử không nói ra nhưng cô ấy cảm thấy Lộ Dao có thể hiểu được.

Đúng là Lộ Dao cũng đã nghĩ đến việc này. Thêm một nhân viên chỉ thầm năm mươi điểm giá trị nhân khí mà thôi. Vừa có thể giúp một tay vừa có thể quan tâm đến khách hàng, tiện thể còn có thể bảo vệ "ảo ảnh" ngoài cửa sổ nữa.

"Ừ, cô nói rất hợp lý." Lộ Dao gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hạnh Tử chớp chớp mắt rồi đứng trước mặt Lộ Dao nghiêm túc nói: "Nếu bà chủ muốn tuyển người thì cô thấy tôi thế nào?"

"Hở, cô muốn đổi nghề à?" Lộ Dao hơi ngạc nhiên.

Cô vẫn chưa vào rạp chiếu phim bên kia lần nào, nhưng nhìn cách trang trí xa hoa bên ngoài cũng đủ biết rạp chiếu phim này rất lớn rồi.

Mặc dù đều làm công việc phục vụ nhưng chắc chắn làm việc bên đó có tương lai hơn cửa hàng nhỏ của cô.



Hạnh Tử đáp: "Đúng thế, tôi muốn xin làm nhân viên phục vụ trong cửa hàng của cô. Tôi vốn là nhân viên bán vé kiêm nhân viên bán hàng ở rạp chiếu phim. Là kiểu bán vé và bỏng ngô ấy. Tôi đã quen với việc đối mặt với khách hàng và có kinh nghiệm làm việc phong phú. Về phần tiền lương thì tôi có thể giống với anh trai mới tới kia, thấp một chút cũng không sao, chỉ cần có thể ăn cơm trong cửa hàng là được. Cô thấy thế nào?"

Quả nhiên lại thêm một người dị giới muốn ăn cơm nhà cô.

Ban đầu Lộ Dao còn hơi nghi ngờ nhưng sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Hạnh Tử, cô bỗng nhiên yên tâm hẳn.

Tối hôm qua lúc làm thử đồ ăn mới, dáng vẻ lúc ăn uống của Bạch Minh đã khiến cô chấn động.

Nhiều loại đồ ăn vặt thêm cả thức uống nữa. Mấy thứ linh tinh tổng cộng lại hoàn toàn có thể vượt quá con số hai mươi cân. Thế mà Bạch Minh ăn sạch, còn muốn ăn trộm nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị bán trong nồi nữa.

Cô hoàn toàn biết thức ăn có sức hấp dẫn lớn nhường nào với người dân ở thế giới này.

Lộ Dao cũng rất quan tâm đến kinh nghiệm làm việc của Hạnh Tử. Đúng là cô ấy rất phù hợp với công việc trong cửa hàng.

Chỉ là Lộ Dao không đồng ý ngay: "Thế này đi, cô cũng sẽ thử việc một tuần giống Bạch Minh nhé. Nếu cô có thể thích ứng với công việc trong cửa hàng thì một tuần sau nhậm chức."

Hạnh Tử cười gật đầu: "Được, bà chủ cho tôi về từ chức đã nhé."

"Được, công việc hôm nay xong cả rồi. Sáng mai cô lại tới nhé." Lộ Dao nói chuyện với Hạnh Tử xong bèn xoay người bắt đầu dọn dẹp quầy.

Bạch Minh đưa vị khách kia đi rồi nhanh chóng quay về giúp cô dọn dẹp.



Lộ Dao tranh thủ một chút thời gian nói với cậu ta rằng ngày mai trong cửa hàng sẽ có nhân viên mới. Bạch Minh gật đầu ra vẻ mình biết rồi.

Ngày đầu tiên Hạnh Tử tới cửa hàng, cô ấy đã dạy Lộ Dao một bài học hay.

Đó là buổi chiều sau khi bọn họ dọn quầy xong, Lộ Dao gọi điện thoại cho người ở chợ nông sản bảo ngày mai đưa nguyên liệu nấu ăn cần dùng tới. Cô đã thỏa thuận với mấy nhà bán hàng xong xuôi cả rồi. Thức uống, rau cải, thịt tươi và các loại gia vị cũng có người chuyên trách đưa tới.

Trong lúc chờ đợi, Hạnh Tử cầm thực đơn trong cửa hàng đến tìm Lộ Dao, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Bà chủ, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Trong phút chốc, Lộ Dao cảm thấy có thể đã có chuyện xảy ra rồi. Có lẽ là gặp vấn đề trong lúc làm việc.

Cô quan sát cả ngày, thấy năng lực của Hạnh Tử rất mạnh, không nghe nói đến chuyện khách đánh nhau vì cướp chỗ ngồi nữa. Có cô ấy hỗ trợ, Lộ Dao cũng có thể tập trung nấu ăn, thoải mái hơn nhiều.

Lộ Dao rất hài lòng về Hạnh Tử, thế nên cô ngồi thẳng người dậy: "Ừ, cô nói đi."

Hạnh Tử đẩy thực đơn tới trước mặt Lộ Dao: "Bà chủ, cô không cảm thấy thực đơn của chúng ta có vấn đề à?"

Lộ Dao: "Vấn đề gì?"

Chẳng lẽ là bán đắt quá?

Sau này cô đã tự nghĩ ra một phương pháp chuyển đổi. Đó là đổi thời gian thành tiền lương theo giờ để tính toán đơn giản hơn.